"Anh đang làm gì thế? Để cho tôi đi xuống!" Cô tức giận, đập phình phịch lên ghế ngồi.
Bộ dạng tự nhiên kia làm cô cảm thấy rất không thoải mái, tối nay ở cửa bệnh viện gặp anh tuyệt đối không phải là một sự trùng hợp, anh muốn làm gì, trong lòng cô một chút cũng không biết.
Lôi Kình không để ý đến cô, tròng mắt sâu như hồ băng nhìn ra bên ngoài xe, quả thật, một chiếc Audi R màu trắng dừng ngay sát xe anh.
Tô Lạp thấy Lôi Kình cười quỷ dị, liền liếc mắt nhìn theo anh, một chiếc Audi R màu trắng vừa dừng lại, người bước xuống là……
"Khả Phàm! Khả Phàm, em ở đây!”
Cô lật đật muốn thoát ra khỏi ghế xe, lướt qua cơ thể của Lôi Kình, hướng về phía cửa xe mà đánh, dốc sức đập lên tấm kính, nhưng sau đó liền phát ra thanh âm buồn buồn, người kia vừa thoáng qua trước mắt cô rồi chạy thẳng đến bệnh viện.
"Ngồi xuống!"
Tròng mắt Lôi Kình bắn lửa giận ra tán loạn! Cô gái này thật sự rất là phách lối, rất thiếu dạy dỗ, dám can đảm giẫm lên ghế ngồi trên xe, một chân quỳ lên người anh, hoàn toàn không để ý đến sự hiện hữu của anh, hướng ra người đàn ông bên ngoài mà hét.
"Để cho tôi xuống xe! Tôi van xin anh!" Gương mặt của cô lúc này héo úa như hoa tàn, trông rất khó coi, nghẹn ngào xoay người lại van xin anh.
"Xuống xe đi tìm người đàn ông kia sao?" Anh lười biếng vươn ngón tay, chỉ Lâm Khả Phàm đang đứng ở cửa bệnh viện.
"Tối nay tôi phải gặp anh ấy, nếu không anh ấy muốn về lại Pháp……” Cô không chút nghĩ ngợi, gật đầu như bằm tỏi đáp.
"Cô tạm thời không có quyền quyết định được gặp ai! Ngoan ngoãn ngồi yên! Xuống xe! Nghĩ cũng không được nghĩ!" Bàn tay vung lên, đẩy cơ thể cô ra, nổ máy xe, từ bên cạnh Lâm Khả Phàm nhanh chóng xẹt qua, nhấc lên một luồng khí lạnh phóng vụt đi.
"Tôi muốn xuống xe." Tô Lạp đập người vào cửa xe, mắt thấy bóng dáng của Lâm Khả Phàm dần lùi về sau, cuối cùng biến mất, nhất thời muốn khóc lên.
"Câm miệng! Không cho phép kêu gào!”
Anh cắn chặt răng lập tức đạp thắng, xe dừng sát ở bưới bóng cây ven đường.
Tô Lạp đang nhắm mắt, bị tình huống bất thình lình xảy ra làm giật mình, thấy anh nhích lại gần, bị dọa sợ đến mức vội vàng nép sát người vào thành xe.
"Anh muốn làm gì? Tôi bây giờ là bệnh nhân!" Hét lên một tiếng cương quyết, cô đề phòng che thân thể lại.
"Cô cảm thấy tôi muốn cô như thế nào?" Lôi Kình vốn là rất giận, nhưng nghe lời của cô có chút buồn cười, cô gái này không khỏi đánh giá bản thân rất cao, một dòng cảm xúc thú vị dâng lên, anh có thể có tâm tư như thế nào?
"Không phải là muốn. . . . Cái gì hả?" Tô Lạp mở một con mắt ra, nhíu mày.
"Vóc dáng của cô chỉ xứng nằm trong tốp những người phụ nữ dự bị của tôi thôi! Đừng nghĩ nhiều!" Anh nhịn không được cười lên, đặt cùi chỏ lên trên vô lăng, nhìn ra bên ngoài.
Nghe anh nói như vậy, Tô Lạp cứng nhắc buông cánh tay xuống, thì ra là cô suy nghĩ nhiều!
Đúng vậy! Người đàn ông này nhất định có rất nhiều, rất nhiều phụ nữ! Có lẽ cô trong mắt anh cũng không phải xuất chúng hơn người, đêm đó chỉ là do say rượu mất lý trí cộng thêm trả thù nữa!
Nhìn gò má cương nghị của anh, lăng giác rõ ràng, không thể không thừa nhận, người đàn ông này dáng dấp thật sự là không thể bắt bẻ, Thượng Đế ban cho anh thất cả những gì hoàn mỹ nhất, nụ cười này, nhìn kỹ thì thật ra cũng rất ấm áp .
Không gian bị thu hẹp trong sự yên tĩnh, điện thoại của Tô Lạp đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên ắng khó có được này.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là liếc mắt nhìn Lôi Kình, quả nhiên, nụ cười ấm áp vừa nãy đã biến mất, thay vào đó chính là bộ dạng lạnh lùng như băng.
Một đôi tròng mắt hướng đến chiếc điện thoại như muốn tuyên chiến, môi mỏng khẽ mở, "Không cho phép nhận!"
"Tôi muốn nhận."
Cô vừa theo dõi anh, vừa lấy điện thoại ra, cẩn thận nhấn xuống phím nhận!