Khoan Thai Đến Chậm

chương 13: phố sinh viên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Quán này làm ăn cũng khá đi.” Hàn Cố Diễn hơi kéo cánh tay San San, chỉ vào một người chủ hàng đang được vây quanh bởi một đám người. “Thầy Hàn, thầy biết sao? Thầy cũng thích ăn ở đây ư?” San San giật mình trợn mắt nhìn Hàn Cố Diễn, cảm thấy những danh hiệu trao tặng cho anh như “Tình nhân trong mơ.” “Đối tượng muốn được hẹn hò nhất.” “Kim cương Vương lão ngũ.” đều đã bị gỡ xuống một nữa, cô cảm thấy người này không nên có quan hệ với những món nướng trên đường thế này.

“Không có.” Hàn Cố Diễn liếc nhìn San San “Người có vẻ nhiều nên chắc cũng ngon đi.”

Được rồi, lời nói này cũng không sai “Có điều, người nhiều, phải đợi rất lâu.” San San uất hận nhìn quán nướng “rất được hoan nghênh”, người biết nhìn hàng xịn cũng quá nhiều đi.

“Từ từ cũng không sao.” Ngược lại Hàn Cố Diễn lại tỏ ra không sao cả, nhấc chân hướng về phía bên kia “Dù sao cũng có thời gian mà.”

“Cũng đúng a, ha ha.” San San cười ha ha, nhah chóng đi theo sau mông Hàn Cố Diễn. Nói lại cảm thấy kỳ quái, hình như vấn đề này không phải vấn đề chính thì phải!

“Em gái, chờ chút, hôm nay nhiều người, đợi một chút, xong ngay đây.” Bà chủ đang vội vàng thanh toán tiền cho khách nhìn thấy khách quen tỉm tỉm cười “Em chọn gì trước đi.”

Mỗi lần San San trở về luôn xách về một túi lớn, bà chủ cũng đã quen, trực tiếp đem rổ đưa cho cô.

San San ngượng ngùng nhận túi bắt đầu chọn vài thứ, chọn đầy rổ, mấy xâu cá, đùi gà, đậu tương, lòng gà, dưa chuột… trên quầy bày gì San San đều chọn một chút.

“Em không phải không thích đùi gà sao?” Hàn Cố Diễn mở miệng hỏi.

“Đây là mua hộ bạn cùng phòng.” San San cầm rổ đưa cho ông chủ “Em chỉ là ăn nhờ thôi.” Bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái, thầy Hàn tại sao biết cô không ăn đùi gà.

“Tự em nói.” Hàn Cố Diễn như nhìn ra thắc mắc của cô.

“A?” San San giật mình một chút, khi phản ứng được những lời thầy Hàn nói đầu đầy hắc tuyến, choáng a, cô khi nào thì nói, sao không nhớ nhỉ? “Thầy Hàn, thầy ăn gì ạ?”

“Tôi không ăn.” Nhìn lửa cháy dưới lò nướng, Hàn Cố Diễn nhẹ nhàng kéo San San lại gần mình một chút.

“Em gái, bạn của em hả.” giọng bà chủ rất lớn, thoáng cái đã đem sự chú ý của đoàn người đang đợi thịt chuyển đến trên người bọn họ.

Trong quán rất nhiều người, cả người San San như đang dựa cả vào Hàn Cố Diễn, San San cao m, đi giày cao gót ,cm cũng chỉ đứng đến cằm anh, hoàn toàn bị anh chặn. San San hơi nghiêng đầu nhìn bà chủ, đang định trả lời lại nhìn thấy trong đám người hình như có mấy người quen mặt, nhanh chóng rụt đầu lại, giọng nói buồn bực thêm chút hờn dỗi trả lời “Đúng ạ.”

Động tác của ông chủ rất nhanh nhẹn, chiên chiên rán rán, lại mở nồi nước cho cách loại gia vị vào, khuấy đều. San San gọi hơi nhiều, ông chủ đem đồ ăn để trong ba hộp đựng đồ.

Taychân Hàn Cố Diễn rất nhanh, vô cùng tự nhiên nhận ba hộp đồ ăn từ trong tay ông chủ, sau đó đưa ra một trăm tệ. San San nhìn thấy động tác này, nhanh chóng muốn từ từ trong túi lấy tiền kín đáo đưa cho anh.

“Được rồi được rồi, đừng tranh cãi trên đường, không hay.” Hàn Cố Diễn nói ngăn lại hành động của San San “Về rồi nói.” Thuận tiện lấy lại tiền thừa từ tay ông chủ, tuỳ tiện nhét vào trong áo, dắt San San rời đi.

“Em gái, lần sau lại đến nhé, bạn trai em rất được đấy.” Bà chủ rống lên như sư tử Hà Đông sau lưng San San, cô kinh hãi bước vội vàng, bộ dạng giống như đang chạy trốn.

“Bà chủ nói gì thế?” Hàn Cố Diễn đi vào bước mới hỏi San San.

“Gì.” Cô nàng này phản ứng vốn chậm chạp, chỉ cần gặp Hàn Cố Diễn phản ứng lại chậm hơn so với bình thường nửa nhịp, chưa hiểu Hàn Cố Diễn đang nói gì, giật mình một chút mới nghĩ ra “Khen thầy ạ.”

Hàn Cố Diễn hoài nghi “Chị ấy không phải nói, bạn trai em rất khó coi sao?”

“Không phải! Không phải.” San San vội vàng giải thích “Chị ấy nói là, bạn trai em rất có khí chất, lớn lên rất đẹp trai.”

“A.” Hàn Cố Diễn nhẹ gật đầu “Tôi an tâm rồi, chưa để em phải mất mặt.”

“Không có.” San San nhất thời không thể phản ứng lại, đến khi nghe hiểu ra mới kịp phản ứng, hai người bọn họ rốt cuộc là cái gì cái gì đây, mặt thoáng chốc ửng đỏ, lén liếc nhìn Hàn Cố Diễn ở bên cạnh, không ngờ vừa vặn chạm phải tầm mắt của anh, doạ cô lập tức cúi thấp đầu, trên mặt đỏ thêm ba phần.

Cũng đã gần mười giờ tối, bình thường ra ở phố sinh viên giờ này đã bớt đông, thế nhưng chắc do cuối tuần ký túc xá được thả rông, thời gian ra về tự do, hiện tại đường dành cho người đi bộ toàn các đôi sinh viên, San San và Hàn Cố Diễn tự nhiên cũng nằm trong số đó, ngẫy nhiên có người quẳng có họ một ánh nhìn đầy kinh ngạc càng khiến cô thật muốn trực tiếp hoá thành một làn khỏi xanh bỏ trốn. Cô cẩn thận khống chế bước chân, bảo trì trạng thái không gần không xa với Hàn Cố Diễn, một mực duy trì khoảng cách an toàn, San San cảm thấy bọn họ so với hai người cũng không khác gì với những người qua đường còn lại, thật ra trong mắt người xem, cô càng giống một kẻ biến thai đang điên cuồng theo dõi.

“Ối.”

“Cần thận.” San San chỉ lo nhìn mặt đường, Hàn Cố Diễn dừng khi nào cô cũng không biết, trực tiếp đâm vào lưng anh “Sao lại nôn nóng vậy.” Lời nói của Hàn Cố Diễn như trách cứ, nhưng ngữ khí lại rất dịu dàng “Đập có bị đau không.”

Hàn Cô Diễn duỗi tay đem San San kéo về phía bên phải anh, San San cũng không biết làm thế nào, chỉ đành cúi đầu, nhìn một đống đồ nướng đang được Hàn Cố Diễn xách, một người đàn ông ăn mặc như thế thật không hợp với hình tượng, tay vội đưa đến nói “Thầy Hàn, cho.. đưa cho em.”

“Đói bụng sao? Muốn ăn luôn à?” Hàn Cố Diễn cầm gói to mở ra, muốn lấy ra một hộp.

San San choáng váng, nhanh chóng nói liên tục, nhưng nói nhanh quá lại không tránh khỏi lắp bắp “Không đói bụng… Không đói… Không phải muốn ăn.”

“Tôi lại cảm thấy hơi đói.”

“A, Thầy Hàn, thầy ăn đi, thầy ăn đi.”

Hàn Cố Diễn cười cười nhìn bộ mặt 囧 của Diệp San San.

Kết quả, đợi đến khi San San hồi phục đã bị Hàn Cố Diễn đưa đến một nơi bán đậu hũ. San San tự xấu hổ với bản thân, tình huống hôm nay, cô cảm thấy trí tuệ đời này của cô đều đã không dùng được, và cũng không cách nào hiểu được vì sao.

“Thích mặn hay ngọt?” Hàn Cố Diễn hỏi.

“Ngọt.” San San gần đây rất thích đồ ngọt.

“Bà chủ, một chén ngọt, một chén mặn.” Hàn Cố Diễn lấy ra từ chồng ghế nhựa hai chiếc ghế, kéo San San ngồi xuống.

“Thầy Hàn.” Trong đầu San San tràn đầy hắc tuyến nhìn bối cảnh lúc này, Hàn Cố Diễn vẫn không nói gì, vóc dáng của anh cao lớn, hiện tại ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nói không buồn cười thì thật không đúng, cơ thể cao lớn giờ đã không còn hình tượng rồi.

Bà chủ là một người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi, đầu tiên mang đến một chén ngọt, nước đường còn có chút mứt đưa cho San San, sau đó nhanh nhẹn làm chén mặn.

Bà chủ cầm chén mặn kia đưa cho Hàn Cố Diễn, lại cười cười tủm tỉm nhìn San San “Cô bé xinh đẹp, cậu ta là thầy giáo của con sao!”

“A, đúng ạ.” San San vội vàng đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, gật đầu trả lời.

Bà chủ nhìn San San rất thích nho khô trong bát, cười tủm tỉm múc thêm một ít cho vào bát “Không thể ngờ được, quan hệ xã hội bây giờ tiến bộ thật, quan hệ thầy trò, học sinh hiện tại còn có thể kết hôn với búp bê.”

“A, cảm oen.” San San còn chưa nghe hiểu bà chủ nói gì, nhưng khi hiểu ra, đầu óc choáng váng, sắc mặt trắng bệch, ngẩn người, không biết phải giải thích thế nào, cảm giác đè nén trong lòng, thiếu chút nữa bị đậu hũ sặc chết.

San San vốn ăn gì cũng chậm, thế nhưng lúc này, quá xấu hổ biến thành động lực ăn uống, buồn bực vùi đầu vào bát của mình điên cuồng ăn, một chén không nhỏ bị cô múc hai ba cái đã sạch bách, đợi San San nuốt xuống miếng cuối cùng, Hàn Cố Diễn cũng đã ăn xong, cô vốn muốn nhanh chóng ăn xong trước, sau đó tìm cách chuồn đi, nhưng giờ chắc không được rồi.

Thật may ăn xong đậu hũ Hàn Cố Diễn không kéo cô đi đâu nữa, trực tiếp đưa cô về ký túc xá. Trên đường đi, San San dùng tư thế tiêu chuẩn của quân nhân ngồi trong xe Hàn Cố Diễn, lúc huấn luyện hồi năm nhất cũng không ngồi thẳng như lúc này.

“Thầy Hàn, đến nơi rồi, cảm ơn thầy.” Vừa đến trước cửa ký túc xá, San San không dám nhìn Hàn Cố Diễn, nhanh chóng cởi dây an toàn.

“Đồ của em.” Hàn Cố Diễn cầm lên túi lớn đưa cho cô.

“Cảm ơn thầy.” San San nhanh chóng nhận túi, chuẩn bị mở cửa xe, đột nhiên nghĩ đến gì đó, rút từ trong túi một hộp “Thầy Hàn, cái này mời thầy ăn.” Nói xong đổ mồ hôi lạnh, cái này cũng là tiền của Hàn Cố Diễn trả, vừa rồi cô định trả lại nhưng anh nhất định không chịu nhận.

Thấy Hàn Cố Diễn không nói gì, cũng không nhận lấy, San San hơi sốt ruột, nhanh chóng đem hộp đặt lên tay anh.

“Thầy… thầy Hàn.” San San cảm giác mình sắp ngất đến nơi rồi, nắm hộp đựng không đậy kín, vừa rồi lại bị xóc lên xuống, nước tương bên trong khẽ lắc ra ngoài, càng làm cô nghĩ mình xong đời rồi, chắc chắn chết đến nơi rồi, bắn lên người cô thì không bắn, đằng này lại chọn áo Hàn Cố Diễn mà rơi xuống a.

“A… Em xin lỗi, thầy Hàn, em không phải cố ý.” San San lắp bắp giải thích, vội vàng đem đồ để qua một bên, lấy chiếc khăn tay trên xe vội vàng lau đi vệt dầu mỡ dính trên áo.

Lát sau, màu sắc áo gió kaki đã hoà hợp hơn với dấu vết bẩn kia.

Mắt San San đã hơi ngập nước, da mặt cũng co lại, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. “Thầy Hàn, thầy nhìn đi…”

“Không sao.” Hàn Cố Diễn nhìn thoáng qua “Giặt đi sẽ sạch thôi.”

“Để em.” San San nghe anh nói thế, mắt sáng rực lên “Thầy Hàn, em giúp thầy giặt.”

“Không cần.”

“Cần, cần.” San San vừa nói, tay vội đưa đến.”

“Không cần.” Hàn Cố Diễn hơi nghiêng người, tránh qua né.

“Cần mà, cho em đi.” San San thấy anh chắc sẽ không tự động cởi áo, nhắm chặt hai mắt, quyết định, bày ra bộ dạng hung dữ muốn đưa tay lột quần áo của Hàn Cố Diễn.

“Diệp San San.” Hàn Cố Diễn bị cô náo không biết phản ứng thế nào.

“Thầy Hàn.” San San nghe anh gọi, mặt xị xuống, “Em thật sự không cố ý, thầy Hàn.”

Hàn Cố Diễn vẫn không biết nói gì, vốn cũng không phải chuyện gì lớn, cô bé này lại bị doạ như thế, bản thân anh cũng là người hiền lành, làm sao lại doạ cô thành như thế chứ. “Cầm lấy đi, cầm lấy đi, giặt đi.” Tự mình cởi áo đặt vào lòng bàn tay San San.

Mẹ San San mở cửa hàng thời trang, trên thị trường có loại nào đắt nhất thì cửa hàng bà đều có, từ nhỏ San San đã giúp mẹ trông hàng, mưa dầm thấm đất, đối với nhãn hiệu nổi tiếng cũng có chút hiểu biết. Như bộ đồ trên người Hàn Cố Diễn, trong cửa hàng mẹ San San cũng có bán, không phải loại năm ngàn mà rẻ hơn, chỉ ba bốn trắm tệ, đương nhiên, mẹ San San bán chính là hàng sơn trại. San San cảm thấy người như thầy Hàn sao có thể mặc mấy loại hàng nhái đó được, cái này tối thiểu cũng phải năm ngàn, cho dù cô có đi bán máu cũng không góp đủ số tiền đó để bồi thường áo cho Hàn Cố Diễn.

San San ôm chiếc áo còn lưu lại hơi ấm của Hàn Cố Diễn thở phào như trút được gánh nặng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio