Tô Lạp nhanh như mèo, ẩn nấp bác sĩ và y tá, chạy xuống lầu thấy người nhà bệnh nhân tụ tập liền lẫn vào đi bên cạnh. Tất nhiên, cũng không có người hỏi, liền thuận đường đi theo người ta xuống dưới.
Chỉ để lại trên giường bệnh một mảnh giấy nhỏ viết vài chữ to đùng, "Tôi sẽ quay trở về, khỏi cần đi tìm."
Cửa bệnh viện sáng trưng một mảnh, người lui tới cũng rất nhiều, liếc về phía dưới bóng cây , xe cộ đông đúc, khi thấy một chiếc Audi R sừng sững đậu trước cửa, Tô Lạp chịu đựng đau đớn chạy tới.
"Ai ai ai! Tự mình ra mở cửa xe cho em không được hả? Thời gian quá dài nên không còn được đối đãi như xưa sao!" Tô Lạp cắn môi, có chút ngượng ngùng nói ra, nhưng chính là trống ngực của cô cũng đập thình thịch không thôi, muốn gặp được anh.
Trong xe, Lôi Kình chậm rãi hướng phía cửa xe phun ra một vòng khói thuốc, cô gái này thẹn thùng như vậy còn làm vẻ ta đây, muốn cho ai xem?
Kiếng xe có màu tối, căn bản không nhìn thấy người ở bên trong, chỉ là một bóng dáng, hơn nữa bên trong hình như là có khói thuốc bay, Tô Lạp cau mày, chẳng phải là anh không hút thuốc sao?
Cửa xe theo ánh mắt kinh ngạc của cô từ từ mở ra.
Chỉ cảm thấy mùi thuốc lá xông vào mũi chính là mùi vị thuần túy, loại này căn bản không phải làm cho người ta cảm thấy thư giãn, ngược lại còn làm cho tinh thần trở nên kích động hơn.
Cô hưng phấn mở cửa muốn lên xe, nhưng không như mong đợi, gương mặt âm trầm lạnh lùng xuất hiện trước mắt cô.
"A! Thế nào lại là anh!" Tô Lạp hoảng sợ trợn to đôi mắt, che miệng lui về phía sau.
Lôi Kình tự nhiên như thường mở cửa xe bên kia, cởi áo khoác tây trang xuống, ném lên ghế ngồi, trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi màu phấn nhạt bao phủ lấy lồng ngực to lớn, khêu gợi.
Vòng qua đầu xe đi tới Tô Lạp đang run rẩy trước mắt, ngón trỏ hung hăng đặt lên cằm của cô, "Thật bất ngờ? Hoặc là, không phải người đàn ông cô đang mong đợi kia khiến cô rất thất vọng?"
"Ngoài ý muốn! Rất là ngoài ý muốn! Anh cút ngay!"
Cô quật cường lắc đầu, nện từng bước tập tễnh hướng về phía bệnh viện đi tới.
Lôi Kình vung tay lên một cách dễ dàng, bắt lấy cánh tay của cô, bàn tay đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lực đạo mạnh mẽ vặn qua, buộc cô nhìn thẳng anh, "Cô xác định có thể thoát khỏi tầm mắt của tôi.”
"Làm gì? Không xong thật sao? Tôi với anh không quen, xin buông ra." Cô trừng mắt nhìn cái khuôn mặt đáng ghét kia.
"Không quen sao? Còn phải như thế nào mới tính quen thuộc?" Anh khom người, tầm mắt hạ xuống bên dưới một chút, lộ ra vài tia mập mờ.
Một cỗ cảm giác áp bức mãnh liệt đánh tới, trên người anh giờ phút này tràn ngập mùi thuốc lá mê người, cô nhắm mắt hít hít, "Tôi với anh là người lạ không đúng sao? Không lẽ chơi đùa thế này anh cảm thấy rất vui? Nhìn xem bộ dạng của tôi bây giờ, cho dù có đắc tội với anh, nhưng kết quả thế này không phải là rất thê thảm rồi ư? Còn chưa đủ?”
Lôi Kình nhìn chiếc Audi R màu trắng từ đằng xa đang chạy đến, trong con ngươi lộ ra tia hài hước, khóe miệng nhếch lên một đường con càn rỡ, "Dĩ nhiên chưa đủ! Cái cô gái nhỏ này, từ khi vừa chạm vào, tôi liền cảm thấy yêu thích không buông tay.”
Thoáng nhìn rồi nhẹ nhàng kéo cơ thể của cô qua, ôm lấy, một cánh tay chặt chẽ giam giữ trên đầu cô, áp bức khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực anh, đi tới xe.
Miệng, mũi của cô toàn bộ áp sát vào người anh, muốn động, nhưng không thể động đậy được, hình như cảm giác hít thở không thông đang kéo tới rất mãnh liệt, sự sợ hãi xông lên đầu.
Đây là thế nào?
Thật không xong rồi sao?
Cô sợ! Đêm hôm như vầy gặp mặt anh, không phải gặp, anh lại có thể biết cô ở bệnh viện này? Sợ, lần đầu tiên cảm thấy tràn đầy sợ hãi đối với một người như vậy.
"An phận ngồi yên.”
Cô trợn mắt muốn leo ra khỏi xe thì “phịch” một tiếng.
Anh nhanh chóng đóng cửa xe lại, hơn nữa còn ấn nút khóa trên chiếc điều khiển từ xa, tất cả động tác làm liền một mạch.