Người đàn ông này không mang đoàn người Âu Dương Ngoạt đi thẳng về phía trước mà rẽ vào một lối khác.
Tất cả mọi người đều yên lặng đi theo ông ta, đồng thời thưởng thức cảnh vật xung quanh. Trên đường gặp không ít học viên đi ngược ra ngoài, có người trên tay mang rất nhiều đồ vật, cũng có người tốp năm tốp ba giống như đang tản bộ, thấy đoàn người Âu Dương Ngoạt tò mò nhìn qua đánh giá bọn họ rồi khe khẽ nói nhỏ.
Phía trước có một toà nhà rất lớn, phỏng chừng những học viên vừa rồi là từ trong đó đi ra. Đi vào toà nhà, bên trong trang hoàng rất thoải mái thoạt nhìn giá trị cũng không nhỏ. Đi thang máy lên lầu , xuất hiện trước mặt một căn phòng, bên trên viết: Phòng quản lý.
Mở cửa ra, liền thấy bên trong có một người phụ nữ đang gọi điện thoại, trên người mặc quần áo chức nghiệp, toàn thân toả ra khí chất cao quý. Thấy người đàn ông dẫn đoàn người Âu Dương Ngoạt tiến vào, liền hiểu ý hớn hở nói vài câu với người bên đầu dây thì cúp máy.
“Chào các em, các em chắc là học viên Thánh Khải! Cô là Hoà Mộc Mỹ Tử, là người quản lý học viện phân nhánh Nhật Bản, hoan nghênh các em đến đây.” Trên mặt treo nụ cười nhạt, lưu loát dùng tiếng Trung hướng bọn họ tự giới thiệu tỏ vẻ hoan nghênh.
” Không cần câu nệ, các em ngồi đi.” Người đó ý bảo bọn họ ngồi xuống ghế sô pha cách đó không xa, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một sấp giấy A: “Các em đọc cái này rồi điền đầy đủ thông tin vào, chúng tôi sẽ căn cứ vào đó để phân cấp bậc cho các em.”
Cùng lúc đó người đàn ông bước đến tiếp nhận rồi mang đến đặt trước mặt bọn họ. Âu Dương Ngoạt nhìn nhìn. Hừ! Thì ra là vậy! Trong bản câu hỏi chủ yếu là điều tra vấn đề bối cảnh của bọn họ mà thôi. Bất quá từ điểm đó có thể thấy học viện Thánh Khải quy tắc đối ngoại là hoàn toàn bảo mật, nếu như vậy thì học viện phân nhánh hoàn toàn không biết gì về bối cảnh của bọn họ. Một khi đã như vậy, Âu Dương Ngoạt nghĩ nghĩ, quyết định giấu diếm bối cảnh của mình, tuỳ tiện điền qua loa vào.
Sô pha phòng quản lý tuy rằng lớn, nhưng cũng không đủ chỗ cho người ngồi cùng một lúc, nên mọi người phải thay phiên nhau ngồi.
Âu Dương Ngoạt dù sao cũng là nhân vật tiêu điểm trong cảm nhận của nữ sinh, thần tượng điền thông tin lý nào không nhìn trộm? “…Ngoạt học trưởng…?” Hai nữ sinh bên cạnh thấy Âu Dương Ngoạt điền như vậy rất là kinh ngạc. Âu Dương Ngoạt điền như vậy hoàn toàn giống như học viên gia đình bình thường.
“Hư.” Ngón trỏ đặt lên đôi môi mê người: “Giúp tôi giữ bí mật.” Cùng với nụ cười hoàn mỹ kia, nháy mắt làm cho hai nữ sinh xấu hổ đỏ mặt, ngây ngốc gật đầu.
Chờ tất cả mọi người điền xong, người đàn ông thu thập rồi mang đến đặt lên bàn quản lý. Người phụ nữ nhìn nhìn rồi đưa cho người đàn ông: “Thầy xem rồi sắp xếp các em đến gặp giáo viên phụ trách.” Đặc biệt có thâm ý liếc mắt nhìn Âu Dương Ngoạt một cái.
Kết quả rất rõ ràng, một đoàn người, tất cả đều là thiếu gia tiểu thư gia đình gia thế chỉ có mỗi Âu Dương Ngoạt là gia đình bình thường. Khiến người ta không hoài nghi là rất khó. Bất quá nếu là tự nguyện, làm quản lý cô cũng khó mà nói cái gì.
Người phụ nữ lấy chìa khoá mở tủ bảo hiểm lấy ra một cái hộp chế tác tinh xảo: “Ở đây có máy truyền dịch trợ thính, mỗi người một cái, mong các em có thể vui vẻ trải nghiệm khi học tập và sinh hoạt tại đây.” Mỉm cười chân thành. yuurj.wordpress.com
“Cám ơn cô quản lý.” Mọi người trăm miệng một lời.
Ra khỏi phòng quản lý, đi xuống lầu, đưa Âu Dương Ngoạt đến cấp C gặp giáo viên phụ trách sau đó đưa người còn lại đến cấp A. Lần này phân phối công việc đối với ông ta tương đối thoải mái.
Trở lại ngã ba đường, tất cả mọi người đều rất buồn bực vì sao Âu Dương Ngoạt lại đến cấp C mà không phải cấp A, đương nhiên hai nữ sinh kia thì không tính. Bất quá, bọn họ cũng không thân quen nên cho dù kinh ngạc cũng không hỏi nhiều, dù sao mọi người đều biết Âu Dương Ngoạt ở thánh Khải hành vi ‘cổ quái’
Theo đường cũ quay lại, đi đến khu vực cấp C. Đi phía trước dẫn đường cho Âu Dương Ngoạt là một người đàn ông trung niên, rất nhanh thì đến văn phòng giáo viên. Giáo viên phụ trách của Âu Dương Ngoạt là một phụ nữ khoản tuổi, dáng người rất đẹp. Sau khi giới thiệu Âu Dương Ngoạt biết vị giáo viên phụ trách tên Từ Lệ Hương
Thủ tục phút cùng giáo viên phụ trách tiến hành phút.
Về phần tại sao là ký túc xá hạng nhất, Âu Dương Ngoạt cự tuyệt làm rõ.
Tuy nói Âu Dương Ngoạt đối với điều kiện vật chất yêu cầu không cao, nhưng mà ký túc xá học viện Thánh Khải là cấp khách sạn năm sao, ở nhà cũng là biệt thự cao tầng. Đã quen với điều hiện sống như thế, bây giờ phải ở một chỗ bình thường nói thật Âu Dương Ngoạt thực không quen. Cho nên mới nói, thói quen thật đáng sợ a.
Gần đến giờ giải lao, từ trong phòng giáo viên có thể nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên ngoài.
“Cái kia, Âu Dương đồng học, đợi lát nữa cô mang em đến lớp học được không?” Thuận tiên kéo một cái ghế đến trước mặt Âu Dương Ngoạt.
“Vậy, Âu Dương đồng học, em có muốn uống gì không? Cà phê? Trà? Hay nước trái cây? Cô đi lấy cho em.” Cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Âu Dương Ngoạt, giống như là đang hống một cậu bé vậy, khiến Âu Dương Ngoạt không biết nói gì.
“Dạ, cà phê.” Tuỳ ý ngồi xuống ghế Từ lệ Hương mang đến, một bên đánh giá căn phòng, một bên đợi lên lớp.
Căn phòng này rất lớn, giáo viên cũng rất nhiều, bàn làm việc cách nhau không xa. Lúc đi vào chỉ có giáo viên phụ trách của cậu và hai người nữa, nhưng mà hiện tại là giờ giải lao rất nhiều giáo viên lần lượt trở về văn phòng.
Biết hôm nay học viên Thánh Khải đến nên không có gì ngạc nhiên. Bất quá, bộ dáng Âu Dương Ngoạt rất bắt mắt, khiến các giáo viên vừa bước vào đều nhìn chằm chằm cậu.
Lúc này Từ Lệ Hương mang một ly cà phê nóng đến cho Âu Dương Ngoạt, không nhìn những ánh mắt đang đáng giá cậu, cậu tiếp nhận cà phê tự nhiên uống.
Ngô, thiếu sữa. Hương vị cà phê cũng không tốt, nhưng mà so với trên phi cơ thì tốt hơn. Quen uống thức uống ở nhà, bây giờ khẩu vị của mình cũng trở thành như vậy. Ai, thở dài trong lòng, sinh hoạt thượng lưu chết tiệt, làm cho mình biến thành ‘sa đoạ’ như thế.