“ vạn”.
Diệp Thiên đưa ra ngón tay nói.
“Lại là vạn, tiểu tử ngươi thích con số này sao? Đấy cầm đi”.
Vân Long bó tay ném cho hắn một chiếc Trữ giới vật.
“Chờ một chút”.
Diệp Thiên thu lại tiền cười nói.
“Bịch… bịch… bịch…”.
Không lâu sau hắn lấy ra một chiếc túi nhỏ đặt lên bàn, sau đó là loại trái cây với hình dáng kì dị còn có những hoa văn xoắn bao phủ bên ngoài, mỗi loại đều mang màu sắc riêng.
“Cái quái gì vậy?”.
Vân Hồng hiếu kì hỏi.
“Đây gọi là Đậu thần, cho dù ngươi tứ chi không còn ăn vào một hạt cũng có thể bình phục lại bình thường ngay lập tức, ở đây ta có hạt”.
Diệp Thiên cầm lên túi nhỏ lấy ra một hạt đậu nhỏ nói.
Hắn muốn mua thêm để phòng hờ nhưng mỗi tháng hệ thống chỉ cho hắn mua hạt.
“Oh… lợi hai như vậy, công dụng chẳng khác nào đan dược trong truyền thuyết”.
Cả đám oh lên bất ngờ.
Diệp Thiên thì cười cười, đan dược đúng là làm được nhưng phẩm giai không thấp một vương quốc nhỏ như Vân Lam vương quốc chạy đi đâu tìm.
“Còn quả này gọi là Trái ác quỷ, người ăn vào sẽ có được năng lực đặc biệt không liên quan đến huyền lực hay tinh thần lực, lúc dùng ngươi sẽ không hao tổn bất cứ thứ gì”.
Diệp Thiên giới thiệu loại trái cây.
“Năng lực đặt biệt?”.
Cả đám không hiểu rõ ý nghĩa câu nói của Diệp Thiên.
“Ví dụ như ngươi muốn phóng một đạo lôi điện thì cần phải hao tốn huyền lực nhưng nếu ngươi sở hữu năng lực thuộc tính lôi điện thì ngươi muốn phóng bao nhiêu thì phóng bấy nhiêu không mất gì cả”.
Diệp Thiên giải thích thêm.
“Ra vậy,… không ngờ còn có loại kì vật như thế trên đời, đúng là mở rộng tầm mắt”.
Đám trưởng lão cùng Vân Long ngạc nhiên nói.
“ Trái ác quỷ ở đây theo thứ tự là Nham, Lôi, Quang và Băng Hàn, người ăn vào sẽ có được năng lực như trái ác quỷ họ ăn và mỗi người chỉ có thể ăn một quả nếu ăn quả thứ hai sẽ bạo thể mà chết”.
Diệp Thiên chỉ vào từng Trái ác quỷ nói.
“Còn một điều nữa là lý do nó được gọi là Trái ác quỷ là vì sau khi ăn nó thì người ăn sẽ mất đi khả năng bơi lội, thứ hai là sẽ yếu đi khi chạm vào nước biển”.
“Các ngươi có thể lựa chọn ăn hoặc không”.
Diệp Thiên nói rồi ngồi trở lại ghế.
“Ừm…”.
“Ta chọn trái có lôi thuộc tính”.
Trong lúc mọi người còn đang do dự suy nghĩ thì Vân Hồng đã đứng dậy đi đến cầm lấy một trái Trái ác quỷ nói.
“Ngươi suy nghĩ kĩ rồi chứ?”.
Vân Phi hỏi.
“Suy nghĩ cái gì, chỉ là không biết bơi mà thôi, cả đời ta còn chưa chạm qua nước biển nữa là, hơn nữa có huyền lực hộ thể nước biển chạm vào các ngươi được sao? Cần gì suy nghĩ nhiều như vậy”.
Vân Hồng một lời nói làm thức tỉnh người trong mộng.
Mọi người bỗng quên mất còn có thể dùng huyền lực hộ thể, có huyền lực hộ thể bọn hắn đi bộ xuống đáy biển còn được sợ gì chứ?.
“Lão tam nói rất đúng, vậy ta chọn Quang thuộc tính”.
Vân Nhạc nói.
“Ta lấy Băng Hàn”.
Vân Hoa cũng đi tới cầm một quả.
“Vậy thì ta thật muốn nhìn ăn xong sẽ có gì khác biệt”.
Vân Phi cầm lấy quả cuối cùng nói.
Phân chia xong xuôi cả người lập tức ăn vào, có lời thề nên bọn hắn không lo Diệp Thiên sẽ hại bọn hắn.
"Khục khục… khục khục…".
Lập tức cả người đều ho khan nhăng mặt.
"À ta quên nói, lý do thứ nó gọi là Trái ác quỷ là vì vị của nó rất tệ".
Diệp Thiên cười cợt nói.
"Khục khục… tiểu tử ngươi là cố ý".
Vân Hồng nhăng mặt nói.
"Có gắng ăn hết thì hơn".
Diệp Thiên nhắc nhở.
vị trưởng lão ngậm đắng nuốt cay ăn hết Trái ác quỷ của mình.
"Hửm"
Ăn xong cả bỗng nhiên khựng lại một chút rồi trở lại bình thuồng.
"Thế nào?".
Vân Long hỏi.
“Đi ra ngoài, ta muốn thử một chút”.
người không trả lời hắn mà nhìn nhau cười đồng loạt đi ra khỏi phòng nghị sự đến ngự hoa viên.
“Chuyện gì thế?”.
Vân Long không hiểu hỏi Diệp Thiên.
“Không sao cả, đi theo là được”.
Diệp Thiên cười đi theo.