Vừa suy nghĩ Diệp Thiên vừa chạy băng băng chém giết từng con huyền thú.
Tất cả đệ tử của Vạn Thú tông sau khi nhận thức được tình hình không ổn, đồng thời nhìn thấy sư huynh tông mình ngã xuống thì lập tức tập trung thành từng nhóm nhỏ với một một đám huyền thú bao bọc xung quanh, vừa cảnh giác vừa dựa vào số lượng huyền thú mà giết chết tu sĩ xung quanh.
“Quả là một chiến thuật ngu ngốc”.
Diệp Thiên vừa chém chết một đầu huyền thú, nhìn qua đám người Vạn Thú tông thì cười lạnh một cái.
Hắn di chuyển đến nơi ít người chú ý rồi nhìn lên trời.
“Vụt!!!”.
Chỉ trong tích tắc hẳn đã xuất hiện trên bầu trời cao cao nhìn xuống từng nhóm đệ tử Vạn Thú tông trên chiến trường.
“Bụt…bụt…bụt…”.
phân thân lập tức xuất hiện xung quanh, cái Diệp Thiên mỗi cái nhìn chằm chằm một nhóm đệ tử Vạn Thú tông rồi nhẹ nhàng giơ hai chưởng.
“Hỏa liên chưởng!”.
Hắn đã luyện đến viên mãn môn huyền kỹ này nên một lúc có thể ra cái chưởng.
“Vụt…vụt…vụt…”.
hỏa cầu cỡ nắm tay bay thẳng đến nhóm đệ tử Vạn Thú tông bên dưới.
“Phựt… phựt…”.
“Bùm…bùm…”.
“AHH…AHH!!!”.
“Rống… GRRGRRR!!!”.
Trong khoảng khắc hỏa cầu với thế không thể đỡ rơi xuống đất trung tâm mỗi nhóm người, từng đóa viêm hoa khổng lồ bao trùm lấy mọi thứ xung quanh.
Đệ tử Vạn Thú tông còn không biết chuyện gì xảy ra thì đã bị viêm hoa thiêu đốt thành than, những đệ tử tinh anh thì chưa chết ngay thì đau đớn quằn quại rên la thấu trời.
Huyền thú xung quanh bọn hắn cũng không tốt hơn, huyền thú thể chất hơn người nên thời gian bị hành hạ trước lúc chết càng dài, có vài huyền thú vòng ngoài của Hỏa liên chưởng vẫn chưa chết nhưng bị thương cũng khá nặng.
Với uy lực huyền lực của Diệp Thiên hiện tại thì trừ khi có Huyền Ấn cảnh tầng trung huyền lực hộ thể bảo vệ nếu không thì không chết cũng tàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hể?...”.
“Là ai làm?”.
Những tu sĩ lúc nãy đang liều chiến với từng nhóm đệ tử Vạn Thú tông nhìn thấy tình huống trước mắt thì ngẩn người.
Bọn hắn dóc hết sức bình sinh liều mạng chiến đấu còn chưa thể phá vòng bảo vệ của huyền thú để tấn công đệ Vạn Thú tông thì mấy chục đóa viêm hoa xuất hiện dọn sạch mọi thứ, chỉ để lại vài con huyền thú đang hấp hối.
Không ít tu sĩ xung quanh nhìn nhau muốn biết tình huống thế nào.
"Bịch…bịch…bịch…".
Đúng lúc này, từ phía trên không xuất hiện từng bóng người, trong chớp mắt hơn mười cái thân ảnh nhỏ nhắn rơi xuống mặt đất.
"Tiểu hài tử???".
"Trên người tiểu tử này vậy mà phát ra khí tức Huyền Vân cảnh?".
Từng tu sĩ như quên mất mình đang trên chiến trường chỉ lo quan sát Diệp Thiên.
"Sharingan!".
"Đi!".
Diệp Thiên không thèm nhìn đám người chuyển đổi mắt thành Sharingan rồi một tay giơ kiếm lên trước mặt quát một tiếng.
"Vụt…vụt…".
cái phân thân trong nháy mắt cầm kiếm chia ra tứ phương tám hướng lao đi, một tay vung kiếm một tay Hỏa liên chưởng tùy thời mà ra, từng đầu huyền thú ngã xuống như rơm rạ.
"Vãi cứt ~".
"Tên tiểu tử này có phải người không thế, nhìn dáng dấp mới bao nhiêu tuổi? chiến lực làm sao khủng bố như thế?".
"Ta biết rồi, tên tiểu tử này nhất định là Tiểu ma đầu của Vân Lam học viện mấy tháng trước vừa nhập học liền phế người".
"Má ơi, lúc đó nghe tin đồn không tin hiện tại ta liền tin, quả nhiên là Tiểu ma đầu, tên không sai".