“Sao thiếu phu nhân cũng ở đây?” Ngụy Kỳ Nhiên nhìn vị trước mặt dáng vẻ yếu đuối, lý nào A Huyền lại điên mất rồi, nuông chiều thê tử vô pháp như vậy, Tĩnh Nhược trấn đâu phải nơi ai cũng có thể đến.“Tại sao ta lại không thể tới?” Dạ Vũ lườm huýt tên họ Ngụy đáng ghét nào đó, y phải mất biết bao nhiêu công sức, ăn dằm nằm dề, khổ chiêu thương tiếc mới dụ dỗ được Cố Huyền Mặc dẫn mình theo.“Người yếu như vậy, ta sợ chưa đến trấn đã ngất xỉu mất rồi.” Đường Kính nhìn vị phu nhân gà luộc trước mắt, lên tiếng đả kích, vừa dứt lời cả đội lập tức cười ha ha, vô cùng đồng lòng.Dạ *gà luộc* cảm thấy lòng tự trọng bị vùi dập không thương tiếc, nhéo lấy tay người ngồi bên cạnh, lập tức nghe tiếng “Áuuuu” tru tréo như chọc tiết lợn.An Tử Phàm khổ không tả nổi, sở thích biến thái này của biểu tẩu làm cậu có phần hold không hết.
Đôi mắt rưng rưng nhìn người như lên án, lập tức nghe thấy phát biểu thân thiện của người kia: “Ai nha, ta thấy có con gì đậu trên tay người nha.”“Là con muỗi.” An Tử Phàm nhân vô khả luyến, tiếp lời của y.“Không phải, con kiến nha.
Hi hi.” Nụ cười của Dạ Vũ hiện tại thân thiện còn hơn cả hoa hậu lúc được trao giải.An Tử Phàm cảm thấy, đâu phải chỉ là kiến, kiến lửa mới đúng đi.Đám người lần nữa tới Tĩnh Nhược trấn, lần này có sự chuẩn bị chu đáo kỹ lưỡng, máy dò tìm vết máu, máy đo tần suất âm thanh cùng với thiết bị thu tín hiệu dao động đều được mang theo.Vẫn chia thành ba tiểu đội chính, Cố Huyền Mặc, Ngụy Kỳ Nhiên, Đường Kính mỗi người dẫn một đội, An Tử Phàm sống chết đeo bám biểu tẩu của mình, nhất quyết không qua đội của Ngụy Kỳ Nhiên.
Cố Huyền Mặc cũng bất đắc dĩ, lúc này không phải thời gian để phân bua, đành đồng ý cho An Tử Phàm theo cùng đội mình.“Ây da, các vị thật là đúng giờ nha, rõ đã biết không thể tìm được gì, vẫn cứ chẳng chịu từ bỏ, nên nói các vị quyết tâm cao hay là ngu ngốc đây.” Hướng Thiên Quốc thở dài một hơi, nhấp chung trà trên bàn.Cố Huyền Mặc không nhìn y, chỉ hắng giọng nói to: “Có những chuyện Trời biết Đất biết, kẻ phạm tội biết, thì người thi hành công lý cũng sẽ biết, lưới trời lồng lộng..
tuy thưa..
nhưng khó thoát.
Chúng ta đi!”Nhìn theo bóng dáng Cố Huyền Mặc, Hướng Thiên Quốc cười châm biếm, để xem rốt cuộc ai mới là kẻ chiến thắng.Ba tiểu đội chia thành ba hướng, toàn lực điều tra vết tích còn sót lại, những chỗ nghi vấn, nhóm Cố Huyền Mặc cùng Dạ Vũ ưu tiên tìm kiếm tại hầm rượu và cửa hàng may mặc.Vừa đi tới nơi đầu tiên, cảm giác ngột ngạt âm u khó tả, Dạ Vũ nhìn toàn thể khung cảnh nơi này, thật như Cố Huyền Mặc nói, chẳng thể giấu được thứ gì, chỉ là to như vậy, trưởng thôn ủ rượu hay có mưu đồ gì khác?Đem máy dò tìm vết máu, xịt lớp dung dịch chỉ thị xung quanh, mở máy ra quan sát toàn cảnh, cũng không có dấu hiệu phát quang nào cho thấy đã có vết máu lưu lại.An Tử Phàm bất chợt hét to, “mọi người nhìn xem!” thu hút sự chú ý của cả đội.Theo hướng tay cậu ta chỉ, Dạ Vũ thấy mỗi chai rượu mạnh còn mới tinh nằm lẳng lặng trên kệ, cảm giác như tưởng chừng phát hiện ra bản thân trúng số đặc biệt, khi đến lãnh thưởng, chủ quán bảo rằng giải bạn trúng không phải giải độc đắc, mà là giải an ủi, thốn đến tận rốn.“Chỉ là chai rượu mạnh thôi mà, bộ trước giờ chưa từng thấy qua sao?” Thứ cho kẻ đến từ thời hiện đại như y, đối với những thứ này chẳng buồn để vào mắt.“Quả thật là chỉ là chai rượu, bất quá,…” Cố Huyền Mặc âm trầm, sát khí chợt dâng trào, Dạ Vũ nhìn hắn xoay chai rượu đọc kỹ từng chi tiết, tiếp tục nói: “Thứ này đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở nơi đây.”Dạ Vũ lập tức mờ mịt, hầm rượu không chứa rượu, chẳng lẽ chứa nước giải khát, hay như tên thê nô Hàn Thiên Dật xây cả hầm chứa nước khoáng cho Quý Tử Hiên bảo bối? (Trích Q4 – Hoa thần chi ái 1)“Chai rượu này là của giới quân phiệt đế quốc hay hưởng dụng, giá thành cao hơn cả mảnh đất, thửa ruộng, mỗi năm nhập tới Hoa quốc chưa đến mười chai, lại không phải quý tộc thì chẳng thể mua được.” Lời nói của An Tử Phàm, đánh thức Dạ Vũ từ trong u mê, nếu quý như vậy, sao tại hầm rượu tồi tàn này lại có được.An Tử Phàm nhớ lại chuyện cũ, tại năm nào đó, Ngụy Kỳ Nhiên vì muốn tạo cho cậu sự bất ngờ, liền chẳng nói chẳng rằng tặng cho cậu chai rượu này, cậu còn cất giữ như trân bảo, dự định ngày cùng người kia tâm đầu ý hợp, sẽ khui ra ăn mừng.
Tiếc rằng, cho đến hôm nọ,….
An Tử Phàm mệt mỏi nhớ lại.
Có những thứ qua rồi thì không nên nghĩ tới, dặn lòng buông bỏ mà trái tim vẫn còn thổn thức chưa yên.Cố Huyền Mặc cho dù đoán được chuyện này có liên quan đến giới quân phiệt đế quốc, lại không nghĩ tới, trưởng thôn vậy mà là tay trong của họ, Hoa quốc này, từ khi nào mà bị sâu mọt đục khoét nhiều thế kia..