Dịch Hi Thần rất gấp.
Dịch Hi Thần vô cùng gấp.
Y nhường mấy tiên tài đó cho Trưởng Tôn Tử Quân, cũng không phải bởi vì y không vội.
Y gấp đến độ muốn điên rồi.
Lúc ở biển Hư Vô nghe thấy Cao Thiên Trữ nói lời điên khùng, y rất muốn nói ngươi đã hưởng thụ thiên phú tốt gần trăm năm, mới vừa có một chút dấu hiệu đồi bại ngươi liền muốn chết muốn sống. Mà ta, đã chịu ngụy linh căn mười mấy năm, ta vẫn còn sống thật tốt.
Cơ mà cái thứ thiên phú này, đối với người tu chân mà nói, thật sự đáng để người ta phát điên.
Cho dù y có thể sẽ chết đi, y cũng hi vọng trước khi chết có thể lĩnh hội cảm giác thiên chi kiêu tử một lần. Mà không phải vĩnh viễn sống uất ức.
Nhưng mà năm loại thiên tài địa bảo kia thật sự là rất hiếm có. Thiên tài địa bảo vốn là mấy chục năm đến trăm năm mới sinh ra, ví dụ như Kỳ Lân huyết này, Kỳ Lân là thần thú trời sinh, phàm cứ mỗi trăm năm liền đến sông Thiên Trúc tắm rửa một lần. Đánh thắng được Kỳ Lân, lấy được máu của nó, mới có thể chế thành Kỳ Lân huyết châu. Tuy rằng một lần cũng không phải là chỉ có thể chế được một viên huyết châu, nhưng mà vật này có công hiệu lớn, trên đời này có bao nhiêu người mỏi mắt trông mong? Không nói tới tác dụng khác, chỉ luyện thể này thôi, không biết hàng năm có bao nhiêu tu sĩ muốn luyện rồi!
Cho nên muốn tập hợp đủ toàn bộ năm loại bảo vật luyện thể này, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Tìm được những thứ này, không biết phải tiêu hao thời gian bao nhiêu năm. Hơn nữa tìm được, còn phải đối mặt với vô số người cạnh tranh, còn phải có biện pháp lấy được chúng, vậy càng là họa vô đơn chí.
Dịch Hi Thần gấp muốn chết. Nếu như nói trước đó y còn chờ nổi, như vậy sau khi trải qua cái chết của Dược Bất Độc, nhìn thấy tâm ma của mình, Dịch Hi Thần không muốn chờ, cũng không chờ nổi. Nếu quả thật có phương pháp giải phong ấn nhanh hơn… nếu như có.
Trưởng Tôn Tử Quân cầm viên Kỳ Lân huyết châu kia lăn qua lộn lại mà xem, cao hứng xuất phát từ nội tâm, cẩn cẩn thận thận cất huyết châu: “Đáng tiếc chưa kịp nói cám ơn với Hư Vô tông chủ.”
Dịch Hi Thần phải gọi là phiền muộn!
Theo lý thuyết, thiên tài địa bảo thứ nhất dễ dàng lấy được như vậy, y cần phải vô cùng cao hứng, nhưng bây giờ, y đã động tâm tư khác, dĩ nhiên nhìn viên Kỳ Lân huyết châu kia có chút không vừa mắt. Người đều có chút chấp niệm, có lúc kiên trì một đường đi tới, chưa chắc là vì con đường này chính xác cỡ nào, mà là không nỡ từ bỏ con đường đã đi trước đó. Nếu như bọn họ thật sự bỏ ra rất nhiều công phu lấy được càng nhiều thiên tài địa bảo hơn, vậy thì càng không thể đổi biện pháp khác!!
Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, lấy bảo bối đổi tiên tài luyện thể, đó là thật nhiều thật nhiều thật nhiều tiền đó! Nhiều đến mức y suy nghĩ một chút liền cảm thấy sắp hít thở không thông!!
Sắc mặt Dịch Hi Thần thay đổi vài lần, không biết nên mở miệng thế nào.
Trưởng Tôn Tử Quân nhìn thấy y như thế, trước tiên liền cất những bảo bối đó đi: “Đừng cãi, dù sao cũng không gấp một hai ngày, trước tiên nghe ngóng tung tích của bốn loại thiên tài địa bảo khác rồi nói sau.”
Dịch Hi Thần: “…”
Trưởng Tôn Tử Quân dọn dẹp đồ vật trên bàn, thấy mặt Dịch Hi Thần tối sầm lại ngồi ở một bên, không khỏi nhíu mày: “Ngươi làm sao vậy?”
Dịch Hi Thần lúng túng nói: “Không, không có chuyện gì. Ta đang nghĩ tâm sự.”
Trưởng Tôn Tử Quân liền đi tới một bên sắp xếp đồ vật.
Dịch Hi Thần nhìn bóng lưng hắn, trong lòng ngũ vị tạp trần. Sau khi y đi ra từ biển Hư Vô, liền giống như ngồi một chiếc thuyền con trôi nổi trong khe núi, từ trên xuống dưới, trập trùng lên xuống, trong lòng cũng xoay chuyển mười bảy mười tám khúc quanh.
Chuyện song tu như vậy… Ngược lại cũng không phải nói y có bao nhiêu chán ghét, vấn đề là y chưa từng nghĩ tới!! Cùng Trưởng Tôn Tử Quân lõa thể đối diện, nước sữa giao hòa… Hình ảnh này chỉ cần vừa nghĩ tới liền cảm thấy trong đầu có sợi dây cung đứt đoạn, vang lên ong ong, chấn động đến mức đầu y đầy hồ dán; trong thân thể tựa như có thứ gì đó vỡ nát, hợp cũng không hợp lại được; một cánh cửa mới tinh mở ra trước mặt y, một khi nhảy tới, toàn bộ thế giới đều không giống nữa.
Phản cảm sao? Kỳ thực… cũng không ghét. Cùng với Tử Quân, làm cái gì cũng là tốt đẹp. Chỉ là… thật sự rất kỳ quái mà!! Giống như chuyện như vậy không nên phát sinh ở thế giới này!!
Nếu nói, bọn họ có trăm phần trăm nắm chắc, chỉ cần song tu, phong ấn trong cơ thể y có thể mở ra, y đại khái sẽ cắn răng một cái nhắm mắt đẩy ngã Trưởng Tôn Tử Quân liền lên. Nhưng mà chuyện này cố tình lại tồn tại ở trong “ma chướng” lúc thật lúc giả của Trưởng Tôn Tử Quân, rất có thể y đi qua cánh cửa mới tinh kia rồi, kết quả lại không có thứ gì.
“A!” Dịch Hi Thần buồn bực mà thở dài, chống trán.
Cho nên, đến tột cùng y nên buông tha cho phương pháp có thể không tiêu tốn một khối linh thạch nào, hay là mạo hiểm khiến thế giới này trở nên kỳ quái mà thử một lần?
Trưởng Tôn Tử Quân đã sắp xếp đồ đạc xong, lại tiếp tục ngồi xuống đối diện y: “Ngươi đang nghĩ chuyện Quỷ vương với Yêu vương sao?”
“A? Ạch… A, đúng.”
“Tiêu Ly khả nghi.”
“… Ừm.”
Nói về việc này, Dịch Hi Thần rốt cuộc kéo thần trí trở về. Y sửa sang lại tâm tư một chút, nói: “Có một việc, ta vẫn cảm thấy rất quái lạ.”
“Cái gì?”
“Hung thủ kia, tại sao nhất định phải dùng thiên hỏa giết người?”
Trưởng Tôn Tử Quân hơi ngẩn ra.
“Ngày ấy sư phụ bị giết, trước đó, ngươi từng dùng qua thiên hỏa trước mặt mọi người, cho nên, người kia dùng thiên hỏa hại chết sư phụ, có thể là vì giá họa cho ngươi. Cái này không nói tới. Nhưng lúc hắn sát hại phụ mẫu ta, tại sao nhất định phải dùng thiên hỏa chứ?”
Trưởng Tôn Tử Quân cũng cảm thấy có lý: “Quả thực.”
Ban đầu Hỏa Vân lão tổ mượn dùng thiên hỏa, là bởi vì một ít du hồn tụ tập không đi ở nơi lệ khí âm trọng, dần dần thành ác sát, khó có thể tiêu diệt. Mặc dù chém giết ác sát, qua không lâu lắm chúng nó sẽ ngưng tụ một lần nữa. Phải tìm ra một biện pháp diệt trừ những ác sát đó sạch sẽ tận gốc mới có thể tiêu trừ đi hậu hoạn. Vì vậy Hỏa Vân lão tổ chuyên tâm tu hành, cuối cùng học được thông thiên thuật ở Hư Vô giới.
Thiên hỏa đương nhiên có thể dùng để giết người, chỉ có điều, không nhất thiết phải thế. Giả như một người tu vi đủ cao, hắn muốn giết người khác, có thể có mấy trăm mấy ngàn loại phương pháp, mặc dù muốn người bị giết hồn phi phách tán, vậy cũng có thể tìm ra vài loại biện pháp, mượn thiên hỏa bất quá chỉ là dùng ít sức hơn một chút thôi, nhóm tu sĩ cấp cao lại sợ phí chút linh lực này sao? Chính bởi vì thiên hỏa vốn không phải thuật giết người, Hỏa Vân lão tổ mới truyền thuật này ra ngoài, sau đó dần dần cảm thấy không thích hợp mới ngừng.
Dịch Hi Thần nói: “Ta vẫn luôn nghĩ, dùng thiên hỏa giết người cùng với một kiếm xuyên tim giết người khác nhau ở chỗ nào. Lúc đầu ta nghĩ, hung thủ lựa chọn dùng thiên hỏa giết người, ước chừng là vì để cho người bị giết hồn phi phách tán, để tránh khỏi người thân còn có thể dùng chiêu hồn thuật triệu hồi tàn hồn hỏi rõ chuyện lúc trước. Nhưng sau đó ta lại cảm thấy, có thể sử dụng thiên hỏa tất nhiên là đại năng, đối phó một người sống, cũng không phải ác sát, muốn làm cho hắn hồn phi phách tán, biện pháp dù sao vẫn có vài loại. Huống hồ, biết thiên hỏa chỉ có mấy người như vậy, dùng thuật này giết người chẳng phải là rất dễ bại lộ chính mình sao?”
Trưởng Tôn Tử Quân nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát: “Lẽ nào lúc đó hắn không thể không dùng thiên hỏa?”
“Đúng vậy, rất kỳ quái. Có lẽ là công pháp mà người kia tu luyện có hạn chế gì đó, hoặc là lúc đó hắn đang ở tình huống bị thương nặng, linh lực bị hạn chế, cho nên hắn chỉ có thể dùng thiên hỏa.” Dịch Hi Thần nói, “Ta vẫn hoài nghi Tiêu Ly hơn, người áo đen trong biển Hư Vô hẳn là hắn, hắn mơ ước pháp bảo trong thân thể ta. Còn Long Thụy Quân kia… Ta không biết hắn, cũng không nghĩ ra hắn và ta có thể có ngọn nguồn gì, để hạ thủ như thế. Ai, nhưng mà trước khi đến biển Hư Vô, hình như Tiêu Ly cũng không có quan hệ gì với ta, Quỷ vương này đến tột cùng là nhảy ra từ chỗ nào vậy chứ!”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Tiêu Khôi.”
“A…” Dịch Hi Thần nói, “Tiêu Khôi với Tiêu Ly có quan hệ sao?”
“Bọn họ có mấy phần giống nhau.”
“Giống sao?” Quan sát của Dịch Hi Thần với Tiêu Ly không tỉ mỉ bằng Trưởng Tôn Tử Quân, trước khi Tiêu Ly động thủ, ấn tượng của y với Tiêu Ly vẫn không xấu, cảm thấy Tiêu Ly ôn văn nho nhã. Mà ấn tượng của Tiêu Khôi ở trong mắt y thì lại cực kỳ hỏng bét, bởi vậy y chưa bao giờ liên hệ hai người với nhau.
Hai người lại tham khảo một hồi, đều cảm thấy Tiêu Ly khả nghi, tất nhiên là phải đi tìm y điều tra rõ ràng. Nhưng mà tu vi của Tiêu Ly cao không lường được, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần cũng không chắc chắn có thể thắng y.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Trước tiên luyện thể cho ngươi đã.”
Đấy, đề tài lại vòng trở về.
Dịch Hi Thần nhất thời liền buồn rầu.
Bọn họ kiểm kê đồ đạc hồi lâu, cho tới lúc này, mắt thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã tối sầm, là lúc nên lên giường nghỉ ngơi.
Dịch Hi Thần xoắn xuýt chốc lát, quyết định trước tiên không nên lập tức đem cái chuyện kỳ quái mà lại lúng túng kia bày ra nói, bọn họ có thể tiến đến từ từ. Vì vậy y hắng giọng một cái, nhìn chăm chú vào mắt Trưởng Tôn Tử Quân, nói: “Tử Quân, chúng ta kết khế ước đi.”
“Kết khế gì?”
Khóe miệng Dịch Hi Thần không khỏi giật một cái, không còn lời gì để nói: “Ngươi muốn cùng ta kết khế gì? Nô khế sao? Đương nhiên là linh tê khế rồi!”
“…” Trưởng Tôn Tử Quân nói, “Không kết.”
Dịch Hi Thần sửng sốt. Y chưa từng nghĩ tới việc Trưởng Tôn Tử Quân sẽ từ chối y: “Ngươi không muốn kết à?”
“Hừ! Không muốn, hừ!”
Dịch Hi Thần: “…” Đây không phải là rất muốn sao!
“Vậy kết không?”
“Không kết.”
“Ngươi không muốn sao?”
“Hừ! Không muốn, hừ!”
“…”
Dịch Hi Thần dùng một hồi để tiêu hóa, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của Trưởng Tôn Tử Quân: “Cho nên, ngươi nguyện ý kết khế ước với ta, thế nhưng ngươi không muốn kết?… Không đúng, ngươi muốn kết, thế nhưng ngươi chính là không kết! Tại sao vậy?”
Trưởng Tôn Tử Quân không nói gì nhìn lên xà nhà. Kết khế ước, hắn đương nhiên nguyện ý, hắn cũng không muốn lại một lần nữa mất đi tung tích của Dịch Hi Thần. Nhưng mà cái thứ linh tê khế này, thường chỉ có đạo lữ mới có thể kết, một khi kết khế rồi, có thể dựa vào lực linh tê mà bất cứ lúc nào biết được đối phương đang ở nơi nào, thăm dò trạng thái của đối phương. Còn có thể phát động “đồng tâm”, thăm dò trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì. Bởi vậy chỉ cần kết linh tê khế rồi, giữa hai người liền không còn bí mật gì để nói nữa.
Nếu là trước đây, Trưởng Tôn Tử Quân cũng không có cái gì phải gạt Dịch Hi Thần. Nhưng bây giờ, một khi ký khế ước, Dịch Hi Thần sẽ biết mọi thời khắc hắn đều đang dâng trào trạng thái (tuy rằng Dịch Hi Thần thật giống như đã biết rồi), hơn nữa còn biết được trong đầu hắn chứa một trăm lẻ tám thức của bọn họ… Đây là thứ hắn vạn vạn lần không dám cho Dịch Hi Thần xem.
Trưởng Tôn Tử Quân nâng tay sờ sờ gáy y: “Ngươi không nên cách xa ta trăm mét. Chúng ta sẽ không tách ra nữa.” Lại nói, “Nếu như ngươi đã qua trăm mét, chờ một chút, ta đến, ngươi lại tiếp tục đi.”
Dịch Hi Thần: “…”
Y phải gọi là khó chịu nha, trước đây người ở Thiên Kiếm môn cả ngày nói sinh hài tử rốt cuộc là ai vậy! Ngươi nói nữa đi chứ! Nói nữa đi! Tuy rằng không sinh được hài tử, thế nhưng quá trình chế tạo hài tử, chỉ cần có thể tiết kiệm tiền, vậy cũng không phải là hoàn toàn không thể thử một chút mà!!
Sắc trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối sầm, Dịch Hi Thần đành phải lên giường trước: “Ngủ đi.”
Trưởng Tôn Tử Quân lại vẫn ngồi: “Ngươi ngủ trước.”
Dịch Hi Thần lườm hắn một cái, cọ cọ xát xát bất đắc dĩ nằm xuống.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Trưởng Tôn Tử Quân tính toán Dịch Hi Thần đã ngủ rồi, liền rón rén đi tới bên cạnh y, vươn tay cởi túi càn khôn bên hông y xuống, chuẩn bị lấy mấy khối linh thạch ra.
Ngay trong phút chốc túi càn khôn rời khỏi hông Dịch Hi Thần, tay Trưởng Tôn Tử Quân bị người ta một phát bắt được!
Dịch Hi Thần dùng một chiêu cá chép nhảy ngồi bật dậy, mặt tối sầm lại nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Tử Quân, đôi môi giật giật, muốn nói gì đó, lại không nói ra. Một lát sau, y dùng lực kéo một cái, kéo Trưởng Tôn Tử Quân tới trên giường, vòng qua cổ hắn, sấm vang chớp giật quát: “Giải phong ấn cho lão tử!!”
Trưởng Tôn Tử Quân đột ngột không kịp chuẩn bị bị y kéo qua, khoảng cách cùng y chỉ có mấy tấc, người bị kéo nghiêng, tay liền chống lên giường một cái, một cái chống này lại chống lên đùi Dịch Hi Thần. Xúc cảm ấm nóng kia từ lòng bàn tay hắn bắt đầu cấp tốc lan tràn, đem tà hỏa bị đè nén thật lâu trong cơ thể hắn nổ oành một chút!
Ánh mắt Trưởng Tôn Tử Quân tối tăm, hô hấp trong nháy mắt dồn dập. Đây là Dịch Hi Thần nghịch lửa, lực hồng hoang trong cơ thể hắn đã dâng trào đến mức khó áp chế! Vì vậy thuận thế chụp tới, liền kéo Dịch Hi Thần vào trong lồng ngực, mãnh liệt thả lỏng ngã ở trên giường, áp ở trên người y, nắm hai tay y kéo đến trên đỉnh đầu, giống như phát điên mà hôn lên!
Đây là lần thứ hai Dịch Hi Thần bị Trưởng Tôn Tử Quân hôn. Nếu nói lần trước chỉ có ý tứ cướp đoạt hàm súc, vậy lần này, quả thực chính là cướp đến mức y không còn sót lại một chút cặn! Khoảnh khắc đầu lưỡi ấm áp cạy mở kẽ răng y ra, đầu óc y liền trống rỗng.
Một hồn xuất thế, nhị hồn thăng thiên!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Dịch Hi Thần cảm giác môi lưỡi đang dây dưa với y lui ra. Y hơi nhếch miệng, lòng không muốn, cổ hơi giơ lên, còn muốn hưởng thụ một hồi nữa, lại chợt thấy một chậu nước đá lớn trực tiếp xối vào, liền sặc vài ngụm, cóng đến mức y mãnh liệt rùng mình một cái, lập tức liền tỉnh táo!
“Khụ khụ khụ!”
Dịch Hi Thần nhổ ra một miệng đầy nước đá, chỉ thấy Trưởng Tôn Tử Quân dội chính mình đến mức cả người bốc khói trắng, buồn bực nói: “Ngươi làm gì vậy hả?”
Trưởng Tôn Tử Quân lau vụn băng trên mặt, hỏi: “Nếu như song tu không thể giải phong ấn của ngươi, ngươi còn muốn cùng ta song tu sao?”
Dịch Hi Thần sửng sốt.
Bây giờ y muốn song tu, chính là vì có thể mở ra phong ấn. Nếu như không thể… nếu như không thể thì tại sao y muốn song tu chứ? Không phải có nguyện ý hay không có thích hay không, mà là… vì cái gì chứ?
Trưởng Tôn Tử Quân nhìn nhìn vẻ mặt của y, trong lòng hiểu rõ, từ trên giường nhảy xuống. Hắn nói: “Còn thiếu bốn loại thiên tài địa bảo, sẽ tìm được.” Dừng một chút, khàn giọng bổ sung, “Rất nhanh.”
Hết chương