Dụng ý của Tần Trùng Dương không muốn thông cáo rộng rãi ra ngoài, tự nhiên là muốn bảo hộ cho Tần Vô Song. Dù nói thế nào thì Tần Vô Song cũng là người mới, nếu như quá nổi bật, mặc dù là trong bầu không khí đoàn kết của Tần gia này, cũng e rằng sẽ nảy sinh một số vấn đề không cần thiết trong nội bộ.
Dù sao thì trong một chốc khiến cho Tần Vô Song nổi bật, áp đảo tất cả các thanh niên trẻ tuổi ở Vấn Đỉnh Sơn, thì đối với các Đệ tử Trung tâm khác cũng tuyệt đối là một sự kích thích lớn.
Nếu như là kích thích khuyến khích cổ vũ thì cũng không sao, sợ chỉ mọc lên loại kích động tiêu cực dẫn tới khiến cho tâm tính mất đi và tình cảm thì biến dị, tuyệt đối là ảnh hưởng tới lòng người.
Tần Vô Song này, còn phải từ từ khiến cho Đệ tử Trung tâm tiếp nhận, nhận thức sự tồn tại của hắn, để cho mọi người dần dần quen thuộc với chỗ hơn người của hắn. Lâu ngày dần dà chậm rãi mà biến đổi nhận thức, mới có thể đẩy Tần Vô Song lên đài, giao phó cho trọng trách quan trọng. Đây là một phen khổ tâm của Tần Trùng Dương đối với gã thanh niên này.
Tần Vô Song là một kẻ thông minh như thế, tự nhiên là có thể đoán ra được một phần.
Tần Vân Nhiên cười nói:
- Lão Tam, Vô Song là người thông minh hiểu biết, cũng là một kẻ sảng khoái. Dụng ý của ngươi, có thể trực tiếp nói rõ với hắn. Đương nhiên với trí tuệ của hắn, tất nhiên cũng sẽ hiểu được. Sự bảo hộ của ngươi đối với hắn là đúng, nhưng ngươi cũng biết, đến lúc mà hắn phóng xuất quang mang mãnh liệt, chúng ta có muốn chắn thì cũng chắn không có được. Thuận theo tự nhiên mà thôi.
- Ừm, đó là ta nghĩ như vậy. Tạm thời để Tần Vô Song có được một hoàn cảnh phát triển bình tĩnh. Đừng có nhận phải quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm của kẻ khác. Lần này Tân Vô Kỵ đi tọa trấn, ta ít nhiều vẫn là có chút lo lắng.
- Lo cái gì?
Tần Vân Nhiên hỏi.
- Lo lắng Tân Vô Kỵ nhìn thấy sự nổi bật cùng tiềm lực của Tần Vô Song, trong lòng đem Tần Vô Song làm địch nhân âm thầm. Tám môn Thiên Đế Sơn, những đệ tử trẻ tuổi khác thì thôi. Nếu như Tân Vô Kỵ nhìn chằm chằm Tần Vô Song thì ít nhất ở trước mắt mà nói cũng tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.
- Ừm, lời này không phải là không có đạo lý. Tên Tân Vô Kỵ này bụng dạ rất thâm sâu, hỉ nộ ái nố căn bản là không có biểu hiện ra bên ngoài. Chỉ là nhìn thấy biểu hiện của Tần Vô Song như vậy, nếu nói hắn có một chút tư tưởng thì cũng không phải là không có khả năng.
Tần Vô Song thản nhiên:
- Nhị vị Chưởng môn, ta đối với Tân Vô Kỵ tạm thời căn bản là không hình thành lên uy hiếp gì cả, hắn không đến nỗi đem ta biến thành cái gì mà địch nhân âm thầm đâu.
Mộ Dung Nhạn lại là âm thầm vui mừng lo lắng, lang quân yêu quý của chính mình lại có thể cùng với kẻ được cả Thiên Đế Sơn công nhận là đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, Tân Vô Kỵ, cùng nhau so sánh, mặc dù Mộ Dung Nhạn không có cái gì gọi là tâm hư vinh, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng, bởi vì nàng chính là người chứng kiến Tần Vô Song dần dần trưởng thành.
- Được rồi, chúng ta không bàn về vấn đề này nữa, với tốc độ trưởng thành của Vô Song, qua mười năm hai mươi năm, vượt qua Tân Vô Kỵ kia cũng không phải không có hy vọng. Vô Song, muốn nói nội tình, Tân gia Thiên Đế Sơn kia không mạnh hơn Tần gia Thiên Đế Sơn chúng ta ở điểm nào. Tuy rằng hiện tại bọn họ là Thiên Đế Môn, nhưng mà đệ tử Tần gia Thiên Đế Sơn chúng ta cũng không phải là không có tư cách để so sánh với bọn chúng. Từ lịch sử nội tình mà nhìn thì Tần gia cùng Tân gia là khó phân cao thấp. Cho nên ngươi đừng cho rằng không thể vượt qua được tên Tân Vô Kỵ này. Chỉ cần có dũng khí và quyết tâm, là có thể siêu việt hơn hắn.
Tần Vân Nhiên đĩnh đạc nói, cũng không sùng bái Thiên Đế Môn cho lắm. Dù sao thì Thiên Đế Môn tiền nhiệm của Thiên Đế Sơn vẫn là Tần gia bọn họ. Cho nên, hắn nói những lời này cũng không phải là ngông cuồng, mà là có căn cứ.
Tân Vô Kỵ thiên phú cố nhiên rất cao, nhưng cũng chẳng qua là bởi vì hắn là con của Thiên Đế, cho nên phúc duyên tạo hóa so với những gã đệ tử bình thường khác đương nhiên là phong phú hơn một chút.
Tần Trùng Dương cũng rất đồng ý, mở miệng cổ vũ:
- Vô Song, ta cùng Nhị Chưởng môn vô cùng xem trọng ngươi. Nếu chiếu theo tốc độ này của ngươi thì, một đời thanh niên trẻ tuổi của Tần gia Vấn Đỉnh Môn khẳng định sẽ bị ngươi vượt qua, tương lai của Tần gia có lẽ cũng chính là ngươi dẫn đường. Mà tên Tân Vô Kỵ này cũng không phải là địch nhân cả đời của ngươi. Ngươi bắt đầu từ đây, cứ lấy Tân Vô Kỵ là mục tiêu cần vượt qua trước mắt của mình, lấy hắn làm một cái mục tiêu phấn đấu. Đúng như Nhị Chưởng môn đã nói, vượt qua hắn, đánh bại hắn! Tần gia ta cần đoạt loại địa vị Thiên Đế, nhất định trong tương lai phải có kẻ đánh bại được Tân Vô Kỵ!
Tần Vô Song âm thầm nghiêm nghị, gật gật đầu:
- Nhị vị Chưởng môn, Vô Song ghi nhớ lời dạy bảo. Chỉ là Vô Song trời sinh tính không chuyên chú, dẫn đường cho Tần gia, Vô Song tạm thời cũng không dám đáp ứng, nhưng đại sự của gia tộc Tần gia, Vô Song nhất định sẽ dốc toàn lực mà ủng hộ.
Tần Vô Song đối với loại sự tình thống lĩnh một gia tộc thế này, luôn luôn cảm thấy không có hứng thú. Lúc trước ở Tinh La Điện nhất định muốn bồi dưỡng hắn thành nhất điện chi chủ, hắn cũng là cự tuyệt.
Hắn nguyện ý vì tông môn mà phấn đấu, vì gia tộc mà phấn đấu. Nhưng không muốn bị trói buộc ở một hư vị nào đó. Theo đuổi võ đạo chính là tín nhiệm cuộc đời của hắn, nhất định hắn phải là con người tự do, không thể bị ràng buộc được.
Mỗi người đều có một chí hướng khác nhau, Tần Vân Nhiên nghe thấy Tần Vô Song nói như vậy thì cũng thật lại tràn đầy đồng cảm. Trên thực tế, Tần Vân Nhiên cũng là một kẻ thích tự do tản mạn, không muốn bị bó buộc một chỗ.
Hắn đối với chuyện của Tần gia cũng thập phần quan tâm, nhưng chuyện lớn nhỏ của Tần gia, lại vẫn là Tần Trùng Dương phụ trách nhiều hơn.
Tần Vân Nhiên tuy rằng là Nhị Chưởng môn, địa vị so với Tam Chưởng môn Tần Trùng Dương này cao hơn một chút, nhưng hắn lại chỉ giống như một Chưởng môn danh dự mà thôi, địa vị có, uy tín có, nhưng rất ít khi nhúng tay vào làm.
Tần Trùng Dương hiểu được ý tứ của Tần Vô Song, cũng là không có bắt buộc. Chỉ cần dốc toàn lực vì Tần gia, bất kể phương thức gì cũng không quan trọng. Tần Vô Song muốn làm một kẻ ở phía sau thúc giục, cũng không phải là một chuyện không tốt, lập tức gật gật đầu:
- Vô Song, nói chung, lần này ngươi giết Lôi Tiêu cùng Yến Truy Dương, đả kích thật mạnh vào dáng kẻ kiêu căng hợm hĩnh của Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, coi như là một công lớn. Bởi vậy nguyện vọng trước kia của ngươi, đã có thể suy nghĩ một chút.
Thứ mà Tần Trùng Dương ám chỉ, tự nhiên là chí nguyện to lớn để tổ tiên Tần Vũ có thể quy tông. Tần Vô Song nói:
- Tam Chưởng môn, chuyện này cũng không gấp. Nếu như chuyện lần này đã không thể thông báo ra ngoài thì sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội khác tốt hơn. Vừa hay, ta đang chuẩn bị đưa Nhạn nhi đi một chuyến về các quốc gia nhân loại.
Việc này Tần Trùng Dương đã nghe Tần Vân Nhiên nói, tự nhiên là không có phản đối gì.
- Cũng tốt, việc mà Tần Vũ trở về Xá Thân Cốc, lần sau đề cập lại.
Tần Trùng Dương trịnh trọng dặn dò nói:
- Ngươi lần này quay về các quốc gia nhân loại không thể giống như lần trước. Ngày đó Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông hận ngươi tới thấu xương, cho nên ngươi đi đường phải thật cẩn thận, hơn nữa tuyệt đối không được để bại lộ thân phận. Nếu không, thứ mà ngươi phải đối mặt có thể sẽ là Thần đạo cường giả đuổi giết. Tân Vô Kỵ có lẽ bây giờ vẫn chưa đem ngươi trở thành địch nhân âm thầm nhưng mà Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông trải qua chuyện lần này thì nhất định sẽ liệt ngươi vào nhân vật nguy hiểm, bọn chúng tuyệt nhiên sẽ không muốn nhìn thấy Tần gia có một thanh niên trẻ nổi danh lên đâu.
- Đúng, Vô Song lần này trở về, ngươi ít giao tiếp một chút. Đương nhiên chúng ta bên này cũng cần phải quan sát kỹ một chút. Nếu Thần đạo cường giả của hai nhà bọn chúng mà rời khỏi Thiên Đế Sơn, chúng ta bên này cũng không thể không động thủ được.
Lời này của Tần Vân Nhiên, hiển nhiên cũng là vì quan tâm cho Tần Vô Song.
Đương nhiên, đây cũng là sự thực. Bất kể Tần gia hay là Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông, đôi bên đối với hành tung của Thần đạo cường giả đối phương cũng là vô cùng để ý tới.
Tần Vô Song biết rõ sự lợi hại của Thần đạo cường giả, tự nhiên sẽ không coi thường khinh suất. Danh tiếng bây giờ của Tần Vô Song bây giờ cũng đủ để có thể bị tai bay vạ gió rồi.
Sau khi nói lời từ biệt với Tần Vân Nhiên cùng với Tần Trùng Dương bên này xong, Tần Vô Song cũng không đi chào từ biệt với những người khác. Vừa mới tới Vấn Đỉnh Sơn, Tần Vô Song ngoài việc cùng với Trưởng lão Quan Phong khá là thân thiết ra, thì cũng chỉ có Quan Kỳ, là Trưởng lão phụ trách hướng dẫn các Đệ tử Trung tâm bọn hắn, cũng coi như là có quen biết.
Ngoài ra, Tần Lam là hàng xóm tại Thăng Long Pha cũng xem như là cũng có chút quen biết sơ giao. Những kẻ kác thì cũng chỉ có tộc nhân Tần gia ở trấn Bình Nguyên, đương nhiên cũng không cần đặc biệt tới từ biệt.
Theo thông đạo bí mật rời đi, Tần Vô Song mang theo Mộ Dung Nhạn, cùng Bao Bao và Cô Đơn một đường, bước trên đường trở về các quốc gia nhân loại.
Tần Vô Song đem mặt nạ Tâm Tùy Huyễn Tượng tạm thời đưa cho Mộ Dung Nhạn, như vậy, khí chất tự nhiên của Mộ Dung Nhạn là vô cùng khác biệt, còn Tần Vô Song lại dùng một mặt nạ khác để thay đổi diện mạo một chút.
Bởi vậy, đoàn người cũng không đáng chú ý, lại càng không lo lắng bị người đuổi giết, so với con đường đi tới tràn ngập nguy cơ thì con đường trở về hiển nhiên là vô cùng thông thuận, tâm tình cũng tự nhiên là không giống nhau.
Lúc tới thì huyết vũ tinh phong, nơi nơi đều gặp nguy hiểm, còn lúc quay về thì lại có giai nhân ở bên cạnh, ôn nhu vô cùng. Sự chênh lệch khác nhau giữa đi và về không thể nào mà có thể tính toán được.
Một đường không nhanh không chậm, một ngày này rốt cục cũng vượt qua ngàn sơn vạn thủy, đi tới mảnh đất của Bài Sơn Phủ. Bọn họ ghé thăm một lượt cả hai khôi lỗi Hắc Báo và Ứng Long đã được sắp đặt ở đây, bọn họ vẫn vô cùng tận trung tận tụy với công việc.
Tần Vô Song cũng không có dự định di chuyển hai cơ sở ngầm quan trọng này, đem Ứng Long sắp xếp ở Bài Sơn Phủ, còn Hắc Báo thì lại an bài ở Hành Sơn Phủ, làm cơ sở ngầm lâu dài của hắn.
Qua khỏi Bài Sơn Phủ, thì là cảnh giới của Chi Tế Sơn. Tần Vô Song ở khu vực này đến nay vẫn còn nghe được mấy người ở đó đang đàm luận về chuyện La Thiên Đạo Trường đến xâm lược các quốc gia nhân loại và việc Tần Vô Song trả thù La Thiên Đạo Trường, hủy diệt hoàn toàn sơn môn, cùng với các loại nguyên nhân sâu xa bên trong. Cho tới bây giờ vẫn còn là đề tài sôi nổi, mọi người đều say sưa bàn luận.
Còn về những chuyện phát sinh gần nhất ở Thiên Đế Sơn, ở tại cái địa phương biên cảnh thế này, ngược lại lại không được truyền bá nhiều. Dù sao thì đề cập tới cơ mật tám môn Thiên Đế Sơn, loại địa phương này quả nhiên là không nghe được.
Tin tức căn bản là không thể ra khỏi tám môn Thiên Đế Sơn, sẽ bị phong tỏa chặt chẽ.
Tần Vô Song cũng chẳng có lòng dạ nào đi nghe mấy chuyện bát quái này, hắn hiện tại chỉ thầm nghĩ sớm ngày có thể trở về các quốc gia nhân loại, nhìn xem Tinh La Điện rốt cuộc là bị phá hủy đến mức độ nào.
Đồng thời cũng muốn đi phúng điếu cho những đồng môn vô tội ở đó. Tuy rằng bọn họ không phải là do Tần Vô Song giết chết nhưng chung quy thì không phải là không có quan hệ với Tần Vô Song.
Cho dù là khởi nguyên của ân oán này là bởi vì sự tranh đấu giữa Tinh La Điện và Cửu Cung Phái, khiến cho phát hỏa biến thành thế nước với lửa giữa Tần Vô Song và Tinh La Điện, mới đem tới tai ương ngập đầu này.
Đi qua Hầu Vương Sơn. Bao Bao cùng Cô Đơn trở về Hầu Vương Sơn trước, ước định với bọn họ khi nào Tần Vô Song trở về Hiên Viên Khâu, sẽ hội hợp nhau ở Hầu Vương Sơn.
Bao Bao với Cô Đơn thật đúng là hai tên láu cá, kỳ thật cũng là vì muốn để cho Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn có một chút không gian riêng tư.
Qua biên giới của Chi Tế Sơn, tiến vào địa giới của các quốc gia nhân loại, Tần Vô Song có cảm giác giống như đã xa cách cả một kiếp người. Biên giới Chi Tế Sơn tiếp giáp với Đế quốc Cửu Ô.
Hai người trước tiên là ở Thiên Đoạn Thành nghỉ ngơi một đêm, sau đó lại đi tới Đế đô Đế quốc Cửu Ô. Hai nơi này đối với Mộ Dung Nhạn mà nói thì đều có những hồi ức đẹp. Cho nên Mộ Dung Nhạn đối với hai nơi này cũng là vô cùng có cảm giác yêu thích.
Với tu vi của bọn họ hiện tại, ở các quốc gia nhân loại, căn bản là không có kẻ nào có đủ khả năng uy hiếp tới sự tồn tại của họ. Hơn nữa bọn họ cũng ít giao tiếp với bên ngoài, tự nhiên là càng không thể gây ra điều gì phiền toái. Nguồn:
Sau khi ở Đế quốc Cửu Ô một ngày, lúc này mới rời khỏi và hướng Liên minh phía Đông ngự không mà đi. Với năng lực hiện tại của bọn họ lúc này, thì vài ngàn dặm đường cũng chỉ có một ngày thời gian mà thôi.
Hoàng hôn, Tần Vô Song đã tới nội cảnh của Đại La Đế Quốc, gần tới quê hương, Tần Vô Song lại tự không kìm hãm được, trong lòng lại thấy vô cùng rối rắm. Nhớ tới kiếp nạn của Tinh La Điện, trong lòng lại thấy nặng trĩu.