Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

chương 78: một đám lưu manh mặc đồ vest

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lôi Kình nhìn bộ dạng kia của cô, biết rõ cô đang chửi người nào, như vậy đợi lát nữa đi ăn khuya, chẳng phải sẽ có trò vui để nhìn hay sao!

"Lên xe! Đừng đứng trước đồn cảnh sát mắng chửi người khác. Nếu không lại bị tóm vào lần nữa, tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm. Không thể làm gì khác hơn là chờ em ra tù mới thực hiện cái hiệp nghị này.” Lôi Kình hất cằm, cau có ý bảo cô mau lên xe. Nửa đêm nửa hôm đứng trước đồn cảnh sát la ó, nếu như bị tóm, phiền phức chết đi được.

"Yên tâm, nếu bị bắt vào trong đó, thì tôi tự cam chịu số phận! Có lẽ cơm tù ăn cũng rất thơm ngon.” Dứt lời, Tô Lạp lên xe. Cô cảm thấy anh thật là ngốc vô cùng, chuyện này đến con nít cũng biết. Cảnh sát chẳng thèm quan tâm đến chuyện người khác mắng chửi đâu. Nếu không đồn cảnh sát so với quán ăn còn nhiều người hơn, như vậy đoán chừng cũng không chứa nổi phạm nhân.

"Ầmmmm" Lôi Kình đóng cửa xe, khởi động máy, dọc trên đường đi tựa như có người đang truy đuổi phía sau, phóng nhanh đến dọa người.

Trung tâm thành phố, trước cửa một quán rượu lớn "Tám Nghìn Dặm,” Lôi Kình dừng lại, cởi dây an toàn ra nhìn Tô Lạp, ý bảo cô có thể xuống xe.

"Làm gì? Tại sao dừng xe?" Tô Lạp nhìn anh, hiện tại hình như cái mùi vị ở Tứ Hợp Viện nhà cô còn chưa ngửi thấy, dừng xe làm gì?

"Đi ăn! Bạn bè tôi ở trong này! Sau đó đưa em về nhà!” Dứt lời, Lôi Kình xuống xe, thấy cô đứng dậy, anh liền hành động trước một bước, đi đến mở cửa xe.

“Anh sợ tôi đạp lên cửa xe của anh phải không?” Tô Lạp che miệng cười to, đột nhiên cảm thấy có phải chính mình hơi quá trớn hay không. Từ trên cửa xe nhảy xuống đã trở thành thói quen, đổi lại nếu là xe khác, chẳng lẽ muốn chui ra từ cửa sổ trên nóc sao? Cái thói quen này không được, phải thay đổi!

"Haizzz!" Lôi Kình thở dài ra một hơi, lắc đầu, đi vào bên trong quán rượu.

Tô Lạp nhìn trái nhìn phải cái quán rượu này, nói xa hoa, kỳ thật cũng chưa tới; nói đẳng cấp thấp, vậy cũng tuyệt đối không phải. Có thể coi là lộng lẫy, không có lầu, cô theo anh đi vào trong đại sảnh, xuyên qua tận cùng bên trong. Phía góc tường có một chiếc bàn hình vuông vô cùng lớn, đông nghịt người, chỉ thấy Lôi kình đi thẳng đến bên kia.

Tô Lạp cực kỳ kinh ngạc, đây là tình huống gì, nhiều người như vậy làm gì ở đây tới hơn nửa đêm!

"Này! Anh Kình!”

Một nhóm người đồng loạt nghiêm trang đứng lên, cặp mắt Tô Lạp không khỏi trừng to lần nữa, anh ta là Lôi Kình, không sai! Thế nào lại cảm giác giống như lãnh đạo quốc gia đến đây thị sát?

"Cũng ngồi đi! Tô Lạp, em qua đây, bên này!" Lôi Kình nghênh ngang ngồi xuống, ý bảo vị trí bên cạnh anh.

Tô Lạp do dự đứng không nhúc nhích, nếu như ngồi cùng với anh, % tối nay bị người ta nhìn thành “ngoài khê trong nhão” (ý chỉ bị dòm ngó), hình như tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào vị trí đó.

"Kình đừng miễn cưỡng nữa, em tới bên này ngồi đi!" Lúc này một người phụ nữ cỡ chừng ba mươi mấy tuổi đứng lên, nụ cười kia, tựa như có thể hòa tan người khác, nhìn Tô Lạp.

Tô Lạp thấy mấy chị em này nhiệt tình, liền đi qua, vẫn là những người lớn tuổi hơn một chút rất hiểu lòng người!

Không nói hai lời, ngồi “phịch” xuống, chẳng mấy chốc phục vụ mang lên hai bộ chén đũa mới. Đũa của Tô Lạp không hề nhúc nhích, tuy rằng cô không phải là người nết na thùy mị, nhưng mà ăn uống cũng rất để ý. Ở đây nhiều người như vậy, không biết đã đem những món ăn này lật qua lật lại mấy lần, cho dù rất đói, cô cũng tuyệt đối không ăn.

Tô Lạp vừa định dựa vào sau lưng, ngồi trên ghế thư giản một chút, nhất thời Lôi Kình nói ra một câu khiến cô ngồi bật dậy.

"Chưa từng thấy qua phải không? Đây là bạn gái của tôi, Tô Lạp"

"Chị Lạp khỏe!" Âm thanh lẫn lộn.

Tô Lạp mắt nổ đom đóm, căn bản là nhìn không rõ bao nhiêu người đang xưng hô với cô như vậy. Cô chỉ biết, % người ngồi ở đây, tuổi tác so với cô chỉ có hơn chứ không kém! Người ta thường nói, cách ba năm đã là sự khác biệt giữa hai thế hệ. Nếu đem sự chênh lệch tuổi tác của những người này so với cô, đoán chừng có thể rót thành sông.

"Đừng. . . . Đừng gọi như vậy. Gọi tôi Lạp Lạp là tốt rồi! Ha ha!" Tô Lạp im lặng không biết nên làm cái gì, cầm cái ly lên uống một ngụm lớn, cố che giấu bộ dạng thẹn thùng…..

"Phốc!"

"Đây là cái gì vậy?" Thứ mới đưa vào trong miệng, rượu không ra rượu, nước không ra nước, sặc một cái, phun toàn bộ ra ngoài.

"Rượu sữa ngựa! Có thể em uống không quen!” Người phụ nữ bên cạnh mở miệng.

Tô Lạp nhận lấy khăn giấy cô ta đưa tới, lau miệng. Quay đầu lại, mọi người nên tán gẫu cái gì thì cứ tiếp tục đi, chỉ có cô ngồi đó một mình bắt đầu chơi đùa với mấy ngón tay. Thật sự là rất nhàm chán, nghe bọn họ nói chuyện, đề tài lớn đến nỗi cô nghe cứ như là bí mật quốc gia. Bất quá, những lời này hình như xuyên qua mười mấy cái lỗ tai, mà bọn họ còn có thể ăn nói hăng say như vậy?

Cuối cùng cô cũng hiểu, nơi này loại người gì cũng có! Chính trị, doanh nhân, còn dẫn theo mấy chị lớn trong quán bar, cư nhiên…..còn có buôn lậu….

Tô Lạp ngẩng đầu liếc nhìn Lôi Kình, chỉ thấy anh vừa nhận điện thoại: “Đúng! Tám Nghìn Dặm! bọn chị Hồng đều ở đây! Đến ngay đi!”

Tô Lạp vừa nghe thấy, vậy là còn có người chưa tới đây? Cô còn phải ở nơi này tổn hao bao nhiêu sức lực nữa, đứng dậy nhìn Lôi Kình, sau khi anh vừa tắt máy liền cướp lời: “Cái người này hình như bận rộn quá nhiều chuyện, tôi đi trước.”

"Đừng nóng vội! Đợi lát nữa tôi đưa em về!" Lôi Kình nhã nhặn nói, bộ dáng xem qua rất lễ độ. Người phụ nữ bên cạnh kéo cánh tay Tô Lạp xuống: “Ngồi nữa đi…….”

Không phải giờ phút này Tô Lạp bỗng dưng ngoan hiền đâu, cũng không phải là cô giả bộ làm kiêu. Thật sự là vì cô không muốn đôi co với anh trước mặt nhiều người như vậy, cho nên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn đồ ăn thức uống vẫn tiếp tục được đưa lên. Trên bàn toàn là đồ ăn, đúng là một thảm kịch ăn uống!

"Ai! Kình!" Tiếng kêu tựa như nhõng nhẽo, trong đầu Tô Lạp nhất thời xuất hiện gương mặt của đồng chí cảnh sát vừa nãy.

Theo tiếng bước chân hỗn loạn đang đến gần, bảy tám người cùng nhau dừng lại, nhân viên phục vụ liền mang một cái bàn khác đến, ghép chung với bên này.

"Giới thiệu! Bạn gái của tôi! Tô Lạp! Đây là cảnh sát Sầm, vị này là chị Bát. . . . . ." Lôi Kình đứng dậy, cười nói dí dỏm, giới thiệu từng người với Tô Lạp.

Đầu óc Tô Lạp bị mấy người vừa nãy gọi như vậy, còn chưa kịp khôi phục lại như cũ. Không biết tại sao lại bị gắn lên trên mũ cái danh hiệu là bạn gái anh ta? Cô có đồng ý chưa? Cô chỉ ký món nợ hiệp nghị, đâu phải là Khế Ứơc Bán Thân.

Tô Lạp đứng dậy, cái người tên chị Bát gì đó tiến lên, đốt một điếu thuốc đặt ở trên môi, vỗ vỗ bả vai cô. Cô nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, thầm nghĩ, so với cô cũng phải lớn hơn vài tuổi, sẽ không gọi là chị Lạp Lạp luôn chứ?

Vào thời điểm Tô Lạp không kiêng nể gì nhìn trên dưới chị Bát một phen, cô ta liền mở miệng cười: “Xưng hô như thế nào? Phải gọi là thím Lôi đúng không?”

Cô ngã! Cô muốn trực tiếp ngã xuống đất, vĩnh viễn không dậy nổi!

Thím Lôi? Hai chữ vừa được nói ra, trực tiếp kéo đi một kilogram tế bào bạch cầu linh hoạt của cô.

Lôi Kình không nói gì, khẽ mỉm cười ngồi xuống coi như là chấp nhận, mấy người ở trước mặt Tô Lạp không cảm thấy tình huống này có gì bất thường, cũng đồng loạt ngồi xuống.

Tô Lạp không dám ở trước mặt của nhiều người như vậy ăn to nói lớn, cái gì gọi là tình thế bất lợi, hiện tại cô rõ rồi. Nếu không cẩn thận phát ngôn bừa bãi, ở đây nhảy ra kẻ biến thái, trực tiếp một dao đi vào, dao khác đi ra giải quyết cô, chết oan làm sao?

Chỉ có thể len lén mắng ở trong lòng: "Bà nội nó! Lần đầu tiên đi xem mắt bị gọi là chị Kình đã đủ khó chịu rồi, tựa như em gái được bao nuôi! Cái này lại là Thím Lôi? Qủa thật giống như cùng với chiến sĩ kháng Nhật ăn cỏ nuốt rau trên mấy chục năm rồi. Bọn họ giờ đã thành người thiên cổ, chỉ còn mình cô ở đây làm bà cô già than oán!”

Tô Lạp đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác đứng ngồi không yên kéo đến vô cùng mãnh liệt, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang ngồi đối diện với mình mới có phản ứng. Vừa nãy cô bị mấy người kia dìm chết rồi, hoàn toàn không nghe thấy Lôi Kình giới thiệu còn có một người đàn ông đứng sau lưng chị Bát.

Tô Lạp nhìn Sầm Hạo nghiến răng, nét mặt tựa như “tôi muốn giết anh,” giết cả một nhà! Trước kia cô cảm thấy mình thật là lợi hại biến đi đâu rồi, bây giờ mới rõ, kinh nghiệm sống của bản thân chưa nhiều, những thứ kia chỉ như con nít còn quấn tã!

Hiện tại trong đầu cô ghét cay ghét đắng cái xã hội này, quá hài hòa rồi! Hài hòa đến độ bất luận là người nào cũng có thể ngồi cùng nhau.

Buôn lậu có thể ngồi chung với cảnh sát, còn có một đám chính trị gia ngồi tâm tình cùng với mấy chị em quán bar. Bọn họ thật sự có nhiều lời như vậy để nói sao? Cả một đám thổ phỉ! Đây là thói đời già vậy! Sa đọa rồi!

Tô Lạp nhận lấy ánh mắt đầy khiêu khích của Sầm Hạo, “chíu” “chíu” chíu,” ánh mắt sắc bén tựa như dao găm bắn đi tán loạn. Trong lòng cực kỳ căm ghét cái gương mặt đó của anh ta, sói dữ đội lốt cừu non.

"Cánh sát Sầm! Uống một ly!" Lôi Kình từ trong đám người đứng lên, đối diện với Sầm Hạo cụng ly, sau đó hai người liền uống cạn sạch.

Tô Lạp vào lúc này mới kịp phản ứng, bọn họ biết nhau à? Hơn nữa, vừa nãy uống rượu còn truyền cho nhau ánh mắt gì chứ? Chẳng lẽ là gian trá tính toán với cô sao? Cô cư nhiên bị người ta tính kế! Một giọng nói chợt vang lên trong đầu “ngay lập tức đóng cửa, phóng thích Lôi Kình cùng cái hiệp nghị kia.”

Tối nay cô không đánh nhau với người ta đến chết, cũng bị cái tên “chị Lạp Lạp” và “thím Lôi” làm cho nghẹn chết. Hiện tại cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nhìn mấy người đàn ông này ban đầu còn nghĩ là đẹp trai phong độ lắm. Bây giờ hình tượng hoàn toàn bị sụp đổ rồi, đều là lưu manh, đồ lưu manh, một đám lưu manh mặc đồ vest.

"Thật xin lỗi, mẹ tôi ở nhà một mình. Bây giờ còn chưa về, bà ấy không yên lòng, tôi đi trước!” Tô Lạp đứng dậy. Gương mặt chẳng hề có chút biểu cảm, nếu mà cho cô được bộc phát, nhất định là cực kỳ căm hận.

"Tôi nói rồi, để cho em đi sao?" Lôi Kình cau mày, âm thanh lạnh lẽo, cứng ngắc làm cơ thể người ta cũng phải đông lại. Anh muốn giới thiệu cô cho nhiều người biết một chút, nhưng cô nhóc này tại sao lại muốn đi, gấp gáp vậy sao!

"Lôi Kình! Đừng khinh người quá đáng, anh nhất định muốn tôi nói lời khó nghe trước mặt nhiều người như vậy sao? Tôi nói tôi muốn về nhà, hiện tại liền trở về, không ai ngăn nổi!" Tô Lạp trút hết lửa giận trong lòng, bây giờ mặt trời lặn mất rồi, bằng không cô sẽ lập tức nổ tung!

Sự nhẫn nại của cô cũng có hạn, ranh giới ở ngay giờ khắc này. Tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho những người sau khi giám định và thưởng thức mình còn xỏ xiên châm chọc. Cô đâu có ngốc, nhấc chân đi, tuyệt đối không quay đầu lại.

~Hết chương ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio