Trưởng Tôn Tử Quân đã từng bị người ta mắng là “gậy mát xa di động hình người”.
Nghiêm chỉnh mà nói, kỳ thực câu này không phải mắng hắn, mà là mắng tác giả đồng nhân Kim đản đả ngân nga tự ý đưa ra rất nhiều thiết định. Khi Kim đản đả ngân nga lại một lần nữa đăng một chương thịt heo vạn chữ trên diễn đàn, anti fan cực kỳ oán giận đối với việc cô ta vặn vẹo thiết định nguyên tác như vậy, đăng bình luận: “Tác giả cô quá Mary Sue rồi!! Cô quả thực đem Trưởng Tôn Tử Quân viết thành gậy mát xa di động hình người!! Tôi chán ghét cô!!”
Thường thì từ trước đến giờ Kim đản đả ngân nga không để ý tới bình luận của anti fan, cố tình cái bình luận này lại chọt trúng điểm G của cô ta, vì vậy ở lần đăng chương mới đầu tiên ngay sau đó, Dịch Hi Thần trúng xuân dược đói khát khó nhịn, chủ động quyến rũ Trưởng Tôn Tử Quân, Trưởng Tôn Tử Quân lại thái độ khác thường không nhào tới thú tính quá độ, mà là ôm Dịch Hi Thần nhảy vào trong hồ băng, khiến hồ nước lạnh như băng kích thích Dịch Hi Thần tỉnh táo.
Lúc đó Trưởng Tôn Tử Quân mang theo tâm tình oán giận nói như vầy: “Ngươi cho rằng song tu là cái gì? E rằng đối với ngươi mà nói thì song tu chỉ là song tu, thế nhưng song tu đối với ta mà nói chính là làm tình! Mỗi lần ta thao ngươi đều mang theo tình yêu! Ta chán ghét ngươi có mục đích lợi dụng ta, ta mới không phải gậy mát xa di động hình người của ngươi đâu! Hừ!”
Vì vậy chương mới kia liền đất bằng dậy nên ngàn tầng sóng, Kim đản đả ngân nga nhờ vậy mà thu hoạch được vô số fan biến thành anti, anti chuyển thành fan, người qua đường chuyển fan, người qua đường biến thành anti.
—— đương nhiên, sau đó hai người rất nhanh liền đại chiến ba trăm hiệp đến sảng khoái, đem thịt chưa ăn đến miệng bổ sung lại hết.
Bây giờ, tuy rằng Trưởng Tôn Tử Quân trong nguyên tác bị vặn vẹo thành thiết định trong truyện đồng nhân, nhưng bởi vì tác giả đồng nhân chỉ tiến hành vặn vẹo đối với tình tiết của một quãng thời gian nào đó, Trưởng Tôn Tử Quân mang theo ký ức nguyên tác cùng với thiết định đồng nhân, tạo thành nhân cách phức tạp hơn.
Đối với Dịch Hi Thần mà nói, y quan tâm Trưởng Tôn Tử Quân, y thích Trưởng Tôn Tử Quân, y yêu Trưởng Tôn Tử Quân, bất luận loại tình cảm tốt nào y cũng có đối với Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng giới hạn cũng không rõ ràng như vậy. Nhưng mà đối với Trưởng Tôn Tử Quân ái thê cuồng ma bình dấm chua công mà nói, không đen tức là trắng, nhảy qua ranh giới này không thể quay đầu lại, nếu như muốn quay đầu, vậy thì ranh giới này cũng không cần nhảy qua.
Dịch Hi Thần nhìn ra được Trưởng Tôn Tử Quân mất hứng, nhưng y cũng không phải quá rõ là tại sao. Y kéo góc áo Trưởng Tôn Tử Quân: “Tử Quân?”
Trưởng Tôn Tử Quân vỗ vỗ đầu y, mở túi càn khôn của y lấy ba khối linh thạch sơ cấp đi ra.
Dịch Hi Thần: “Ai… Ngươi…”
Trưởng Tôn Tử Quân đứng dậy đi ra ngoài.
Dịch Hi Thần ngơ ngác nhìn cửa phòng bị đóng lại, vừa ủy khuất vừa nóng vội, cắn góc chăn, tự nhiên sinh ra một loại bất đắc dĩ có sức nhưng không có chỗ dùng.
Y không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, Dịch Hi Thần mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng. Nội tâm y vẫn buồn bực như trước, nặng nề trở mình. Đầu y xoay qua trước tiên, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng dáng tròn vo màu xám tro bên người, thầm nghĩ không tốt, sắp sửa đè lên Phì Tức rồi!
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lại thấy Phì Tức dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai lanh lợi lăn ra ngoài, thế mà lại miễn cưỡng tránh khỏi bả vai sắp đè xuống của Dịch Hi Thần!
Dịch Hi Thần liền vội vàng ngồi dậy. Ngày hôm qua y chỉ lo thảo luận với Trưởng Tôn Tử Quân rốt cuộc là luyện kiếm hay là luyện thể, thế mà lại quên thả Phì Tức từ trong túi ra để lấy hơi. Kết quả cái tên này, liền tự mình chạy ra ngoài nửa đêm bò lên giường y!
Cơ mà nói đi thì phải nói lại, ba ngày không gặp kẻ sĩ triệt để thay đổi cái nhìn, đi tới biển Hư Vô một chuyến, thân thủ của Phì Tức lại linh hoạt hơn nhiều như vậy, có thể không bị y vươn mình đè trúng.
Dịch Hi Thần bắt Phì Tức vào trong tay: “Ngươi còn rất thành thật, không chọc phiền toái gì cho ta ở trong Hư Vô giới… Chao ôi!” Nói được nửa câu liền không nói được nữa. Linh lực của Phì Tức vậy mà không thể thăm dò được rồi!
Linh thú cũng giống như tu sĩ, tu vi đến mức độ nhất định, có thể khống chế thu phóng linh khí của mình, không cho người ngoài thăm dò. Phì Tức trước mặt lại có thể thu liễm linh khí của mình, mặc dù không biết đến tột cùng nó tinh tiến đến trình độ nào, nhưng không chút nghi ngờ, tới biển Hư Vô một chuyến, Phì Tức lại tinh tiến cực lớn!
Dịch Hi Thần lập tức mở túi càn khôn của mình ra kiểm tra xem linh thạch của mình có bỏ sót hay không, cũng may linh thạch của y cũng không thiếu. Y dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm Phì Tức: “Ngươi sẽ không ăn vụng linh thạch của Hư Vô tông chủ đi!”
Phì Tức không để ý tới y, cúi đầu chải chuốt lông chim của mình. Linh lực của nó tăng cường, nhưng bề ngoài vẫn là con chim xám nhỏ xíu tròn vo như vậy, không thay đổi gì nhiều lắm, chỉ là tư thái càng ngày càng tao nhã.
Dịch Hi Thần không rõ. Đại năng như Hư Vô tông chủ, nếu như Phì Tức ăn vụng linh thạch của hắn, hắn nhất định sẽ biết, trừ khi hắn lười tính toán tự nguyện cho Phì Tức ăn. Hay là lúc ở biển Hư Vô Phì Tức chạy tới chỗ những đạo hữu khác ăn trộm? Biển Hư Vô hung hiểm như vậy nó có thể trắng trợn không kiêng dè thế sao? Hay là linh thú trời sinh đến Hư Vô giới có linh khí cực mạnh, hấp thu linh lực thiên địa càng bổ ích?
Bất kể là loại nguyên nhân nào, cũng làm cho y cảm thấy phiền muộn: “Các ngươi một là thiên linh căn, một là linh thú trời sinh, đến Hư Vô giới một chuyến, kết đan kết đan, tinh tiến tinh tiến, chỉ có ta vẫn là nửa chết nửa sống như thế!” Nhớ tới việc này, y tức giận đến mức từ trong lỗ mũi phun ra hai luồng khí, “Đều do Tử Quân!!”
Phì Tức ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, nghiêng nghiêng cái đầu chim.
Dịch Hi Thần đột nhiên phát hiện, sâu trong lông chim màu xám tro của Phì Tức, dường như có một chút điểm đỏ. Y vội vươn tay vạch vạch một cái, quả nhiên lông xám gốc đỏ của Phì Tức nhiều hơn rất nhiều so với lúc trước.
Dịch Hi Thần ngẩn ra, biểu tình cổ quái đánh giá Phì Tức: “Ngươi… người áo đỏ ở biển Hư Vô, không phải thật sự là ngươi đi?”
Bộ dạng Phì Tức giống như nghe không hiểu, nhảy nhảy nhót nhót chui về trong túi càn khôn.
Dịch Hi Thần: “…”
Ngay lúc này, Trưởng Tôn Tử Quân đẩy cửa vào.
Dịch Hi Thần vừa thấy Trưởng Tôn Tử Quân, lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua, liền có chút không dễ chịu. Y cảm giác mình giống như một kẻ theo đuổi người trong lòng mà bị cự tuyệt vậy…
Trưởng Tôn Tử Quân cũng không đề cập đến việc tối hôm qua, thái độ giống như trước đây: “Đi dạo chợ đi.”
Dịch Hi Thần vội từ trên giường nhảy xuống, mang giày vào: “Được!”
Đi một chuyến tới Hư Vô giới, tuy rằng chiếm được rất nhiều bảo bối từ chỗ Nguyên Thần Độ Nhân, nhưng mà bùa của Dịch Hi Thần sắp dùng hết rồi, y phải nhanh chóng bổ sung một chút, lại xem xem có tiên tài gì mà bọn họ cần hay không. Trước mắt vừa có tiền, đồ vật có thể mua cũng nhiều hơn, ngày tháng trôi qua không cần quá khó khăn như vậy nữa.
Đông Xuân trấn cũng không lớn, bởi vì ra khỏi trấn đi về hướng bắc chính là một đáy cốc băng tuyết, khí hậu trong trấn cũng tương đối lạnh, bởi vậy tu sĩ qua lại nơi đây cũng không nhiều. Cũng may chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, chợ trong trấn vẫn thật náo nhiệt, nơi này sản xuất nhiều tiên tài thuộc tính thủy, vừa vặn để Trưởng Tôn Tử Quân mua một ít luyện kiếm.
Hai người đi dạo trong chợ chốc lát, Dịch Hi Thần đột nhiên nói: “Tử Quân, không bằng hai ta tách ra đi dạo, ngươi đi mua thứ ngươi muốn, ta đi mua thứ ta muốn, một hồi gặp ở cửa chợ.”
Trưởng Tôn Tử Quân kinh ngạc liếc mắt nhìn y. Bọn họ đâu phải không có thời gian, kỳ thực không cần thiết tách ra đi dạo. Xem ra Dịch Hi Thần là muốn mua thứ gì lại không cho hắn biết. Vừa vặn Trưởng Tôn Tử Quân cũng muốn đi hỏi thăm một chuyện, vì vậy liền đáp lại: “Được.”
Vì vậy hai người liền tách ra.
Dịch Hi Thần lại thoáng đi dạo một chút, đi tới một chỗ không người, dùng thuật che mắt biến đổi tướng mạo của mình, sau đó đi thẳng đến sạp “vạn sự thông” của trấn!
“Đạo hữu muốn nghe thứ gì?” Vạn sự thông Đông Xuân trấn hỏi.
“Khụ, cũng không phải là tin tức quan trọng bí ẩn gì, chỉ là nếu bằng hữu làm vạn sự thông, hẳn là kiến thức rộng rãi. Ta có một chút nghi hoặc nho nhỏ, muốn xin đạo hữu chỉ điểm bến mê.” Dịch Hi Thần móc ra hai khối linh thạch đưa cho vạn sự thông.
Vạn sự thông vội nói: “Đạo hữu hỏi đi, nếu có thể giúp đỡ được, ta quyết không chối từ.”
“Khụ.” Dịch Hi Thần hắng giọng một cái, ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu vạn sự thông ghé sát vào. Y nhỏ giọng nói, “Kỳ thực là như thế này. Ta có một người bạn tốt, bạn vô cùng vô cùng thân, hắn muốn song tu với ta, ta cũng muốn song tu với hắn —— hắn là thật sự muốn song tu với ta, ta khẳng định! Thế nhưng ta đề xuất muốn song tu, hắn liền không chịu, hơn nữa còn giận ta, quả thực không giải thích được. Ta nghĩ một buổi tối cũng không hiểu, tại sao hắn không chịu chứ? Rồi tại sao lại tức giận chứ?”
Vạn sự thông hiểu rõ: “Ồ ~~ “
Dịch Hi Thần nói: “Chuyện này xác thực tương đối quái lạ. Không biết ta nói như vậy, ngươi nghe hiểu hay chưa?”
“Không quái lạ! Không quái lạ!” Vạn sự thông nói, “Ta hiểu rồi! Cũng chính là người bạn của ngươi, hắn muốn song tu với ngươi, lại không dám song tu với ngươi, có đúng không?”
“Đúng!” Dịch Hi Thần trợn to hai mắt, vẻ mặt thành khẩn lắng nghe hắn chỉ giáo, “Đạo hữu có biết là tại sao không?”
Vạn sự thông chắc chắn mà vỗ bàn một cái, nói lời kinh người: “Nhất định là hắn không được!”
Dịch Hi Thần: “…”
Hết chương