Cảnh sắc tươi đẹp trên mặt đại dương từ từ dâng lên. Ở phía đông, ánh nắng vàng rực rỡ bao trùm toàn bộ bầu trời màu lam nhạt, tràn ngập tinh thần phấn chấn.
“Ân…” Cánh tay tinh xảo cảm giác có chút nặng nề, xua đuổi mệt mỏi quanh người, Âu Dương Thần Tu dùng sức mở ra mí mắt nặng nề.
Ngủ bên cạnh, thiếu niên có lông mi dài xinh đẹp, xuôi theo cái mũi thanh tú tinh xảo là cái miệng khẽ mở với đôi môi mềm mại ngọt ngào, Âu Dương Thần Tu có chút kềm lòng không nổi mà đưa môi mình lên…
Lúc này thiếu niên cũng chậm rãi mở mắt, ánh vào giữa mi mắt là một gương mặt anh tuấn tuyệt luân phóng đại, Âu Dương Ngoạt chớp chớp cặp mắt xanh thẫm, bỗng nhiên vươn bàn chân trắng nõn một cước đem Âu Dương Thần Tu đá từ trên giường xuống.
Âu Dương Ngoạt ngồi dậy, âm thầm ão não nhíu mày. Chính mình từ khi nào lại biến thành vô dụng như vậy? Cư nhiên ngay cả một người sống nằm bên cạnh mình cũng hoàn toàn không phát hiện? Chẳng lẽ cậu từ sau khi đến nơi này thì tính cảnh giác biến kém…
“Ngươi làm cái gì?” Một âm thanh giận dữ vang lên trên đỉnh đầu Âu Dương Ngoạt, kéo cậu đang xuất thần trở lại.
Ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thần Tu, lại một lần nữa nhíu mày, sách…cậu như thế nào quên mất hắn? “Không có gì.” Âu Dương Ngoạt nhảy xuống giường, chuẩn bị vào phòng tắm.
Một bàn tay đem cậu giữ chặt. “Âu Dương Ngoạt, đây là thái độ ngươi nên đối với cha mình sao?”
Âu Dương Ngoạt khí định thần nhàn nghiêng đầu, nhướng mày nói: “Ngươi khuya khoắt chạy vào phòng ta không nói, buổi sáng còn quấy nhiễu . Đây là hành vi phụ thân nên có đối với con mình sao?” Ném lại những lời này, cũng lười để ý, bỏ tay hắn ra đi vào phòng tắm.
“Âu Dương Ngoạt, ngươi đứng lại cho ta.” Chết tiệt! Nó khi nào thì nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Chẳng lẽ tự sát một lần khiến nó chuyển biến lớn?yuurj.wordpress.com
Trước kia, Âu Dương Ngoạt mặc dù là con trai Âu Dương Thần Tu. Bất quá hắn chỉ xem cậu ta như sủng vật, hắn biết Âu Dương Ngoạt thương hắn, cũng chính là cha cậu ta. Mà cái loại thương yêu này là luân lý cấm kỵ, là tình nhân yêu điên cuồng, thậm chí đứa con trai này của hắn không tiếc mọi trả giá, bất kể hậu quả dùng hết các loại thủ đoạn cùng hắn xảy ra quan hệ. Cũng bởi vậy, Âu Dương Ngoạt ở trước mặt hắn thì dịu ngoan giống như một tiểu bạch thỏ nhu thuận nghe lời, mặc hắn sai khiến…
Nhưng mà hôm nay, tất cả đều không giống. Không, phải nói Âu Dương Ngoạt giống như một người khác, cư nhiên trong giọng nói nghe ra có điểm khiêu khích? Âu Dương Thần Tu thật không quen, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Kẻ khiêu khích mình lại chính là ‘sủng vật’ ngoan ngoãn phục tùng, quả thật hắn không thể tiếp thu được.
Âu Dương Ngoạt nghiêng người dựa vào mép cửa, đánh giá hắn từ trên xuống dưới. “Ta nói, không phải chỉ đá ngươi một cước sao? Ngươi có cần phải canh cánh trong lòng như vậy không?”
Một hình dáng hoàn mỹ, đôi con ngươi đen lợi hại, dưới chiếc mũi rất thanh tú là môi mỏng khêu gợi, tổng thể tạo hình quá hoàn mỹ, ngũ quan anh tuấn… Âu Dương Ngoạt không thể không thừa nhận người đàn ông anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ xuất chúng trước mắt này thật sự là cảnh đẹp ý vui, khiến người ta nhìn trăm lần không chán. Hơn nữa, hắn nhiều tiền lại phong lưu, không khó tưởng tượng nhiều phụ nữ chủ động đối với hắn yêu thương nhung nhớ, yêu đến chết đi sống lại.
“Buổi tối cùng ta đi dự một yến tiệc.” Nói xong, Âu Dương Thần Tu lạnh lùng ra khỏi phòng.
Bỗng nhiên ngẩn ra, hắn vừa nói cái gì? Một buổi sáng không được tự nhiên nửa ngày chỉ vì nói những lời này? Thật sự không hiểu ra sao cả.
Yến tiệc được cử hành tại biệt thự xa hoa của tập đoàn Phương thị. Tập đoàn Phương thị là một xí nghiệp quốc tế nổi tiếng, cũng là đối thủ cạnh tranh xứng tầm với tập đoàn Âu Dương.
Yến tiệc đêm nay dùng phương thức tiệc đứng Châu Âu, cùng biệt thự xa hoa trang hoàng thanh lịch có vẻ hài hoà vô cùng.
Lúc này, một chiếc Lamborghini chạy vào sân.
Âu Dương Ngoạt lễ phục trắng thuần ngũ quan xinh xắn, thân hình phối hợp cùng khí chất cao quý như vậy thật không chê vào đâu được. Âu Dương Thần Tu gương mặt anh tuấn cùng với một thân tây trang màu đen, đem dáng vẻ xuất chúng của hắn triển lộ không bỏ sót.
Hai cha con vừa mới bước vào đại sảnh nguy nga lộng lẫy, toàn bộ tân khách đứng gần nhao nhao nghểnh cổ nhìn.
Âu Dương Ngoạt tuy rằng đi đến thời không này không lâu, nhưng cũng biết rằng hơn phân nữa tân khách tại hội trường đều là nhân vật nổi tiếng có thế lực trong giới chính trị, thương nhân giàu có trong và ngoài nước.
Lúc này, chủ tịch xí nghiệp Vương thị khoan thai đi tới, còn có một thiếu niên tuấn tú theo sau.
“Tổng tài Âu Dương, đã lâu không gặp.” Lễ phép cùng Âu Dương Thần Tu bắt tay, nhưng ánh mắt dán trên người Âu Dương Ngoạt chưa từng di động.