Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

chương 112:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Duẫn Trạch và Vi Luân cười ha hả nâng Lôi Kình lên giường bệnh, Duẫn Trạch móc điện thoại ra gọi cho Tiểu Miên, lấy số điện thoại của Tô Lạp, sau đó bấm đưa cho Lôi Kình: “Cầm! Đả thông tư tưởng! Tin cậu không thể bỏ qua được! Nếu để cho cô ấy đi gặp người đàn ông khác, não của cậu sẽ bị tụ máu bầm đấy! Ai trong hai đứa mình cũng không muốn cậu có chuyện.”

Lôi Kình nằm trên giường bệnh nhận lấy điện thoại, trước khi Tô Lạp kịp phản ứng liền hét lên: “Cô nhóc đáng chết này! Ngày mai! Không được đi đâu cả, tới chỗ của anh, chỗ này rất cần em phục vụ, nghe rõ chưa? Nghe thì lập tức ngoan ngoãn trả lời một tiếng.” Gào hét xong, vô cùng tự hào nhìn Duẫn trạch, dáng vẻ ấy là muốn cho người khác biết, tớ vừa mới hét lên với cô ấy đây này.

"Ừm! Gào lên là tốt!" Duẫn Trạch giơ ngón tay cái lên.

Tô Lạp vừa nghe thấy tiếng của anh, cầm điện thoại đặt lên một bên tai, trả tiền cho bác tài xế taxi rồi bước xuống xe, đi nhanh về phía nhà trọ, thản nhiên nói: “Bảo tôi làm như một con mèo yếu đuối trả lời cho anh sao? Nói này cậu chủ lớn nhà họ Lôi, sớm sớm tôi phải dậy để phục vụ anh………..”

"Ha ha. . . . . . Tốt!" Lôi Kình tùy tiện đáp một tiếng, nghe giọng nói mềm nhũn này khiến xương cốt toàn thân không được tự nhiên.

"Tôi nhổ vào! Anh mắc phải chứng vọng tưởng rồi hả? Gọi mấy em y tá xinh đẹp đến kiểm tra một chút đi. Ngoại trừ mấy năm về trước được về quê ngoại nghe tiếng gà trống gáy sáng sớm ra, cũng đã lâu lắm rồi không nghe thấy nữa. Anh quả thực không tồi, nhắc tôi nhớ lại chuyện cũ, con gà trống lớn!”

"Bớt nói nhảm! Cả ngày mai không được đi đâu hết, tới bệnh viện biết không? Nếu như em cứ khăng khăng đi gặp tên đàn ông khác sau lưng anh, nhất định hậu quả sẽ rất thê thảm. Em nghe không, những lời này anh không nói đùa, tốt nhất em nên thận trọng đi.” Lôi Kình hướng vào điện thoại nói đâu ra đấy, kỳ thật anh muốn ác hơn một chút, nhưng sợ nói lời độc địa sẽ khiến cô nhóc này ra sức bác bỏ, anh không thể ra tay độc ác được.

"Ha ha ha. . . . . ." Lôi Kình nghiêm túc nói ra một tràng chỉ đối lấy vài tiếng cười ha ha của Tô Lạp, ‘bộp’ một cái tắt điện thoại, đến bệnh viện phục vụ anh đó hả, có thể trừ nợ được không? Sai bảo người khác kiểu đó không phải là cách, sau lại đến bà mẹ tràn đầy sức sống của anh ta, thêm một Khương Mỹ Na vô tình gặp gỡ, chẳng phải là muốn cái mạng nhỏ của cô sao.

Không đi! Đánh chết cũng không đi!

Anh ta đã bị thương ở chân rồi! Còn có thể đến đây làm gì cô được hay sao?

"Cái gì? Cúp điện thoại rồi hả ?" Lôi Kình khó tin cầm điện thoại đặt lên tai lần nữa.

"Cô ấy cư nhiên dám cúp điện thoại của mình lần nữa, là tớ đối với cô ấy quá nhân từ sao?” Lôi Kình nằm trên giường, cầm điện thoại lên hỏi bọn họ.

"Không biết! Sau lưng cậu cưng chiều người nào ai mà biết được? Tập thành cái thói quen này! Tóm lại, cậu đối xử tốt với cô ấy không còn gì để nói, Lôi Kình trước đây thường hay khiển trách Lãnh Tâm biến đi đâu mất vậy? Khi đó cậu cũng không dùng cách này để đối đãi với phụ nữ. Đã tắt máy trước rồi, cậu muốn thắng ván này cũng không thể.” Duẫn Trạch và Vi Luân đối mặt nhìn nhau một cái.

"Có thể có tác dụng sao? Cô ấy và Lãnh Tâm, vẫn có điểm không giống nhau. Lãnh Tâm không chửi bậy, cô ấy dù ở bất kỳ đâu cũng dám mắng.” Lôi Kình nằm trên giường bệnh, hình như sực nhớ ra điều gì đó: “Còn có, Lãnh Tâm sẽ không khóc, tớ lấy phương thức mình đối với Lãnh Tâm áp dụng lên người cô ấy, cô ấy có thể chịu được không?"

"Tại sao lại không! Trong lòng có cậu là có thể! Còn không, người đó cũng nói không chính xác rồi. Chửi bậy thì thế nào? Phụ nữ đó hả, càng răn dạy nhiều chừng nào sẽ nhanh trở thành một con mèo ngoan chừng ấy. Bảo đảm ngoan hết chỗ chê.” Duẫn Trạch lắc đầu một cái, bất đắc dĩ vỗ vỗ đệm giường.

Mấy người cười lên một tiếng nham hiểm, vẻ mặt tràn đầy tính toán!

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Lạp có thể sánh ngang với con gà, kỳ thực thì hôm qua cô đi ngủ còn muộn hơn cả con cú, hoàn toàn quên mất mấy lời uy hiếp của Lôi Kình. Sáng tinh mơ đứng trước gương, bắt tay vào trang điểm nhẹ cho mình, sau khi thoa chút son nước, bập bập môi, xách một chiếc giỏ lớn màu hồng trong suốt đi ra cửa.

Dọc theo đường đi xuống lầu dưới, bên trong thang máy, thỉnh thoảng kéo kéo váy, lâu lâu lại chỉnh chỉnh tóc, giày cao gót vừa đi được vài bước liền trẹo chân mấy cái, nhưng cũng chỉ đau được mấy giây, sau đó lại nhìn người qua lại trên đường, thở ra một hơi thật dài, ưỡn thẳng lưng tiếp tục dáng đi yểu điệu.

Hồi hộp sao? Bình thường đi catwalk nhiều như vậy mình cũng chẳng hề hấn gì mà? Hôm nay là do tâm tình quá kích động hả? Cư nhiên đứng không vững?

"Bác tài, đến khách sạn Thanh Hoa Viên, phải nhanh nhanh nha……” Tô Lạp ngoắc tay gọi một chiếc taxi, vui mừng đi lên.

Xe chạy một mạch về phía con phố tấp nập người qua lại, đón nắng gió ấm áp, tâm tình của ai đó cũng tươi đẹp khác thường.

"Reng reng reng. . . . . ."

Một chuỗi tiếng đồng hồ báo thức vang lên bên trong khu chăm sóc đặc biệt, Lôi Kình cọ cọ chân, kêu đau một tiếng, chịu đựng cơn đau từ sự vô ý của mình, cau mày cầm điện thoại lên, gác chân đau sang một bên.

"Xuất phát chưa?” Lôi Kình hướng về phía đầu dây bên kia, nói.

Không biết bên kia vừa nói gì, Lôi Kình gầm lên giận dữ: “Còn không nhanh đi, ngộ nhỡ trên đường bị kẹt xe, làm chậm trễ thời gian đuổi theo cô ấy, các cậu phải làm sao.”

Lôi Kình vừa hung hăng khép điện thoại lại, hai chiếc xe thể thao khác nhau từ khu vực phía đông và tây của thành phố phóng vọt về phía trung tâm.

"Kétttt"

Hai chiếc xe thể thao dừng ở hai hướng đối ngược nhau, bọn họ nhìn đối phương một cái rồi rối rít chạy lên lầu, trước cửa phòng lầu , hai người trao nhau ánh mắt nghi hoặc.

"Đứng ở bên ngoài đợi một chút hả? Thời gian vẫn còn sớm mà!" Duẫn Trạch nhìn cửa phòng lầu đang đóng chặt, hỏi.

"Chờ cái gì mà chờ! Nếu như đã đi rồi, Kình sẽ cho rằng chúng ta để lỡ mất thời gian, sẽ tức giận.” Vi Luân bất chấp tất cả cắm chiếc thẻ từ mà Lôi Kình đưa cho vào.

"Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?" Vi Luân dùng sức cắm xuống lần nữa, kéo lên kéo xuống, nhưng vẫn không có động tĩnh gì như cũ, hình như bị kẹt.

"Mật mã! Hỏi Kình thử xem mật mã là gì? Kẹt rồi không dùng được, ấn mật mã đi!” Duẫn Trạch lấy điện thoại ra bấm.

"Cái gì? Thẻ mở cửa phòng không dùng được?" Đang được y tá bôi thuốc, Lôi Kình gầm lên giận dữ.

"Ừm! Cậu nói mật mã trước đi. Hình như người này không có nhà!” Duẫn Trạch sử dụng mật mã mà Lôi Kình vừa nói, thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần, vẫn không thấy có chút tiến triển, tất cả đều mất hiệu lực, cửa không hề nhúc nhích.

"Mẹ nó, đây là nơi mà Kình sống chung sao? Thẻ mở cửa phòng của nam là đồ bỏ đi, mật mã cũng không dùng được, cô gái này đang ở chung với ai à? Không phải cậu ta lầm chứ, mua nhà để nuôi một con sói? Giờ vẫn còn ở trong bệnh viện dương dương tự đắc! Bị đội nón xanh (cho cắm sừng) cũng không biết sao?" Vi Luân hít không khí đạp một cái vào cửa phòng, có ai trong bọn họ ăn xong rồi lại bị thua thiệt như vậy hả? Khiến cho anh ta không thể không giận!

"Làm thế nào? Làm sao bây giờ?" Duẫn Trạch lấy thẻ mở cửa phòng ra, cân nhắc ở trong tay: "Chẳng lẽ đã đi rồi?" .

"Dám chắc là đi rồi! Nếu không động tĩnh lớn như vậy mà có thể không ra ngoài sao? Đi thôi! Tìm Kình đi! Nói cho cậu ta biết chân tướng sớm một chút. Bằng không thì còn muốn đội nón xanh đến bao giờ? Đi.” Dứt lời hai người bấm thang máy đi xuống lầu.

~Hết Chương ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio