Khí Trùng Tinh Hà

chương 467: phụ đồng thuật thần kỳ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Tổng quản bật cười hắc hắc.

- Lão Tô, huynh đang cười chuyện gì vậy?

Đổng Hùng cảm thấy người bạn già của mình sau trận chiến với Tần gia châu Bách Diệp đầu óc hình như bị khích thích nên có chút không bình thường.

Tô Tổng quản mặt mũi đầy vẻ gian xảo và lão luyện, chồm ra trước nói:

- Đổng lão ca, nếu như có thể tin được những tình báo có liên quan đến Tần Vô Song của Thiết Khiếu Tử thì ta nghi là ba huynh đệ họ Võ đó, rất có thể do bọn Tận Vô Song đóng giả!

- Cái gì?

Đổng Hùng nghe xong những lời này cũng có vẻ kinh ngạc vô cùng. Tin tức này quả là quá tầm dự đoán.

- Huynh có chứng cứ gì không?

Đổng Hùng rõ ràng là đã bắt đầu có hứng thú.

- Đây chỉ là phỏng đoán của ta. Đầu tiên, nếu ba tên đó chỉ là tán tu bình thường thì ta không tin trong hoàn cảnh đó bọn chúng lại bình yên vô sự, rút lui an toàn. Nếu như bọn chúng là gián điệp của Tần gia châu Bách Diệp thì hắn chính là Tần Vô Song. Mặt khác, tính theo số người, Tần Vô Song cũng có hai người bạn linh thú, nghe nói thực lực cũng ở tầm Hóa Hư Cảnh, chỉ Hóa Hư Cảnh mới có thực lực chân không luyện hình. Bởi vậy, số người cũng vừa khớp. Ngoài ra, lúc nãy khi ta nhìn thấy ba người bọn họ, hành động vội vàng, rõ ràng là đang định rời khỏi Đô thành Bài Sơn Phủ. Đô thành Bài Sơn Phủ bây giờ đang náo nhiệt như vậy, nếu bọn chúng là tán tu, thì đáng lẽ nên lưu lại bên trong Công hội Liên minh Tán tu chờ cơ hội chứ, sao lại vội vàng bỏ đi? Ta hoàn toàn có lý do để phỏng đoán, bọn chúng vì nghe được phong thanh của các loại giải thưởng nên mới sợ bại lộ thân phận.

Tô Tổng quản thao thao bất tuyệt một hồi khiến biểu cảm trên gương mặt Đổng Hùng càng lúc càng phức tạp. Đợi Tô Tổng quản dừng lại, Đổng Hùng mới không kìm được nói:

- Nói một ngàn, nói một vạn thì cũng chỉ là phỏng đoán của huynh. Suy đoán dù có hợp lý cỡ nào thì cũng chỉ là suy đoán.

- Nếu muốn chứng minh thì quá dễ. Bọn chúng mới rời thành không lâu. Bây giờ chúng ta lập tức đuổi theo, với thực lực của hai huynh đệ mình, hoàn toàn có thể đuổi kịp bọn chúng. Nếu như bọn chúng chỉ là tán tu bình thường thì chỉ cần một đao có thể giết chết. Nếu như bọn chúng là Tần Vô Song thật thì chúng ta sẽ vớt được một mẻ lớn.

Đồng Hùng hiển nhiên vẫn còn chút do dự. Hắn đang cân nhắc xem số lượng kiếm được có đáng để hắn đích thân động thủ hay không.

- Lão Tô, nếu như suy đoán này của huynh đáng tin, ta cảm thấy, chi bằng chúng ta nói lại tin tức này với Mộ Dung Thiên Cực. Như vậy, chúng ta sẽ chẳng mất chút sức lực nào mà vẫn kiếm được mười vạn tiền thưởng. Mộ Dung Lâu chủ cần người còn sống, cần manh mối, hơn nữa thù lao lại cao hơn. La Thiên Đạo Trường cần đầu người, tiền thưởng lại ít, chúng ta đích thân động thủ, ý nghĩa không lớn.

Với suy nghĩ của Đổng Hùng, hắn cảm thấy ngồi một chỗ thu tiền hợp lý hơn, cho dù manh mối không chuẩn xác thì Mộ Dung Thiên Cực cũng khó trách chúng ta.

Tô Tổng quản quả quyết lắc lắc đầu:

- Đổng lão ca, huynh ở Đô thành Bài Sơn Phủ lâu như vậy, không lẽ chưa từng nghe qua lời đồn về Tần Vô Song? Tên Tần Vô Song đó yêu nghiệt như vậy bởi vì trên người hắn có một loại vũ khí vô cùng lợi hại. Có thể giết người vượt cấp. Vũ khí có thể giết người vượt cấp là cấp độ nào, Đổng lão ca huynh hẳn phải biết chứ? Nói trắng ra, Đổng lão ca ở Đô thành dù sao cũng là thổ hào một phương, lại thiếu mười vạn hoàng tinh thạch sao?

Những lời này cũng khiến Đổng Hùng dao động.

Tình báo về Tần Vô Song, Đổng Hùng đã từng nghe qua không ít. Nhưng trước đây hắn không hứng thú với chuyện này, bây giờ nghe Tô Tổng quản phân tích, đương nhiên cũng cảm thấy rạo rực trong người.

Hoàng tinh thạch có thể không đủ hấp dẫn, nhưng vũ khí siêu phàm thoát tục đối với hắn mà nói mà một sự hấp dẫn to lớn! Sự hấp dẫn này không thể dùng sự hấp dẫn của kim tiền để so sánh.

- Lão Tô, ý của huynh là?

Đổng Hùng trầm ngâm hỏi.

- Chúng ta sẽ tự làm!

Tô Tổng quản giơ tay thực hiện một cú vồ trong không trung. Khẩu khí tàn nhẫn, nét mặt âm trầm, vẻ ngoài văn nhã vốn có giờ bỗng trở nên dữ tợn vô cùng.

Đổng Hùng không phải đứa trẻ mới ra khỏi nhà lần đầu không biết suy nghĩ trước sau. Mọi mặt của vấn đề lúc này đều đang được hắn cân nhắc thấu đáo.

Tự mình thực hiện không phải là vấn đề. Vấn đề là làm như thế nào, sau khi làm song sẽ phân chia chiến lợi phẩm ra sao. Không đến lúc đó lại trắng tay mà còn tự đưa mình vào rắc rối nữa. Quan hệ giữa hắn và lão Tô tuy rằng thân thiết nhưng mối quan hệ này có thể chống đỡ lại được sức cám dỗ của Thần khí hay không thì hắn vẫn không thể biết được.

Tần Vô Song chỉ dựa vào một bộ cung tiễn có thể giết người vượt cấp, nếu cấp bậc không phải Thần khí thì nhất định cũng là gần tiếp cận sự tồn tại thần kỳ. Vũ khí này nếu mà rơi vào tay bọn họ, đừng nói chuyện vô địch thiên hạ trong giới Hóa Hư Cảnh. Ngay cả Động Hư Cảnh cũng không thành vấn đề.

Cho dù có gặp phải Hư Võ Đại viên mãn, có Thần khí hộ thân ít nhiều cũng có tư bản hộ vệ.

- Đổng lão ca, có phải huynh còn nghi ngại điều gì không?

Tô Tổng quản hỏi.

- Lão Tô, chúng ta thân như huynh đệ, ta cũng không nói lời khách khí nữa. Nếu như ba người đó đúng là bọn Tần Vô Song thì sau khi xong việc chúng ta sẽ chia chiến lợi phẩm như thế nào? Vũ khí đó chỉ có một bộ. Chia cho ai thì người kia cũng không hài lòng.

Đổng Hùng nói chuyện trực tiếp, trình bày rõ hết mọi suy nghĩ.

- Đổng lão ca, vấn đề này ta cũng đã từng suy nghĩ qua. Nhưng huynh nghĩ, bộ cung tiễn đó dù có là Thần khí thì cũng phải chia thành hai phần là cung và tiễn. Nếu như chúng ta có thể cướp được thật, chúng ta có thể cùng nhau phân chia Thần khí này, một người giữ cung còn một người giữ tiễn. Sau này huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau liên thủ tình như thủ túc. Bất luận là Bài Sơn Phủ hay ở một nơi xa xôi nào khác thì cũng đều có đủ vốn liếng!

Phương thức phân chia này đúng là hợp tình hợp lý. Đổng Hùng gật gật đầu:

- Được, nếu như cướp được Thần khí đó thì ta còn tiếc gì gia nghiệp này nữa? Sau này hai huynh đệ ta sẽ cùng hưởng gia nghiệp này, cùng nhau khai sáng một mảnh giang sơn!

Tô Tổng quản mừng rỡ:

- Được, việc không nên trì hoãn nữa, chúng ta xuất phát thôi.

- Gượm đã, lão Tô, nếu như ba người đó là bọn Tần Vô Song thật thì cũng không thể coi thường tu vi của chúng. Trước khi chúng ta lên đường thì cũng phải có một kế hoạch chứ, nếu không, kẻ thiệt sẽ là mình. Như huynh nói, Tần Vô Song có đại sát khí giết người vượt cấp.

Tô Tổng quản gật gật đầu:

- Cái này không thể không đề phòng. Nhưng theo tài liệu căn cứ thì mạnh nhất trong bọn chúng là Luyện Hư Cảnh, còn thấp hơn hai huynh đệ ta một bậc. Chỉ cần chúng ta có chiến thuật hợp lý, không để cho chúng có cơ hội thi triển cung tiễn thì mọi chuyện đều ổn.

- Được, vậy chúng ta đi mau, đừng để chúng chạy quá xa.

Hai người thương nghị xong, thu thập qua loa một chút rồi nhanh chóng xuất phát.

Lại nói về bọn Tần Vô Song. Sau khi ra khỏi thành, tiến thẳng về phía Bắc, một lúc sau đã tới một vùng hoang giao dã lĩnh. Ba người tìm một nơi kín đáo, thay đổi trang phục. Trên người Tần Vô Song đã có sẵn mấy tấm mặt nạ, trước đây đã từng phát huy tác dụng ở các quốc gia nhân loại, bây giờ chỉ cần tùy ý chọn ra một cái, đeo lên mặt rồi sau đó thay đổi một chút tứ chi và hình dạng.

Bao Bao và Cô Đơn muốn thay đổi ngoại hình và trang phục cũng không khó. Chân không luyện hình thu phát hoàn toàn nằm trong ý niệm của bọn họ.

Sau khi hoàn tất mọi chuyện, cả ba quay sang nhìn nhau không khỏi ngỡ ngàng ngượng ngập, ban đầu đương nhiên vẫn có chút chưa quen.

- Lão Đại, huynh nói Tô Tổng quản đó không phải đã bị trọng thương sao? Sao bây giờ lại đến Đô thành này?

- Từ lúc hắn bị thương đến giờ đã là một khoảng thời gian khá dài rồi. Người này tính cách thập phần nham hiểm, không thể không đề phòng.

Tần Vô Song nói đến đây, mí mắt đột nhiên nhảy lên một cái. Kiểu máy mắt này thường ám chỉ một điều gì đó. Lúc này bọn Tần Vô Song đang bàn luận chuyện Tô Tổng quản nên trong lòng không khỏi có chút nghi ngại.

- Lão Đại, sao vậy?

Cô Đơn tò mò hỏi.

- Hừ!

Tần Vô Song hừ nhẹ mấy tiếng:

- Ta có một linh cảm cổ quái, tên Tô Tổng quản đó nhất định đã khám phá ra hành tung của chúng ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Khám phá thì cứ để cho hắn khám phá, ba người chúng ta mà còn phải sợ hắn à? Trước đây chúng ta còn dám đến tận cửa nhà hắn đánh hắn, bây giờ lại càng không phải sợ.

Cô Đơn đầy vẻ bất cần.

Nhưng Bao Bao thì lại cẩn trọng hơn:

- Chỉ sợ con người hắn nham hiểm, bán đứng tình báo về chúng ta. Nếu như động đến đám tán tu thực lực cường hoành của La Thiên Đạo Trường thì chúng ta sẽ có rắc rối lớn đấy. Cho dù người đến có là Mộ Dung Lâu chủ thì chúng ra cũng vẫn phiền phức.

- Khoan hãy nói mấy điều này. Chúng ta rời khỏi đây trước.

Dự cảm về mối nguy hiểm trước mắt càng ngày càng nặng. Đi được mấy bước, Tần Vô Song đột nhiên dừng lại, lắc lắc đầu:

- Chúng ta đi dù có đi nhanh hơn hay chạy hết tốc độ thì cũng không bằng được tốc độ của Hóa Hư Cảnh. Hơn nữa đi nhanh quá lại có vẻ chột dạ.

- Vậy chúng ta phải làm sao?

Bao Bao hỏi.

- Đi chầm chậm, chuyện đến đâu thì đến!

Tần Vô Song ngạo khí phát tác:

- Với sự đa nghi âm hiểm của Tô Tổng quản, nếu như hắn đoán ta được thân phận của chúng ta khẳng định sẽ không nói cho người khác. Con người hắn có dã tâm mà người khác không có!

- Không lẽ hắn còn có tham vọng độc chiếm chúng ta sao?

- E rằng đúng là như vậy.

Tần Vô Song vừa nói vừa giữ chặt Bá Vương Phá Trận Thương trong tay. Hào khí can vân, cười nói:

- Bất luận dã tâm của hắn lớn cỡ nào, nếu như đúng là có dự định nuốt gọn chúng ta thì ta tuyệt không đồng ý.

- Hắc hắc, không phải chỉ là Hóa Hư Cảnh sao? Lão Đại, chúng ta đánh với hắn một trận. Đệ tin là ba huynh đệ ta liên thủ cho dù Lão Đại có không dùng Thần Tú Cung thì chúng ta cũng có thể đánh bại Hóa Hư Cảnh cường giả. Hơn nữa không phải Tô Tổng quản mới bị thương sao, ta không tin hắn đã có thể hồi phục hoàn toàn.

Đang nói đến đây thì Tần Vô Song đột ngột đứng dậy, mắt không ngừng bắn ra những tia quang mang, giật mình nhìn vào không trung.

Ba người họ cảm thấy sơn cốc chung quanh đột nhiên tối sầm lại như đang bị mây đen che phủ. Ngay cả bầu trời cũng bị che kín.

- Ha ha, quả thiên thay đổi hình dạng rồi!

Tô Tổng quản bay từ trên cao xuống, đáp trước mặt Tần Vô Song:

- Dừng lại đi!

- Ồ?

Tần Vô Song hừ nhẹ một tiếng, cảnh giác nhìn Tô Tổng quản.

- Ha ha, không cần phải giả như không quen nữa, Võ Tinh Hà. Ha ha, đây là một cái tên giả! Ngươi đừng giả bộ nữa. Nếu như lúc nãy ngươi không để ta nhìn thấy thì thay đổi hình dạng rồi ta cũng không nhận ra đâu. Nhưng bây giờ, trong khoảnh khắc ánh mắt ta chạm vào ánh mắt ngươi, ta đã bí mật thi triển Phụ Đồng Thuật trên người ba ngươi. Dù có các ngươi có biến hóa thần diệu thế nào thì ta vẫn có thể nhận ra được!

Những lời này khiến Tần Vô Song cũng phải giật mình. Phụ Đồng Thuật? Mới nghe nói đã thấy vô cùng huyền diệu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio