Mới vừa vào tiết, học lớp học còn ồn ào, thấy Từ Lệ Hương đi vào lập tức an tĩnh một chút, nhưng khi thấy Âu Dương Ngoạt phía sau Từ Lệ Hương thì mọi người lại bắt đầu ầm ĩ lên.
“Oa, thật đẹp trai!”
“Con lai nha. Mặt của cậu ấy thật nhỏ, bộ dạng thật đẹp mắt.”
Nữ sinh phi thường kích động nhìn chằm chằm Âu Dương Ngoạt, nam sinh thì thờ ơ lạnh nhạt nhưng mà cũng đang đánh giá Âu Dương Ngoạt.
“Các em học viên thỉnh an tĩnh, bạn này từ học viện Thánh Khải đến đây để trao đổi học tập…” Không thích làm mục tiêu để mọi người nhìn chằm chằm, không đợi Từ Lệ Hương giới thiệu xong, Âu Dương Ngoạt cầm phấn dùng tiếng Nhật viết tên của mình lên bảng.
” Âu Dương Ngoạt.” Sau khi viết xong thì đọc ba chữ kia, cậu xem như tự giới thiệu.
Tuy không tinh thông tiếng Nhật, nhưng giao lưu hằng ngày đối với Âu Dương Ngoạt thì không có vấn đề gì.
Dưới ánh mắt của mọi người, Âu Dương Ngoạt tự tìm một chỗ trống ngồi xuống.
” Âu Dương đồng học, bởi vì em mới đến nên một chút có thể về, ngày mai chính thức đi học.”
“Dạ, đã biết.”
Trong giờ học
Phía trên giáo viên giảng bài, phía dưới nữ sinh truyền giấy cho nhau khí thế ngất trời, làm cho Âu Dương Ngoạt phiền không chịu nổi. Cũng đồng thời cho ra một kết luận: nữ sinh Nhật Bản không phải lạc quan bình thường.
Ở trường học Nhật Bản không giống trường học Trung Quốc hai người ngồi cùng một bàn, mà là mỗi người ngồi một bàn, ở giữa có một lối đi. Bên trái Âu Dương Ngoạt là một nam sinh vẫn luôn ngủ từ đầu tới giờ, tuy rằng cậu ta không ngẩng đầu nên không biết bộ dạng như thế nào, nhưng nhìn đầu tóc màu vàng kim cùng vết bầm tím trên tay do đánh nhau, có thể thấy cậu ta cũng không phải ‘người tốt’. Trước sau cùng bên phải đều là nữ sinh, thật nhiệt tình a, có thể nói là khoảng cách cũng không ngăn cản được.
“… Âu Dương đồng học, bạn là người ở đâu vậy? Anh? Mỹ? Canada? Hay Thuỵ Sĩ?” Nghe thanh âm phập phồng, có thể thấy cô nàng đang rất hưng phấn.
“Người Trung Quốc.”
Thanh âm lạnh như băng, nhưng cũng không thể dập tắt nhiệt tình của các nữ sinh hàng xóm xung quanh, từ khi bắt đầu lên lớp các cô vẫn luôn hỏi không ngừng.
Khúc hát kia thật đúng nha ‘nhiệt tình của ngươi, giống như một trận lửa’…chính xác là như thế.
Chuông tan học vang lên, Âu Dương Ngoạt đứng dậy rời đi. Chuẩn bị đi xem biệt thự mà Âu Dương Thần Tu chuẩn bị cho cậu.
Mới vừa rồi sân bóng xanh biếc không một bóng người, bây giờ đã có không ít người ở đó. Bọn họ thay đồng phục trên lớp bằng đồng phục thể dục nhẹ nhàng, xem ra là giờ thể dục. yuurj.wordpress.com
Dưới sân học viện cũng có người chơi đùa.
Trước cổng trường, có hai chiếc xe màu đen đang đậu, bởi vì cách một khoảng khá xa nên Âu Dương Ngoạt không thấy rõ biển số, có lẽ là xe đưa đón của thiếu gia nào đó, tuyệt đối không sai chỗ nào. Bây giờ chỉ mới giờ sáng mà đã đợi trước cổng trường, thật đúng là không phải siêng năng bình thường nha.
Nghĩ nghĩ Âu Dương Ngoạt đã ra đến cổng trường, nghênh ngang chuẩn bị quẹo phải hướng trạm xe cách đó không xa.
Mới vừa đi vài bước qua chiếc xe màu đen thì cửa xe lại đột nhiên mở ra.
Bước xuống xe là ba người đàn ông trẻ tuổi, bọn họ đều mặc tây trang, bộ dáng ba người như đã từng huấn luyện qua, lấy trực giác từng là sát thủ của Âu Dương Ngoạt, ba người này tuyết đối không đơn giản.
Sau đó một người thật cung kính đến một chiếc xe mở cửa ra, một người đàn ông mặc ki mô nô mang kính râm bước xuống xe, kết hợp này nhìn có vẻ thật buồn cười. Bất quá Âu Dương Ngoạt cũng không thèm để ý, cậu để ý chính là người này cản đường của cậu.
Lãnh tĩnh nhìn người trước mắt, lúc này người đàn ông tháo kính râm xuống.
Ân, đẹp trai. Đây là ấn tượng đầu tiên của Âu Dương Ngoạt khi người này tháo kính râm xuống. Bộ dáng có chút lưu manh, ngũ quang thật anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt rất giống Âu Dương Thần Tu. Âu Dương Thần Tu? Tại sao lại nghĩ đến hắn? Âu Dương Ngoạt không kiên nhẫn nhíu mày.
Thấy Âu Dương Ngoạt nhìn mấy người bọn họ không phản ứng gì, người đàn ông mặc ki mô nô tiến lên mở miệng: “Cháu chính là Âu Dương Ngoạt, chú là Âu Dương Sóc, cũng là người nhà Âu Dương, chú phụng mệnh lão đầu kia tới đón cháu.” Người nọ một bên nói, một bên đánh giá Âu Dương Ngoạt, sau đó còn khoa trương xuất ra giấy căn cước, muốn chứng minh với Âu Dương Ngoạt là gã không nói dối.
” Không cần.” Cậu không cần để ý gã là thật hay giả, Âu Dương Ngoạt liền mở cửa lên xe.
Dù sao cậu học ở cấp C, đứng ở cổng trường bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt về sau. Hơn nữa cậu cũng không muốn để người khác biết bối cảnh gia đình cậu, miễn cho lại thêm phiền toái trên người.
Nhìn Âu Dương Ngoạt sảng khoái bước lên xe, Âu Dương Sóc cười cười, nghĩ thầm: Thiếu gia này so với tưởng tượng còn dễ hầu hạ hơn, sau đó cũng theo lên xe.
Biệt thự cách học viện Thánh Khải phân nhánh cũng không xa, đi xe khoảng chừng ba mươi phút là đến, cho nên hiện tại bọn họ đang đứng trước cổng biệt thự.
Xuống xe, người hầu trong nhà đã tự giác lái xe vào bãi đỗ, còn Âu Dương Ngoạt thì cùng Âu Dương Sóc đi xuyên qua vườn hoa vào biệt thự.
Vườn hoa tạo cảnh rất đẹp, rất có phong cách Nhật Bản hơn nữa cũng rất u tĩnh, ôn tuyền ngẫu nhiên sẽ bốc lên một làn sương khói lượn lờ. Một lúc lại truyền đến âm thanh ống trúc vì đầy nước mà hạ xuống va vào tảng đá ‘đương’ một tiếng.
Cánh cửa thiết kế theo phong cách Nhật Bản, Âu Dương Sóc ngồi xổm một bên, Âu Dương Ngoạt cũng học động tác của gả ngồi phía đối diện.
“Trong khoảng thời gian cháu ở tại Nhật Bản, chúng ta sẽ phái vệ sĩ bảo vệ an toàn cho cháu, đây là ý của ba ba cháu, chúng ta cũng hy vọng như thế.” Dù sao bọn họ cũng là người ở Nhật Bản rất lâu, dùng một câu phổ thông thì Âu Dương Ngoạt đến ‘địa bàn’ của bọn họ, nếu Âu Dương Ngoạt thật sự xảy ra chuyện gì, hơn nữa cậu ta lại là người trong tộc, bọn họ thật sự rất khó ăn nói.
“Vệ sĩ? Hai mươi bốn giờ theo tôi sao?” Cậu chán ghét tiếp xúc với người xa lạ, huống chi là hai mươi bốn giờ.
“…Ách, trên cơ bản thì đúng vậy. Bất quá không phải hai mươi bốn giờ, ít nhất trong thời gian cháu đến trường bọn họ sẽ bên cạnh cháu, còn có trong ký túc xá.” Không nghĩ tới Âu Dương Ngoạt sẽ hỏi vấn đề này, Âu Dương Sóc sửng sốt một chút, sau đó lại cười cười trả lời.