Hôm đó là thứ tư, vào tiết , lớp C có giờ văn của cô Lâm. Hôm trước lớp kiểm tra một tiết môn Tiếng Việt nên giờ cô trả bài.
-Bài kiểm tra lần này các em là khá tốt, đa số được từ đến điểm, có ba điểm và một điểm .
Cả lớp xì xào bàn tán. Một bạn đứng lên hỏi:
-Ai được điểm vậy cô? Có phải em không ạ?
Dưới lớp cười ầm cả lên.
-Tịnh à, tớ cá cậu được điểm lật ngược đó!
-Hôm qua rõ ràng tớ mơ thấy vậy mà!
Cô Lâm gõ thước lên bàn, nói:
-Trật tự nào! Bài được điểm không ghi tên người làm nên cô không biết. Cô cũng vừa chấm xong nên chưa kiểm tra lại. Hôm trước em nào không ghi tên vậy?
Tức thì bọn con trai đồng loạt giơ tay lên:
-Em, hôm ấy em quên ghi tên ạ!
-Không phải, hôm trước cậu ấy đâu có đi học! Dạ thưa cô, người đó là em.
-Em nữa, em cũng quên ghi tên ạ!
Cô Lâm khẽ lắc đầu, “Kế hoạch thất bại, thủ phạm không chịu ra mặt!”
-Trật tự, đó là nét chữ của một bạn nữ.
Bọn con trai liền thất vọng bỏ tay xuống. Mọi người nhìn Hương, người học văn khá trong lớp.
-Không phải tớ đâu, hình như tớ có ghi tên mà. Với lại tớ làm sai câu, không được điểm đâu.
-Vậy thì là ai được nhỉ? Đúng rồi cô cứ để em phát bài ra là biết ai thôi mà! -Khai, lớp trưởng đề nghị.
-Không được, phát xuống sẽ lộn xộn, khó xác định được.- Cô Lâm nói, nét mặt cô có vẻ nghiêm trọng.
Hương cảm nhận được sự khác thường đó, ngập ngừng đứng lên hỏi:
-Thưa cô, có phải là có chuyện gì đó không ạ? Cô cứ nói ra để lớp em cùng cô giải quyết!
Cả lớp cũng thấy có điều gì đó không ổn liền hùa theo:
-Đúng đấy ạ, có việc gì không hay sao cô?
-Cô cứ nói ra đi!
Cô Lâm thấy vậy cũng đành nói ra điều phiền muộn trong lòng mình:
-Lúc nãy tôi chấm bài, có một bài làm khá tốt, nhưng không ghi tên mà lại viết một chữ “chó”. Là em nào, mau nhận tội. Để tôi mà tìm ra thì mời xuống phòng thầy Hiệu phó uống trà nghe chưa!
Cả lớp lại rì rầm. Không thể nào, lớp C tuy không phải lớp chọn, học lực không giỏi nhưng lại khá là ngoan và biết nghe lời hơn mấy lớp khác, phải chăng có nhầm lẫn nào đó? Phượng - lớp phó, không tin việc đó, đứng lên nói:
-Thưa cô, có phải cô xếp nhầm bài của lớp khác không ạ? Lớp em không có ai làm như vậy đâu!
-Không, tôi không để nhầm, hôm ấy chỉ có lớp này làm kiểm tra thôi. Xỉ số lớp là đúng không? Trừ bạn Đức nghỉ thì còn đúng bài đây.
-Cô cứ để em phát bài xuống đi ạ!
-Không được. Giờ tôi sẽ đọc điểm từng người, ai không có tên thì chính là thủ phạm.
Cô lần lượt đọc từng bài: Khai , Thắm , Uyên , Tịnh , Hiếu , Thiện , Hòa ,…cuối cùng là Huy ,.
Cả lớp tức thì nhìn Hương, chỉ có mình nó không có điểm. Hương lo lắng nhìn cô, cô cũng nhìn nó:
-Hương, có phải em không?
-Em… em không biết.
-Được rồi, để tôi đọc một đoạn trong bài làm này để em xem thử phải bài của mình không:“ Tác giả không gọi nhân vật của mình bằng những cái tên cụ thể mà bằng những từ rất gần gũi như anh thanh niên, bác họa sĩ, cô gái. Anh thanh niên trẻ tuổi, yêu đời, yêu công việc, tính tình lại cởi mở, hiếu khách. Anh đón tiếp bố con ông họa sĩ rất nhiệt tình dù họ mới gặp nhau lần đầu. Căn nhà của anh tuy nhỏ nhưng gọn gàng, sạch sẽ, anh còn trồng hoa, nuôi gà…”
-Dạ đây là đúng là bài của em.
-Hương, em làm tôi quá thất vọng!
-Thưa cô, bài này của em nhưng em không hề ghi cái chữ đó, em có tên của mình mà, sao em lại phải làm vậy chứ ạ?
-Bài của em mà em không ghi thì ai ghi chứ?
Ánh mắt của cô vô cùng sắc bén, Hương lo lắng đến phát khóc.
-Không phải em làm đâu ạ, huhu!
Ngay lúc đó, một nam sinh ngồi cạnh Hương đứng dậy.
-Thưa cô, là em đã ghi ạ!
Mọi ánh mắt lại đổ dồn vào Huy, vâng là bạn Lê Duy Huy, chàng thư sinh nghịch nhất lớp C.
-Em nói rõ ra xem.
Cậu ta ngập ngừng, vẻ hối hận:
-Hôm đó, hết giờ, bạn Hương đưa bài cho em, bảo em chuyển ra cho lớp trưởng thu. Em thấy bạn ấy quên ghi tên nên đã điền vào chữ… chữ đó. Em chỉ muốn trêu bạn ấy thôi, em không biết sẽ làm cô giận, em xin lỗi cô ạ!
-Em thật là… Em làm tôi trách oan Hương rồi. Tôi trừ em điểm, tôi sẽ nói việc này với thầy Liêm để thầy ấy trừng trị em!
Rồi cô quay sang Hương:
-Không sao rồi, em đừng khóc nữa. Mà thật ra bài của em chỉ có điểm thôi, tôi nói vậy để thủ phạm tự nhận tội thôi. Nhưng tôi sẽ cộng cho em một điểm coi như bù đắp, được chứ?
-Cảm ơn cô nhưng không cần đâu ạ! Em làm bài được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu điểm. Năng lực mới là quan trọng chứ không phải điểm số ạ!
-Rất tốt. Được rồi, Khai phát bài xuống đi.
Huy nhìn sang Hương đôi mắt đã đỏ hoe, thấy vô cùng hối hận.
-Hương, cho tớ xin lỗi nhé, tớ chỉ đùa thôi mà!
-Cậu đùa vui chứ?
-Tớ không nghĩ mọi việc lại nghiêm trọng như vậy, tớ không cố tình làm vậy đâu!
-Đúng, là lỗi của tôi, là tôi quên ghi tên. Không liên quan tới cậu.
-Hương, đừng giận nữa mà!
Hương quay mặt đi, không thèm đôi co với hắn nữa. Con gái khi giận đáng sợ thật đấy!
Hương vốn đã không ưa tên đó. Con trai gì mà ăn mặc diêm dúa kì cục, lại để móng tay dài như tay quỷ vậy, mặt mũi nhìn đến là khó ưa. Nó đâu muốn ngồi cạnh cái tên đáng ghét đó, nhưng chính thầy chủ nhiệm đã sắp xếp hai đứa ngồi cạnh để Hương giúp đỡ hắn học tập. Hắn ta học thì dở mà nghịch thì không ai bằng.
Mỗi lần Hương sơ ý là hắn lại lấy giấy dán vào lưng nó mấy câu bậy bạ như: “Tôi là chó dại, xin đừng động vào tôi”, “Tôi bị điên nặng rồi, ai đó làm ơn đưa tôi vào viện tâm thần đi!”, “Một ngàn lẻ, một đêm, ai mua em không?,…
Loại con trai như hắn, Hương rất rất ghét. Nhưng mà người xưa có câu…