“Này, ta thấy không thoải mái, ta qua bên kia nghỉ ngơi một lát.” Cực kỳ chán ghét người đàn ông đang dùng loại ánh mắt tràn ngập tình ý đánh giá cậu, Âu Dương Ngoạt kéo kéo ống tay áo Âu Dương Thần Tu nói nhỏ.
Âu Dương Thần Tu theo ánh mắt của cậu nhìn về phía ban công. “Ân, đi đi, nhưng đừng xa quá.”
Nháy mắt khi cậu vừa đi khỏi, Âu Dương Thần Tu rất nhanh bị một đám phụ nữ vây quanh.
Ngọc dịch quỳnh tương, châu vây thuý nhiễu tại yến hội luôn luôn náo nhiệt. Bất quá, những yến tiệc như thế này cũng tạo cho cả nam lẫn nữ độc thân một cơ hội tuyệt hảo, bọn họ ai cũng mượn cơ hội này dốc hết toàn lực vì ý đồ của mình mà phấn đấu.
Đứng ở ban công trong gốc đại sảnh, Âu Dương Ngoạt mất hết hứng thú, lạnh mắt nhìn phù hoa dối trá trước mắt.
“Anh ơi, anh có biết đàn dương cầm không?” Một cô bé đáng yêu đột nhiên chạy đến trước Âu Dương Ngoạt vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Âu Dương Ngoạt đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngồi xổm xuống đối với cô bé đáng yêu mỉm cười hỏi: “Em muốn nghe?”
Từ khi quyết định lấy thân phận Âu Dương Ngoạt sống ở thế giới này, cậu cũng từ từ thay đổi. Ví dụ như hiện tại, nếu là cậu trước kia tuyệt đối là sẽ không để ý tới.
“Ân, ân, ân” Lắc đầu. “ Tay cha Oanh Oanh bị thương, Oanh Oanh muốn tìm người giúp cha Oanh Oanh đánh đàn, anh giúp cha Oanh Oanh đi.” Thanh âm non nớt mang theo chút khẩn cầu.
“Này…”
“Oanh Oanh, con như thế nào không ngoan như vậy? Cha không phải bảo con không được chạy lung tung sao? Tại sao lại chạy đến đây?” Đang lúc Âu Dương Ngoạt muốn mở miệng thì có một giọng nói đàn ông nhẹ nhàng truyền đến.
“Cha….thật xin lỗi, Oanh Oanh chính là muốn tìm người giúp cha mà.”
“Ha ha, Oanh Oanh thật ngoan.” Người đàn ông ôm lấy cô bé, sờ sờ đầu, quay lại nhìn Âu Dương Ngoạt nói: “Thật xin lỗi, cô bé còn nhỏ không hiểu chuyện.” Người đàn ông cười xin lỗi, mang cô bé rời đi.
Âu Dương Ngoạt ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn thấy băng gạc quấn trên tay người đàn ông, theo thói quen mà nhún nhún vai: “Này, khúc là do mình tuỳ tiện chọn sao?” Dù sao đứng ở chỗ này cũng không có việc gì làm, không bằng giúp người làm niềm vui. yuurj.wordpress.com
“Hả? A! Đúng vậy.”Người đàn ông có chút không biết thế nào, nhưng vẫn lên tiếng trả lời Âu Dương Ngoạt.
Không để ý tới bọn họ, Âu Dương Ngoạt lần thứ hai bước thong thả trở lại đại sảnh, đi đến chiếc đàn dương cầm màu đen trước mặt, tao nhã ngồi vào chỗ.
Tiếng đàn dương cầm du dương tuyệt vời với thủ khúc ‘yêu kỷ niệm’ vang lên, dịu dàng phiêu đãng toàn bộ yến hội. Mọi người trong hội trường bị âm nhạc hấp dẫn, đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt hướng về Âu Dương Ngoạt.
Chỉ thấy Âu Dương Ngoạt đầu ngón tay thon dài giống như tinh linh trên phím đàn đen trắng khảy lên thủ khúc tuyệt vời. Âu Dương Ngoạt ngũ quan tuyệt mỹ, ánh mắt chuyên chú kết hợp âm nhạc uyển chuyển xao động say mê hấp dẫn, khiến cho tất cả mọi người ở đây không khỏi ngây ngốc. Ngay cả Âu Dương Thần Tu cũng không ngoại lệ…
Không biết qua bao lâu, một khúc kết thúc, tiếng đàn hoàn toàn dừng lại. “Ba ba ba ba ba” Lúc này trên hội trường rào rào tiếng vỗ tay…
“Khúc rất êm tai, tại sao trước kia không có nghe ngươi đàn qua?” Đi tới ban công nhìn gió đêm lướt nhẹ trên gương mặt tuyệt mỹ của cậu, Âu Dương Thần Tu hỏi.
Nhếch môi, không muốn trả lời câu hỏi của hắn.
“Âu Dương Ngoạt, ngươi…hận ta sao?” Ánh mắt nhìn tinh quang quang lấp lánh trên không trung, thì thào hỏi.
“Hận? Âu Dương Ngoạt trước kia không hận ngươi, Âu Dương Ngoạt hiện tại cũng không có lý do để hận ngươi. Nhưng mà tại sao ngươi lại hỏi như vậy?” Âu Dương Ngoạt không hiểu nhìn gương mặt người đàn ông bất phàm trước mắt này.
“Không có gì, chỉ muốn hỏi vậy thôi, ngươi mệt không? Chúng ta về nhà.” Lần đầu tiên Âu Dương Ngoạt thấy người đàn ông này mỉm cười với mình, lần đầu tiên quan tâm mình.
“Ân, hảo.” Có lẽ…khả năng là hắn có chút áy vì quá phận đối với Âu Dương Ngoạt trước kia.