"Mẹ nó, tiểu tử này xuất thân từ đâu, còn nhỏ như thế mà đã chém Huyền Quang cảnh huyền thú như chém người rơm thế hả? hơn nữa hắn là Huyền Vân cảnh".
"Vượt cả một đại cảnh giới chém giết nhẹ nhàng như thế, nếu cho hắn thời gian trưởng thành thì…".
Đám tu sĩ nghe đến đây thì liền trầm mặt.
Hiện tại đã có thể vượt một đại cảnh giới chém giết, chờ tiểu tử này đến Đan Linh cảnh thì không phải có thể chơi với Hồn Linh cảnh sao?.
Người khác thì chưa chắc có thể đột phá Đan Linh cảnh nhưng tiểu tử này yêu nghiệt như vậy đột phá Đan Linh cảnh chỉ sợ là sớm hay muộn mà thôi.
Trên tường thành, những thế lực lớn cũng đều chú mục Diệp Thiên, đồng thơi tiếc hận, yêu nghiệt như thế làm sao để Vân gia tìm được.
Hơn nữa làm bọn hắn kinh ngạc là Diệp Thiên đôi mắt vậy mà giống như của Vân Ngọc công chúa, còn cả cái huyền kỹ phân thân kia nữa, Vân Ngọc công chúa chỉ phân ra cái đã có thể nhẹ nhõm vượt cấp khiêu chiến còn chiếm thượng phong.
Hiện tại Diệp Thiên vậy mà phân ra tận cái, điều này cực kì khủng bố bằng chứng xác thực nhất là tình huống trước mắt, Diệp Thiên giống như có mặt ở khắp nơi, ở mỗi nơi đều có thể chém giết huyền thú như chân thân không khác gì.
Điều quan trọng nhất, mặc dù bọn hắn không biết khi phân thân của Diệp Thiên bị thương thì có ảnh hưởng gì chân thân hay không nhưng nó không quan trọng vì có ảnh hưởng đi nữa cũng không nguy hiểm đến tính mạng, đồng nghĩa với việc ngươi chỉ cần tạo ra phân thân rồi để mấy việc nguy hiểm cho nó làm thì không hề có vấn đề đến tính mạng.
Chỉ nhiêu đây thôi đủ thấy cái huyền kỹ này của Diệp Thiên biến thái cỡ nào, có nó không phải có thật nhiều cái mạng sao?.
“Haiz… tiểu tử này đúng là để người ta nhìn không thấu mà”.
Vân Nhạc lắc đầu nói.
Những người khác cũng gật đầu đồng ý.
“Tên tiểu tử này còn chưa dùng tới một nữa chiến lực thực sự nữa là”.
Liễu Mộc nói.
Diệp Thiên từng ở kế bên sân viện của hắn tu luyện nên hắn là người rõ ràng thực lực của Diệp Thiên nhất ở đây.
Chiến lực Diệp Thiên hiện tại bày ra quả thật chấn động nhân tâm nhưng đó chưa phải tất cả, Diệp Thiên vẫn còn nhiều con bài chưa lật, hắn luôn biết điều đó.
“Ừm… Hắn không phải mấy tên thiên tài thường gặp, luôn tự ngạo, coi mình là long phượng trong người, thích khoe mẽ này kia có thể so sánh được”.
“Tiểu tử này bình thường rất tự tiện nhưng tâm tính rất trưởng thành, lần này hắn lấy mình làm bia đỡ tên cho Ngọc nhi nhưng cũng biết giới hạn bản thân, biết tính trước đường lui cho sau này”.
Vân Long không hề kiệm lời khen ngợi Diệp Thiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Haiz… đáng tiếc, ta không có con gái, tên tiểu tử này cũng còn quá nhỏ nếu không ta đã để hắn làm rễ rồi”.
Vân Hồng tiếc nuối nói.
“Ngươi nói bậy cái gì đó”.
Vân Phi trừng mắt với hắn nói.
“Rắc rắc…”.
Đúng lúc này, trên bầu trời từng đám mây tích điện xuất hiện, từng tia lôi điện chằng chịt đan xen nhau phát ra tiếng động kinh thiên.
…
“Hừ!”.
Đang không ngừng chém giết Diệp Thiên như cảm giác được gì đó, hắn lập tức ngẩn đầu nhìn lên trời hừ nhẹ một cái.
Ngay sau đó, hắn liếc nhìn một mảnh rừng phía xa rồi cơ thể hắn lập tức biến mất.
“Xẹt xẹt… đùng đùng…”.
Âm thanh lôi đình đinh tai nhứt óc vang lên, từng tia từng tia lôi điện từ trên trời giáng xuống chiến trường.
Chính xác hơn là chiến trường ngay chỗ phân thân và Diệp Thiên chiến đấu nãy giờ.
“Ầm ầm… rẹt rẹt…”.
Không phân biệt địch ta, lôi điện đánh thẳng lên từng cá thể trên chiến trường.
Tu sĩ, huyền thú, tất cả đều bị lôi điện dày đặc như thác nước đánh lên thân thể.
“Bụt…bụt…bụt…”.
Phân thân của Diệp Thiên đang chém giết huyền thú cũng bị đánh bị thương biến mất.