Một tuần sau, chương trình học cũng đã hết, các giáo viên đều cho học sinh nghỉ ngơi, tha hồ mà chơi. Riêng thầy Tiên thì vẫn nguyên tắc cũ, học không bao giờ là đủ. Thầy bước vào lớp, chưa an tọa đã nói một câu làm học sinh hết cả hồn:
-Cả lớp lấy giấy ra!
-Dạ???-Đám học sinh A hốt hoảng.
-Không nghe rõ sao? Lấy giấy ra!
-Thầy, thi xong rồi mà thầy! Tụi em năn nỉ thầy đó, đừng làm vậy mà!
-Tôi bảo lấy thì cứ lấy ra đi!
Cả lớp chán nản bứt ra một đôi giấy, ghi họ và tên. Thầy chủ nhiệm gì mà ác quá!
-Xong chưa? Tác phong nhanh nhẹn lên chứ!
-Dạ rồi!
-Tốt! Chơi ca rô đi!
Tức thì cả lớp vang lên tiếng reo hò tán thưởng:
-Oh yeah, thầy nhà mình muôn năm!
-Thầy vạn tuế! Vạn tuế!
Còn thầy chỉ nhìn những đứa con của mình, ánh mắt buồn rầu.
-Khi vẫn còn trẻ, các em hãy sống hết mình, đừng để sau này phải hối hận. Hãy luôn cố gắng, nỗ lực thật nhiều vì ước mơ của mình, nhớ chưa?
-Dạ, chúng em xin nghe lời thầy!
Thầy gật đầu hài lòng còn cả lớp thì lại rất xúc động. Một mùa hè nữa lại đến, nhưng mùa hè này lại khác…
Hôm sau, nó đến sớm mang theo sách trả cho thư viện. Nhìn lại nơi đây lần cuối, nó lại thấy lưu luyến khôn nguôi. Nó giúp cô Dân sắp xếp lại mấy giá sách bừa bộn. Trước giờ nó rất hay đến đây, nếu không mượn sách thì giúp cô kiểm sách hoặc quét dọn rồi ngồi nói chuyện với cô vài câu, cô ở đây một mình sẽ cảm thấy cô đơn. Nó sẽ nhớ nơi này lắm.
Đang nghĩ vẩn vơ thì cô Lâm vào, hình như là tìm nó. Tự nhiên nó có dự cảm không lành.
-Em ở đây mà làm cô tìm mãi!
-Dạ, có chuyện gì không vậy cô?
-Nghe nè, em về viết bài cảm nghĩ rồi Tổng kết lên phát biểu được không?
Biết ngay là có chuyện chẳng lành mà!
-Cô ơi, cô biết là em học Văn rất dở mà, em viết không hay đâu! Hay là cô để Thảo Nguyên hay Tuyên Thủy làm đi ạ!
-Việc này đâu phải một mình cô quyết định, các giáo viên đều tiến cử em đấy! Cô Hiệu trưởng cũng duyệt rồi, em không được từ chối đâu!
-Nhưng mà em…-Nó thật là khó xử mà!
-Thôi không nhưng nhị gì hết! Cứ viết đi, mai đem lên lớp cô sửa cho!
-Ngày..ngày mai ạ?
-Chứ sao nữa, ngày mốt là trường mình nghỉ rồi!
-Dạ em biết rồi ạ!
-Tốt! Nhớ mai đưa cô xem đấy!
“Chết rồi! Việc này tuyệt đối không phải là phúc! Mình viết rất dở, dài dòng lôi thôi, hơn nữa khi lên phát biểu mình sẽ rất run, sẽ nói lắp bắp. Làm sao đây!”
Nó vội đi tìm Hương, phải nhờ cô ấy giúp thôi. Vừa đến nơi đã thấy một đôi uyên ương đang chí chóe cãi nhau. Haizz, người xưa nói đâu có sai bao giờ, thương nhau lắm cắn nhau đau đây mà!
-Chẳng phải tớ đã nói hôm nay cậu trực lớp rồi sao? Vậy mà giờ nó lại bẩn như thế này đây à?
-Hết học rồi, quét làm gì cho mệt chứ?
-Này, cậu là heo à? Mặt mày sáng sủa thế này mà sao ở dơ vậy hả?
-Nhưng mà tuần trước tổ đâu có quét!
-Tôi đã nói rồi thì cấm có cãi hiểu chưa? Phải biết nghe lời tổ trưởng chứ!
-Cậu đừng ỷ mình có chức có quyền mà bắt nạt tớ nhé! Ninh thọ tử bất ninh thọ nhục!
Không ổn rồi, thế này thì to chuyện mất! Nó vội chạy vào kéo Hương đi.
-Này cậu làm cái gì vậy?
-Ra đây, tớ nhờ cậu việc này tí!
Dưới gốc bằng lăng, những chùm hoa tím nhạt đã nở, khung cảnh có chút buồn lãng mạn. Năm nay bằng lăng nở sớm quá!
-Cái gì? Cậu muốn tớ viết giúp ư? Không được đâu!
-Sao lại không chứ? Tớ không biết viết gì hết, cậu làm ơn đi!
-Ngọc, đây là một vinh dự đó, cậu đại diện cho gần học sinh khối nói lên suy nghĩ, cảm xúc của mình, cậu phải làm thật tốt chứ! -Hương cố động viên nó.
-Nhưng mà tớ, tớ biết mình viết không hay, lỡ đâu…
-Các giáo viên đã rất yêu mến và tin tưởng cậu mà, đừng làm học thất vọng. Cố lên nào cô gái nhỏ!
-Cảm ơn cậu, tớ sẽ cố gắng.