Chuyến đi tới Phiêu Tuyết Lâu lần này, Tần Vô Song có thể nói là thu được thành công lớn, ít nhất thì vượt quá sự mong đợi, giải tỏa nỗi niềm khúc mắc bao lâu nay của Mộ Dung Nhạn.
Mộ Dung Nhạn lúc đầu cho rằng, cao tầng Phiêu Tuyết Lâu, nhất định sẽ không đồng ý việc hôn nhân này với Tần Vô Song. Nàng thậm chí đã chuẩn bị tốt để bỏ trốn cùng Vô Song rồi.
Nữ tử ngoài mềm trong cứng thế này, thật sự đã làm tốt dự định quyết làm tới cùng, nhưng lại có thể thông qua phương thức ôn hòa này, giải quyết vấn đề một cách viên mãn thì mới là điều mà nàng thấy vui nhất.
Còn sự chiếu cố của Tần Vân Nhiên đối với Phiêu Tuyết Lâu, cũng ám chỉ với Phiêu Tuyết Lâu rằng, đây chính là kết minh. Đây cũng là điều khiến cho cao cấp của Phiêu Tuyết Lâu lúc đầu vô cùng lo lắng nhưng cuối cùng mỗi vẫn là vô cùng ủng hộ.
Lại nói, sau khi Tần Vân Nhiên mang theo Tần Vô Song cùng với Mộ Dung Nhạn rời đi, bốn đại thủ lĩnh của Phiêu Tuyết Lâu ngồi trong đại điện, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ra, đôi bên trong lòng đều có rất nhiều lời.
- Đại ca, lúc trước trong ngôn ngữ của huynh đệ bọn ta có chỗ mạo phạm, mong ngươi thông cảm bỏ quá cho.
Mộ Dung Thiên Sơn mở miệng đầu tiên.
Sự độ lượng của Mộ Dung Thiên Cực đương nhiên là không đến mức nhỏ nhen như vậy.
Hắn tuy rằng bao che khuyết điểm nhưng cũng không phải là hoàn toàn không nói tới tình nghĩa huynh đệ. Trên thực tế, hắn đối với tiền đồ của Phiêu Tuyết Lâu lo lắng suy nghĩ cũng không hề ít hơn bọn Mộ Dung Thiên Sơn. Chỉ có điều bảo hắn đem con gái của hắn đẩy vào trong đống lửa, hành động như vậy đối với thân phận của một người cha, hắn không làm được. Khoát khoát tay, thản nhiên nói:
- Tất cả mọi người cũng chỉ vì tiền đồ của Phiêu Tuyết Lâu mà nhọc lòng suy nghĩ, huynh đệ với nhau cũng không nên tồn tại việc gì hận thù. Tính cách của ta các ngươi rất hiểu, chỉ cần không mạo phạm đến giới hạn của ta thì tất cả đều không trở thành vấn đề. Bây giờ ta lại muốn nghe một chút cách nhìn của các ngươi đối với Tần gia. Lão nhị, ngươi nói trước đi.
Mộ Dung Thiên Cực nhìn Mộ Dung Thiên Huyễn, chỉ đích danh nói.
Mộ Dung Thiên Huyễn thấy đại ca gọi đúng tên của hắn thì cũng không bất ngờ, trầm ngâm một lát nói:
- Lão Đại, tin đồn bên ngoài, Tần gia dưới sự vây công của Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông là vô cùng chật vật vất vả, vô cùng bấp bênh, nguy cơ trùng trùng. Theo như chuyện lần này mà nhìn thì chuyện đó cũng không hoàn toàn là như vậy.
Mộ Dung Thiên Cực cười cười:
- Thiên Phạt Sơn Trang vào được tám môn Thiên Đế Sơn bao nhiêu năm? Lôi Đình Tông vào tám môn Thiên Đế Sơn bao nhiêu năm? Cộng vào có được một ngàn năm không? Còn Tần gia, truyền thừa từ thời Thái cổ, tám môn Thiên Đế Sơn luôn luôn có mặt Tần gia, nội tình thâm sâu như vậy, không cần phải nói rõ ràng nữa. Đương nhiên, Tần gia bị vây xuống thung lũng như vậy cũng không phải là không có khó khăn, nhưng muốn nói tới độ vô cùng bấp bênh, ta vẫn luôn không cảm thấy như vậy.
Thiên Phạt Sơn Trang cùng với Lôi Đình Tông này thoạt nhìn thì vô cùng cường đại, nhưng nhìn biểu hiện bình tĩnh tự nhiên của Tần Vân Nhiên lại cấp cho bọn họ một ấn tượng sâu đậm. Khiến cho bọn họ cảm giác thấy là, Tần gia cao thâm khó lường, còn Thiên Phạt Sơn Trang cùng với Lôi Đình Tông lại có chút hơi thở bại hoại. Tuy rằng thái độ của Thiên Đế Môn là vô cùng không rõ ràng. Nhưng ít nhất trong cuộc đối chiến giữa Tần gia và hai nhà kia, Tần gia vẫn là không có ở thế hạ phong, ngược lại lại có một cảm giác tài giỏi có thừa nữa.
Đúng là Tần gia tài giỏi có thừa, dường như tất cả đều nằm trong sự tự tin, bên trong đã có tất cả sự tính toán, điều đó đã đánh sâu vào trong tư tưởng của Phiêu Tuyết Lâu. Khiến cho bọn họ cảm thấy, kết thân cùng với Tần gia cũng không phải là vạn kiếp bất phục như trong sự tưởng tượng của bọn họ. Ngược lại, cẩn thận nghĩ một chút, nếu Tần gia có thể trợ giúp Phiêu Tuyết Lâu, đối với Phiêu Tuyết Lâu mà nói thì đây mà một bước chuyển biến tốt.
Vị trí của tám môn Thiên Đế Sơn, chính là thứ mà tất cả thế lực của Hiên Viên Khâu cũng đều mơ tưởng muốn có. Nhưng tám vị trí này từ xưa tới nay lại có mấy nhà có thể với được tay tới đó?
Cũng giống như là La Thiên Đạo Trường, ở chỗ sâu bên trong Phiêu Tuyết Lâu đối với vị trí tám môn Thiên Đế Sơn này vẫn là vô cùng say mê.
Tuy rằng Tần Vân Nhiên không có nói ra thuyết pháp vô cùng xác thực, nhưng mời Mộ Dung Thiên Cực tới Vấn Đỉnh Sơn, từng loại tình tiết nhỏ này, kỳ thực đều là một loại ám chỉ. Loại ám chỉ kém nói thẳng ra một đường như thế này, nếu bọn họ còn nhìn không hiểu thì không phải là thủ lĩnh của Phiêu Tuyết Lâu.
- Đại ca, nếu Tần gia thật sự trợ giúp cho huynh tấn thăng tới cảnh giới Thần đạo, ta thấy Phiêu Tuyết Lâu của chúng ta cùng Tần gia kết minh thì cũng không thể không được.
- Đúng, nếu Phiêu Tuyết Lâu có một Thần đạo cường giả, bọn Thiên Phạt Sơn Trang với Lôi Đình Tông kia, há có thể còn giống như này vậy, trắng trợn lộ liễu tới cửa ức hiếp? Cầu thân? Ta thấy rõ ràng là bọn chúng mượn cớ cầu thân để đến đối phó với Tần gia, mượn Phiêu Tuyết Lâu của ta làm chiến trường mà thôi.
Nói tới việc này, Mộ Dung Thiên Sơn lúc đầu còn nghĩ muốn mượn sự tham gia của thế lực Thiên Phạt Sơn Trang, có thể để cho bọn chúng mượn cớ mà cự tuyệt Tần gia. Hôm nay, từ từ cẩn thận tưởng tượng lại, Mộ Dung Thiên Sơn thái độ lại là đột biến. Nghĩ thấy hai nhà kia rõ là chính là cậy thế khinh người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Mộ Dung Thiên Cực cũng không thay đổi nhanh giống như bọn họ, chỉ là trầm ngâm nói:
- Ta quyết định, đợi mấy ngày nữa sẽ đến thăm hỏi Vấn Đỉnh Sơn một chuyến, dò thám một chút ý tứ.
- Đại ca, đi sớm một chút. Nếu huynh có thể tấn chức Thần đạo, thì Phiêu Tuyết Lâu của chúng ta có thể có chút tiếng tăm rồi!
Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nói:
- Ta sẽ tận lực làm, ta cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc là so sánh với La Thông Thiên, kẻ nào có thể tiến vào Vô thượng Thần đạo trước.
Mộ Dung Thiên Cực cùng La Thông Thiên, là hay người được cho rằng có hy vọng tiến vào Thần đạo cường giả nhất tại Hiên Viên Khâu. Giữa hai kẻ này cũng đều âm thầm tồn tại một ý niệm phân cao thấp trong đầu.
Hôm nay sơn môn của La Thiên Đạo Trường đã bị phá hủy, địa vị của La Thiên Đạo Trường như rớt xuống ngàn trượng, nhưng điều đó cũng thực không có nghĩa là bản thân tu vi của La Thông Thiên cũng rớt xuống ngàn trượng. Cuộc ganh đua của hai kẻ này vẫn là còn phải kéo dài.
- Đại ca, có thể nói đứa con rể này của ngươi, thật đúng là một điều bí ẩn à.
Mộ Dung Thiên Huyễn vô cùng xúc động.
- Chúng ta từ trước tới nay, đã góp nhặt rất nhiều tư liệu về hắn, nhưng mà, hắn cuối cùng vẫn mang đến cho chúng ta không biết bao nhiêu sự kinh hỉ không thể nào tưởng tượng ra được. Tên Tần Vô Song này xem ra thật đúng là nhân tài ngút trời à. Ta thấy Tần Vân Nhiên đối với hắn vô cùng coi trọng, đều có thể nhìn ra là đã định đem bồi dưỡng Tần Vô Song trở thành kẻ nối nghiệp của Tần gia rồi.
Mộ Dung Thiên Sơn hắc hắc cười nói:
- Tuy rằng ta lúc trước phản đối chuyện của hắn và Nhạn nhi, nhưng bản thân Tần Vô Song mà nói, thì ta thấy thật đúng là một nhân tài trẻ tuổi. Nhìn thế nào đi chăng nữa thì thấy vẫn gấp trăm lần tên La Đĩnh kia. Tám môn Thiên Đế Sơn tuy rằng đệ tử kiệt xuất có rất nhiều, nhưng một gã thanh niên có chí tiến thủ như Tần Vô Song, có khí phách, lại có sự thông minh lanh lợi như vậy, thực là không có nhiều. Ta thấy cũng chỉ có Điện hạ Tân Vô Kỵ của Thiên Đế Môn mới có đủ tư cách áp được Tần Vô Song nhỉ? Những kẻ trẻ tuổi khác, ngay cả tu vi có cao hơn một ít, nếu thực sự so đấu với Tần Vô Song thì cũng e rằng không thể đấu lại.
Những điều thừa nhận này không phải là nịnh hót, ở Hắc Tử Hải, có thể lấy một chọi bốn, trong đó còn giành được hai vũ khí Thần đạo. Như vậy có thể thấy thủ đoạn cùng với bản lĩnh của hắn, mặc dù là cường giả cấp bậc Kỳ Diệu Huyền Cảnh, cũng chưa chắc có thể nói là thắng được.
Trừ phi là giống như là Mộ Dung Thiên Cực vậy cường giả Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, nếu không, thật đúng là chưa chắc đã có thể được đối phó được Tần Vô Song
Mộ Dung Thiên Huyễn lúc này cũng là tán thưởng nói:
- Càng khiến cho người ta ngạc nhiên chính là, nhân mạch của hắn còn có thể quan hệ với cả Long Tộc nữa. Ta thật muốn biết, sau lưng tên Tần Vô Song này, rốt cuộc còn có thể ẩn tàng bao nhiêu bí mật.
Mộ Dung Thiên Cực thản nhiên cười nói:
- Biết điều này đối với chúng ta có điều gì tốt không? Ta thật hy vọng hắn có càng nhiều bí mật càng tốt.
Mộ Dung Thiên Sơn cười to nói:
- Cũng đúng. Bí mật càng nhiều liền đại biểu có càng nhiều át chủ bài. Cũng có nghĩa rằng phúc duyên của hắn càng thâm hậu. Đại ca, Tần Vô Song này không phải là kỳ tài ngút trời mà thiên ý an bài xuống đây để dẫn dắt Tần gia? Bằng không thì một gã thiếu niên xuất thân từ các quốc gia nhân loại, dù cho có yêu nghiệt như thế nào thì sự tiến bộ cũng quá nhanh. Hắn mới xuất đạo có mấy năm? Liền có thể làm cho một thế lực lớn như La Thiên Đạo Trường nát vụn như thế chứ?
Tất cả mọi người đều cười to, nếu như trước kia chỉ là tai nghe, vậy thì lần này đúng là tận mắt chứng kiến rồi. Bọn họ cuối cùng cũng được chứng kiến những điểm khác biệt của gã thanh niên này so với những kẻ khác.
Giống như Yến Truy Dương và Lôi Tiêu là hai kẻ trẻ tuổi kiệt xuất, ở trước mặt hắn cũng chỉ là một đứa trẻ con, bao gồm cả La Đĩnh trước đây.
- La Thông Thiên vì việc La Đĩnh chết đi mà đại động can qua. Giờ ngẫm lại, La Đĩnh bị Tần Vô Song xử lý thì cũng thật chẳng oan uổng chút nào à. La Đĩnh thiên phú cao, thực lực mạnh, nhưng có thể mạnh hơn cả Yến Truy Dương và Lôi Tiêu hay không? Cho dù thiên phú cùng thực lực không có sự khác biệt nhiều lắm, nhưng Lôi Tiêu và Yến Truy Dương cũng lại đều có vũ khí Thần đạo à. Hơn nữa lại là bốn đánh một.
- Ừm. Bây giờ xem ra, La Đĩnh chết thật sự cũng không phải là oan uổng.
Mộ Dung Thiên Cực thở dài.
- Các vị hiền đệ, hôm nay Phiêu Tuyết Lâu chúng ta đã đạt được một cái kỳ ngộ. Ta hy vọng tất cả mọi người bỏ qua chút tiểu tiết, chút thành kiến, nắm lấy cái kỳ ngộ này. Bất kể là thành hay bại thì Phiêu Tuyết Lâu của ta cũng cần phải liều một phen. Đứng ở Hiên Viên Khâu, muốn tương lai có thể phát triển, mà chỉ dựa vào khả năng của thân mình thì là vô cùng khó khăn. Nếu đã có kỳ ngộ này, chúng ta không cố gắng đấu tranh một phen thì cũng chỉ có bó gối chờ chết mà thôi.
- Đại ca, bọn ta nghe theo huynh!
- Đúng, huynh quyết định đi. Chỉ cần Tần gia đồng ý cùng kết minh với Phiêu Tuyết Lâu, chúng ta liền kết minh. Dù gì thì cũng không thể ngồi yên ở đây chờ Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông tới trả thù.
- Đúng thế, hơn nữa, Tần gia truyền thừa mấy vạn năm, khẳng định đã trải qua rất nhiều lần bị vây dưới đáy thung lũng rồi. Có thể được truyền thừa tới tận bây giờ thủy chung vẫn ở trong tám môn Thiên Đế Sơn, nhất định là có đạo lý sinh tồn của bọn họ. Ta thấy Tần gia khẳng định là có át chủ, hẳn là Thiên Phạt Sơn Trang cùng với Lôi Đình Tông không biết.
Bọn chúng nếu như đã muốn dựa vào Tần gia thì đương nhiên trong lời nói cũng đều sẽ nghiêng về Tần gia, đương nhiên bọn họ phân tích cũng không phải là không có đạo lý.
Tần gia truyền thừa tới mấy ngàn năm, bị vây hãm dưới thung lũng thế này không chỉ là có một lần. Vậy mà vẫn có thể đứng thẳng tới ngày hôm nay, từ trước tới giờ chưa từng bị xóa tên khỏi tám môn Thiên Đế Sơn, nội tình bên trong, khẳng định là có.
Tần Vô Song cùng Mộ Dung Nhạn quay trở lại Vấn Đỉnh Sơn, lại là vô cùng ít giao tiếp. Cũng không kinh động đến những người khác. Tần Vân Nhiên trực tiếp đưa bọn hắn vào bên trong u cốc tu luyện.
Tam Chưởng môn Tần Trọng Dương đã chờ ở đó khá lâu. Hiển nhiên hắn đã nhận được tin chiến thắng của Tần Vân Nhiên, đối với tất cả những việc làm của Tần Vô Song cũng cảm thấy vô cùng phấn chấn.
- Ha ha, Lão Tam, khiến ngươi đợi lâu rồi!
Tần Trùng Dương cười nói:
- Có thể đợi được tin tức phấn chấn như vậy, đợi một chút có sao? Vô Song, chúc mừng ngươi nha, đã ôm được mỹ nhân về, ha ha!
Không nghĩ rằng Tam Chưởng môn này cũng có mặt khôi hài như vậy. Mộ Dung Nhạn ở Thiên Đế Môn đã từng gặp qua Tần Trùng Dương, tự nhiên quen biết, cùng Tần Vô Song tiến đến chào hỏi.
- Ừm. Vô Song không cần đa lễ! Làm rất tốt a! Nhưng mà, ngươi đừng trách ta, thành tích của ngươi lần này, ta cũng không định sẽ thông cáo cho toàn thể Tần gia.
Tần Vô Song đối với việc này thật cũng chẳng để ý lắm, hắn đã sớm qua khỏi cái giai đoạn để ý hư danh.
Hắn lần này quay về Vấn Đỉnh Sơn, chủ yếu vẫn là chào từ biệt, quay về các quốc gia nhân loại một chuyến. Người nhà, sư môn đều khiến hắn vô cùng thương nhớ