Quả không nằm ngoài sự dự đoán của Tần Vô Song, thời gian vừa rồi Tô Tổng quản chỉ dưỡng thương ở nơi bí mật, bây giờ đi ra mới biết đội quân mà Trần Sâm suất lĩnh đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Hay nói cách khác, chỉ còn Tô Thống lĩnh hắn là kẻ may mắn duy nhất sống sót. Nhưng cuộc gặp gỡ vừa rồi bỗng nhất thời khiến cái đầu đa nghi của hắn xuất hiện thêm một tầng nghi vấn.
- Huynh đệ Võ gia này tu vi không phải quá cao. Hồi đó, kẻ thù tập kích Áp Chủy Sơn đã giết chết hết toàn bộ chi đội dưới tay ta. Huynh đệ Võ gia này, sao lại không tổn hao gì hết. Hơn nữa ba huynh đệ đều cùng bình yên sống sót?
Tô Tổng quản đầu đầy nghi vấn. Nội thương của hắn cũng vừa mới bình phục, đến Đô thành Bài Sơn Phủ vốn dĩ là muốn tìm một người bạn sống trong Đô thành Bài Sơn Phủ.
Một lúc sau, đã tới được nhà người bạn hắn muốn tìm. Đây là một trang viên loại nhỏ, mặc dù quy mô không lớn nhưng xây dựng vô cùng tinh xảo. Ở một nơi tấc đất tấc vàng như Đô thành Bài Sơn Phủ, có thể sở hữu một trang viên cỡ nhỏ thế này, đủ thấy chủ nhân của nó sống cũng không tệ ở Đô thành Bài Sơn Phủ.
Đây không phải địa bàn của Tô Tổng quản bởi vậy mỗi chi tiết hắn đều vô cùng cẩn thận. Ngay cả lúc đứng trước người canh cổng cũng khách khách khí khí đưa ra bái thiệp.
Người gác cổng thấy Tô Tổng quản rất có khí độ, lại tìm chủ nhân nên cũng không dám chậm trễ, dẫn hắn vào trong, vừa đợi một lát ở đình viện đã thấy từ hành lang truyền đến một giọng nói sang sang:
- Ha ha, lão Tô, ngọn gió nào đưa ông đến đây?
Tô Tổng quản nghe thấy giọng nói này cũng tươi cười rạng rỡ:
- Đổng lão ca, huynh đệ đến quá vội vàng, không kịp chuẩn bị hậu lễ, thật hổ thẹn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Gã trung niên hán tử từ bên trong bước ra, dáng người thấp bé nhưng thần sắc thì lộ rõ vẻ xốc vác. Người đó ôm chặt lấy Tô Tổng quản:
- Mời vào trong, mời vào trong.
Khách và chủ vừa ngồi vào chỗ, trà nước đã được dâng lên.
- Lão Tô, dạo trước nghe nói huynh sa vào vòng vây của Tần gia châu Bách Diệp, ta trong lòng cũng lo lắng giùm huynh. Nghe nói Trần Sâm toàn quân đã bị tiêu diệt, ta cứ ngỡ huynh…
- Nhờ ơn trời, hai huynh đệ ta vẫn còn gặp lại nhau.
Người trung niên hán tử họ Đổng, tên gọi Đổng Hùng. Quen Tô Tổng quản từ hồi thiếu niên, đã từng cùng nhau lăn lộn, cùng nhau giết giặc, cùng nhau trải qua hoạn nạn, đồng sinh đồng tử, nên cảm tình không giống bình thường. Tất cả những lời Đồng Hùng nói lúc nãy, không giấu giếm bất cứ điều gì.
Tô Tổng quản thở dài một tiếng, chuyện cũ với Tần gia châu Bách Diệp, trong lòng hắn vẫn còn chút dư âm, bây giờ nhắc lại, hắn vẫn còn thấy sợ.
Trận chiến đó để lại trong lòng hắn một sự trấn động lớn. Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được. Bọn họ làm đủ loại kế hoạch, bất luận thôi diễn ở góc độ nào thì trận chiến đó bên Trần Thống lĩnh cũng cảm thấy đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng kết quả lại hoàn toàn thay đổi.
- Đổng lão ca, không giấu gì huynh, huynh đệ ta cũng tham gia trận chiến đó. Hơn nữa còn suýt không được gặp lại Đổng lão ca nữa. Trận chiến đó… haizzz!
Tổ Tổng quản thổn thức không thôi. Lần này hắn tới Bài Sơn Phủ thành kỳ thực là để trốn chạy, muốn đi khỏi châu Bách Diệp xa một chút, tránh Tần gia châu Bách Diệp xa một chút. Tránh để con cá lọt lưới hắn trở thành đối tượng đả kích của Tần gia châu Bách Diệp. Nói khó nghe hơn một chút, hắn bây giờ chính là kẻ đào tẩu, căn bản không dám sống ở vùng đó nữa. Đợi sau khi Tần gia châu Bách Diệp ổn định lại, phát hiện còn một con cá lọt lưới, nhất định sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế truy sát hắn.
Vì lý do này hắn mới chạy về phía Bắc, mới định cao chạy xa bay tránh xa đầu sóng ngọn gió.
- Lão Tô, chúng ta với nhau, huynh đừng ấp ấp úng úng nữa. Có phải huynh không sống được ở vùng ấy nữa không?
Đổng Hùng hỏi.
- Tần gia châu Bách Diệp biết còn con cá lọt lưới ta nên đã bắt đầu tìm kiếm khắp thiên hạ, Hắc Nha Vương Thành, Hoàng Phong Vương Thành, ngay cả hai vùng lãnh địa đó ta cũng không thể ở được nữa. Cách tốt nhất là đi càng xa càng tốt. Lần này đi qua, bái phỏng Đổng lão ca chỉ muốn nói với Đổng lão ca rằng, huynh đệ lần này đi Bắc tị nạn. Sau này huynh đệ ta muốn gặp mặt cũng không dễ dàng nữa. Cả đời này bạn bè để Tô mỗ nhân ta vướng bận không nhiều, Đổng lão ca là một trong số đó.
Những lời này đã khơi dậy một phần tâm tình trong lòng Đổng Hùng. Những hình ảnh về một thời thiếu niên cùng kề vai sát cánh lại hiện lên trong đầu ông.
- Lão Tô, sao huynh phải khổ như vậy? Tần gia châu Bách Diệp là một nhánh của Tần gia Thiên Đế Sơn! Tần gia Thiên Đế Sơn mặc dù đã thất thế nhưng thực lực và hậu trường thì vẫn còn. Huynh tự dưng đi trêu chọc bọn họ không phải đã tự chuốc rắc rối cho mình sao? Huynh thông minh cả đời, biết tính toán mưu kế, sao lần này lại hồ đồ đến vậy?
Khóe miệng Tô Tổng quản khẽ giật giật đầy chua chát, ngẩng đầu nói:
- Đổng lão ca, với thiên phú và tư chất của huynh đệ ta, huynh cảm thấy cả đời này tu vi của chúng ta còn có thể đột phá không?
Đồng Hùng thở dài:
- Cái này không phải thiên nan vạn nan sao. Lão huynh đệ chúng ta đều hiểu nhau quá rõ, bất luận là huynh hay ta, muốn đột phá vào Động Hư Cảnh, hi vọng không tới một phần trăm.
- Đúng vậy!
Tô Tổng quản gật gật đầu.
- Ta mắc sai lầm lớn, tham gia vây công Tần gia châu Bách Diệp kỳ thực cũng là vì một chút tư tâm. Ta cũng đã từng nghĩ, cả đời này, nếu như không có kỳ ngộ đặc thù, không có xúc tiến ngoại lực, muốn vào Động Hư Cảnh căn bản không có nửa phần khả năng. Nhưng Tần gia châu Bách Diệp thì không giống vậy. Chỉ cần vào khu mỏ của Tần gia châu Bách Diệp, tài phúc ở đó đếm không hết, có kỳ ngộ đếm không hết.
Nói đến đây, vẻ cuồng nhiệt trong mắt Tô Tổng quản vẫn bập bùng bốc cháy.
Tần gia châu Bách Diệp, phú hộ địch quốc, nếu nói ngoại giới không có nửa phần đỏ mắt thì là nói dối. Ngay cả Phủ chủ Bài Sơn Phủ nhắc đến Tần gia châu Bách Diệp cũng phải có vài phần ngưỡng mộ.
Thực lực của Phủ chủ đại nhân, đương nhiên vượt xa bất cứ ai của Tần gia châu Bách Diệp. Thực lực thủ hạ dưới tay Phủ chủ đại nhân, trong tay có quyền lực, có năng lực, đương nhiên cũng mạnh hơn Tần gia châu Bách Diệp rất nhiều. Nhưng nói tài phú thì ngay cả Phủ chủ đại nhân cũng phải chịu thua.
Đổng Hùng cũng nói:
- Lão Tô, những gì huynh nói không phải là giả. Nhưng huynh phải biết những tài phúc, những kỳ ngộ đó đều là tài sản riêng của Tần gia Thiên Đế Sơn. Nếu như người khác muốn chiếm giữ thì chẳng khác nào giành miếng mồi trong hổ khẩu Thiên Đế Sơn. Sự thật đã chứng minh Tần gia châu Bách Diệp không hề yếu như huynh nghĩ.
Cơ thịt trên mặt Tô Tổng quản khẽ run run:
- Tần gia châu Bách Diệp ẩn tàng quá nhiều thực lực. Nếu như cho ta một cơ hội khác, dù Tần gia châu Bách Diệp có yếu hơn mười lần thì ta cũng không làm vậy. Trận chiến đó, nếu như không phải ta tranh thủ thời cơ chạy thoát thì e là khó lòng sống sót.
- Huynh cũng coi như may mắn rồi. Ai cũng biết, trận chiến đó, tất cả tán tu mà Trần Sâm tổ chức đều đã chết hết, không một ai sống sót.
Đổng Hùng nói đến đây, bật cười khổ sở nhìn Tô Tổng quản nói:
- Ta lúc đó cứ nghĩ huynh gặp nạn rồi.
Tô Tổng quản khẽ nhíu mày, không kìm được hỏi:
- Đổng lão ca, đúng là ngoại giới thịnh truyền rằng toàn quân chúng ta chết hết, không còn sót một ai ư?
- Đúng vậy, căn cứ theo phỏng đoán của mọi người thì có khả năng không còn con cá lọt lưới nào. Huynh có lẽ chỉ là một trường hợp ngoài ý muốn.
Tô Tổng quản khẽ lắc đầu:
- Không đúng, nếu nói toàn quân bị diệt, dù có trừ ta ra thì thuyết pháp này cũng không thành lập được. Theo ta được biết, người may mắn sống sót sau trận chiến đó không chỉ có mình ta!
Đổng Hùng kinh ngạc vô cùng, ấp úng nói:
- Không thể nào? Trận chiến đó tổng cộng có bao nhiêu người tham gia?
- Tổng cộng có tám mươi lăm người, ta nhớ rất kỹ. Mỗi Tổng quản đều có một chi đội riêng, mỗi chi đội hai mươi người. Bốn Tổng quản tổng cộng tám mươi người, thêm năm người của Trần Sâm nữa.
- Đổng lão ca, huynh đệ ta trước khi đến đây có nhìn thấy một việc rất kỳ lạ trên đường. Mời huynh suy nghĩ cùng.
Thấy hắn trịnh trọng như vậy, Đổng Hùng không kìm được hỏi:
- Là chuyện gì?
Tô Tổng quản kể lại toàn bộ sự việc, từ chuyện ba người Tần Vô Song đến báo danh, đến chuyện lúc nãy tình cờ nhìn thấy họ trên đường cho Đổng Hùng nghe.
- Đổng lão ca, nếu nói ba huynh đệ đó, ta sớm đã có chút hoài nghi. Nhưng lúc đó thời gian gấp gáp, thời gian Trần Sâm giao cho lại ngắn, không có thời gian đi điều tra thân phận. Ta chỉ nhớ, ba huynh đệ này đến từ Đại Qua Bích, họ Võ.
Đổng Hùng sau khi nghe xong cũng cảm thấy có chút kỳ quái, gật đầu, suy nghĩ:
- Nếu nói trong ba huynh đệ, có một tên là kẻ may mắn sống sót thì chuyện sẽ dễ giải thích hơn. Nhưng theo tình hình huynh miêu tả, trận chiến đó, các huynh rơi vào thế bất lợi. Hơn nữa, dựa vào tin tức sau này, trận chiến Áp Chủy Sơn chỉ có một kẻ sống sót duy nhất. Kẻ đó đương nhiên là huynh rồi. Vậy, ba huynh đệ Võ gia sao có thể sống sót?
- Huynh đệ ta nghi ngờ nhất điểm này. Thực lực của chúng cũng không phải là quá xuất sắc, thậm chí còn có thể nói là dưới mức trung bình.
Tô Tổng quản ra sức hồi tưởng lại từng giọt quá khứ:
- Nhưng ta nhớ, Lão Đại của ba huynh đệ Võ gia đó rất bình tĩnh, đầu óc phản ứng cũng rất nhanh, không để sai sót bất cứ điều gì.
- Lão Tô, có phải huynh đang hoài nghi, bọn chúng căn bản không phải tán tu, mà là gián điệp do Tần gia châu Bách Diệp phái đến?
Nói đến đây, Đổng Hùng khoát tay, khẩu khí quyết đoán nói:
- Lão ca, ta cho huynh một lời khuyên. Bất luận ba người đó có phải là gián điệp của Tần gia châu Bách Diệp hay không. Chuyện này hãy kết thúc ở đây. Huynh cũng đừng mơ tưởng đến giải thưởng mười vạn hoàng tinh thạch kia nữa. Đó đều là những thứ không có thực. Lần trước huynh may mắn thoát chết, không lẽ bây giờ huynh vẫn muốn đi xuống quỷ môn quan một lần nữa?
Biểu cảm của Tô Tổng quản rất kỳ quái, không nói có cũng chẳng nói không, chau mày tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì, thần tình thập phần chuyên chú.
Một lúc sau, Tô Tổng quản mới đột nhiên vỗ đùi:
- Không đúng, không đúng, Đổng lão ca, ta cảm thấy trong này có gì không đúng.
- Cái gì không đúng?
Tổ Tổng quản đột nhiên cười nói:
- Đổng lão ca, hai ngày nay trong Đô thành có xảy ra chuyện gì ồn ào không? Huynh nghĩ coi.
- Chuyện ồn ào?
Đổng Hùng suy nghĩ một lát:
- Nếu nói chuyện ồn ào, đương nhiên là chuyện Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu đến bái phỏng Đô thành Bài Sơn Phủ.
- Còn chuyện gì nữa không?
- Tối qua trong Công hội Liên minh Tán tu có một vụ giết chóc, chuyện này có tính không?
- Ha ha, chỉ là một tên tán tu bất nhập lưu bị giết thôi mà. Không đáng để nhắc tới.
- Tên tán tu đó không đáng để nhắc tới, nhưng ngôn luận mà hắn công bố thì rất đáng để nghiền ngẫm. Bởi vì những lời đó mà Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu đã thưởng mười vạn tinh thạch để cạnh tranh với nhiệm vụ mà La Thiên Đạo Trường ban bố. Trong đó, đều đề cập tới một cái tên.
- Tần Vô Song, đúng không?
Đổng Hùng vuốt râu cười:
- Thế đạo thay đổi rồi, bây giờ một thanh niên của các quốc gia nhân loại cũng có thể khiến lãnh thổ một Phủ của Hiên Viên Khâu hỗn loạn một trận?