“Nơi này có manh mối!” Trước đó, tiểu đội Đường Kính tại vị trí trạm xá cấp cứu đầu trấn phát hiện rất nhiều vết máu để lại, cả nhóm chia ra lục soát toàn bộ trạm xá, tìm kiếm cơ quan, nơi nào có thể giấu người, đều bị bọn họ phá tung, rốt cuộc cũng thấy dấu tích còn sót lại.Tại căn phòng đông trữ thi thể lạnh lẽo, khí lạnh vẫn không ngừng tỏa ra, ba người trong đó có Đường Kính nhìn chằm chằm vào góc tường bên dưới, vệt máu viết nên các từ ngữ rời rạc, dù vậy ý nghĩa là gì ai cũng hiểu.
‘Cứu tôi!’, ‘Quái vật’, ‘Trưởng thôn’, ‘Cơ quan’, ‘Quán trà’Đường Kính lập tức mở máy liên lạc Cố Huyền Mặc, lại không thể kết nối, có lẽ vị trí hiện giờ của hắn bị nhiễu sóng.
Gã chuyển hướng liên lạc cho Ngụy Kỳ Nhiên, bên kia đầu dây liền nghe tiếng lão Ngụy đáp lại.“Có manh mối rồi sao?” Ngụy Kỳ Nhiên cùng phân đội vẫn chưa tìm được gì, đang lần theo những dấu vết phá nát, ước chừng thứ gây ra nó vô cùng đáng sợ.“Lão Ngụy, bên ta tìm được các ký hiệu huyết lưu như sau: Cứu tôi, Quái Vật, Trưởng thôn, Cơ quan, Quán trà.
Nếu tôi đoán không lầm, hẳn là Trưởng thôn cũng dính líu vào vụ này, địa điểm cơ quan có thể ở vị trí Quán trà mà tên bất nam bất nữ Hướng Thiên Quốc kia hay ngồi, cậu mau tới đó tìm kiếm.” Đường Kính nói cụ thể các chi tiết bên phía họ, rồi cúp máy Ngụy Kỳ Nhiên, nhìn lại một lượt, hẳn trước kia, nơi này cũng là địa điểm giam cầm.Bất chợt phòng tối cúp điện, cảm giác lạnh thấu xương xông thẳng tới tủy não, nhóm ba người Đường Kính liền thủ thế, “Chuyện gì? Mau bật đèn dự phòng…” Lời còn chưa nói hết đã ngã ra đất, rơi vào hôn mê.Bên phía Ngụy Kỳ Nhiên, anh lưu lại hai người Nhất Minh cùng Nhất Tùng đi đến thông báo cho Cố Huyền Mặc, chẳng biết bên lão Cố xảy ra chuyện gì mà chưa thể liên lạc được, nhóm còn lại cùng anh tiến tới địa điểm quán trà đầu trấn.“Ngụy đại ca, chỗ này có vấn đề.” Chỉ vào vị trí sắp xếp các thẻ bài ghi tên từng loại trà trên kệ, một người trong đội lên tiếng.
Quán trà này nhìn qua vô cùng nhỏ, chưa chứa hết mười người, vậy nên ngay từ đầu bị bọn họ loại ra khỏi danh sách địa điểm khả nghi.
Hiện giờ tiến vào, mới thấy vậy mà rất ngăn nắp, bất quá có một thẻ bài bị lật ngược, Ngụy Kỳ Nhiên gật đầu, người kia giơ tay trở nó về đúng vị trí, đột nhiên “ầm ầm” hai tiếng, vách tường cuối phòng bất thình lình mở ra, nhìn vào bên trong sẽ thấy không gian to lớn như căn cứ bí mật.“Chính là nơi này!” Ngụy Kỳ Nhiên vui mừng hô to, còn chưa kịp suy nghĩ thì luồng khí đen dày đặc từ những lỗ nhỏ trên trần phun xuống, “Lập tức nín thở!” chỉ tiếc đã muộn, cả nhóm người rơi vào hôn mê, không chừa một ai.An Tử Phàm chợt tay đánh rơi chiếc hộp trên tay, tim đập hẫng một nhịp, lần trước đó có cảm giác này là vào cái ngày Ngụy Kỳ Nhiên bị thương nặng ở tiền tuyến, đạn súng xuyên người, lúc ấy cậu nhớ mình khóc đến điên dại, nước mắt như vỡ đê khi thấy người kia hấp hối.“Đệ sao thế?” Thấy An Tử Phàm đứng thừ người, gương mặt trắng bệch, hơi thở nặng nề, Dạ Vũ lo lắng đẩy tay cậu.“Đệ có cảm giác Nhiên..Ngụy ca gặp chuyện rồi.
Linh tính của đệ sẽ không sai, biểu ca, người thử liên lạc phía bên ấy xem sao?” An Tử Phàm rối loạn, lời nói ra như dùng hết sức lực.Cố Huyền Mặc tức khắc lấy máy liên lạc, bấy giờ hắn mới phát hiện chỗ bọn họ không có sóng, hay là nên nói bị chặn sóng rồi, nơi này quả nhiên là địa điểm tập trung họp báo của kẻ địch.Đám người Cố Huyền Mặc lập tức rời khỏi hầm rượu, thu thập những vật dụng khả nghi, ra đến bên ngoài, máy liên lạc lúc này reng lên ầm ĩ.“Ân, tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.” Cố Thống soái sắc mặt nghiêm trọng, tinh thần lúc này không còn thư giãn như trước, bầu không khí liền trở nên áp lực.An Tử Phàm lấp bấp thành tiếng: “Có phải có tin tức của Ngụy ca không?”Cố Huyền Mặc lắc đầu: “Phía An đội bên Đường Kính báo tin, bọn họ chia làm ba nhóm truy xét dấu vết ở trạm xá, nhóm ba người do Đường Kính chỉ huy đã mất tín hiệu, không tìm thấy ai.”Cố Huyền Mặc lại gọi sang phía Ngụy Kỳ Nhiên, đường dây liên lạc không có vâng lên âm thanh kết nối, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.“Không gọi được cho Ngụy ca sao? Sao lại như vậy?” An Tử Phàm thân thể lảo đảo, tâm thần bất ổn, Dạ Vũ lo lắng đỡ lấy cậu, “sẽ không sao đâu, vừa nhìn anh ta liền biết là người phúc lớn mạng lớn nha.”“Thật sao? Anh ấy sẽ không có việc gì đúng không?” An Tử Phàm cảm thấy lời an ủi của Dạ Vũ lúc này hệt như cái phao cứu mạng, dìu dắt linh hồn cậu khỏi vực thẳm bi quan.“Tất nhiên không sao!” mới là lạ, Dạ Vũ – người chuyên cày các bộ phim truyền hình trinh thám kinh dị, với tình huống hiện tại, dám chắc đã bị kẻ thủ ác giam giữ.
Còn có hủy thi diệt tích hay không? Chuyện này phải tùy thuộc vào ý trời, hoặc là nói, tùy thuộc vào mức độ vai phụ của nhân vật đó là thứ mấy, chỉ mong đừng là pháo hôi!.