Sau khi làm lành với nó, Hương hay đi với nó xuống khu nội trú cũ chơi với Mimi nhưng thường không gặp Hải Ninh ở đó. Hương biết ý của hắn nên không xuống nữa, chỉ lâu lâu lại cùng nó đem mứt táo cho Mimi.
Hải Ninh cũng cai thuốc được phần nào rồi, nó không còn thấy vẻ mặt bơ phờ khi thèm thuốc của hắn nữa. Nhưng những ngày tháng thảnh thơi của họ cũng chẳng còn nhiều, sắp thi học kì rồi.
Cuối tháng tư, trời nắng nhiều hơn, gắt hơn. Như mọi năm, khối toàn tỉnh thi đề chung của Sở giáo dục. Những môn không thi tập trung nó đều thi xong, chỉ còn Toán, Văn và Anh. Nó phải cố gắng thật nhiều, vì ước mơ của chính mình.
Hôm nay, tiết học Tin nhưng thầy Thôi không lên lớp. Phải nói là các thầy cô rất tâm lí, tạo điều kiện cho tụi nó ôn bài. Thế nhưng, nó nhìn lại cái lớp như cái trại tị nạn, khẽ lắc đầu ngán ngẩm. Bọn con trai xúm lại đánh bài hoặc chơi game, con gái thì ngồi lại thành nhóm xem phim ma, la hét inh ỏi, có đứa thì ôm điện thoại đọc ngôn tình, đứa thì ngồi ăn vặt, tám trên trời dưới đất. Tuy là lớp chọn nhưng cũng giống như lớp H, hai lớp đều là cá biệt. Học sinh lớp nó đầu óc rất thông minh nhưng lại thường xuyên hâm hâm dở dở. Khổ, học nhiều quá nên thành ra như vậy, và nó cũng là một trong số đó.
Với học sinh lớp A thì thi học kì là việc hết sức bình thường, nhắm mắt nhắm mũi cũng đủ điểm đạt học sinh giỏi, với lại chỉ mới học cấp thôi, mục tiêu chính là thi đại học cơ, học không chơi thì đánh rơi tuổi trẻ hehe!
Nhưng nó khác họ, để thực hiện ước mơ, nó phải vào được một trường cấp thật tốt, mà trường đó vừa thi tuyển vừa xét tuyển học bạ, vậy nên nó phải cố gắng, chỉ còn môn thôi! Nhưng mà ồn ào quá, đến Đường tăng cũng không thể đọc kinh được. Nó không chịu nổi nữa, bèn đứng lên nói to:
-Cô Hoa, em chào cô ạ!
Cả lớp trong phút chốc như rô bốt hết pin, đứng khựng lại, tim đập nhanh, có đứa còn tái cả mặt. Cô Hoa hiệu trưởng vô cùng khó tính và nghiêm khắc, thỉnh thoảng cô lại đi khám xét từng phòng, thấy một cái vỏ kẹo rơi trên sàn cô cũng nhăn mặt không hài lòng. Cho dù là cá biệt hay cá diếc cũng sợ cô tuốt.
-Ha ha xem các cậu kìa!
-Nguyễn Mai Ngọc, cậu dám lừa bọn này sao hả?
-Đừng nóng, tớ chỉ đùa thôi, đùa cho vui ấy mà!
Nhưng xem ra họ không thấy vui với trò đùa của nó, trừng mắt lên dọa nạt. Nó hoảng hốt vội chạy ra ngoài.
-Các cậu bắt nạt tớ, tớ đi méc cô Hoa đây huhu!
Mấy lớp khác cũng được nghỉ, nó chạy sang lớp C kiếm Hương. Nhưng thật không may, bên đó đang học Toán, thầy Tôn giận dữ quát tháo, nó vội chuồn đi.
“Đúng rồi, thư viện là nơi yên tĩnh nhất”. Nó chạy xuống đó, mượn phòng đọc sách để ngồi học bài, nhưng nó lại chậm một bước, các thầy cô đang ở đó chấm bài.
Nó lang thang trong sân trường, không hiểu sao một hồi lại xuống đến khu nội trú cũ. Hải Ninh cũng ở đó, cùng Mimi nằm ngủ. “Trên đời này thật không còn ai sướng bằng hai người này mà!”
Nghe tiếng bước chân, hắn liền mở mắt. Nhìn thấy nó, môi hắn khẽ nhếch lên:
-Cô học trò gương mẫu sao hôm nay lại trốn học đến đây vậy?
-Tôi trốn khi nào chứ? Tôi chỉ đi tìm một nơi yên tĩnh để học bài thôi, cậu trốn học thì có!
-Tôi không hề! Cô Diễm bảo đến tiết của cô thì tôi không cần phải vào lớp.-Hải Ninh thật thà trả lời.
-Tại sao chứ?
-Lí do đơn giản chỉ là vì tôi đã chơi cầu trong phòng thực hành làm vỡ vài cái lọ cũ kĩ.
-Cậu…cậu thật là…Vậy còn điểm môn Hóa thì cậu tính sao?
-Việc đó cứ để thầy Phát tính.
-Ờ tôi quên, cô Diễm là vợ thầy Phát. Cậu sướng rồi nhé!
Hắn chỉ cười nhìn nó tay đang ôm một đống sách.
-Sách gì vậy?
-Là sách giáo khoa, sách bài tập, sách nâng cao, sách tham khảo, sách học tốt môn Toán.
Bên cạnh môn Sinh thì Toán cũng là môn nó rất thích. Nó ngồi xuống đối diện với hắn, tựa lưng vào tường, mở sách ra đọc rồi lại lấy vở ghi chép, tính toán gì đó. Sau một hồi làm bài, tính đi tính lại nó vẫn thấy sai nhưng không biết là sai ở đâu. Nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của nó, hắn đến ngồi xuống cạnh nó.
-Sao vậy, quyển sách này nó ăn hiếp cậu à?
-Không phải, nó nào dám. Nhưng mà bài này tôi giải sai rồi, thử lại kết quả không đúng.
-Tại cậu không chịu coi lại điều kiện ở đầu bài. Nghiệm của bài này phải là số nguyên khác không, bao gồm cả số nguyên âm và nguyên dương. Cậu nói xem -/ là số gì hả?
-À, đúng rồi! Vậy mà tôi quên mất. Cảm ơn nha! Cậu làm tôi bất ngờ đấy!
-Có gì đâu, chỉ là thỉnh thoảng đọc vài cuốn sách thôi.
Mắt nó mở to hơn, vẻ thích thú:
-Đọc sách á? Quả thật, tôi chưa bao giờ hết bất ngờ về cậu. Cậu giống như một phương trình vô nghiệm vậy.
-Còn theo tôi thấy thì cậu là một phương trình vô số nghiệm, không biết nên chọn cái nào đấy!
“Còn em thì thấy hai người chính là nghiệm kép đấy, tuy hai mà một!”
Ôi Mimi nhà ta thật là thông minh quá đi!