Diệp Thiên cùng Vân Long theo sau vị trưởng lão đến ngự hoa viên.
“Để ta lên trước”.
Vân Nhạc giành trước Vân Hồng nói.
“Véo… véo…”.
Cơ thể Vân Nhạc bỗng hóa thành những hạt ánh sáng màu vàng di chuyển nhanh với tốc độ kinh khủng rồi hợp lại thành bản thân Vân Nhạc.
“Véo… véo…”.
Một lần nữa Vân Nhạc hóa thành những hạt ánh sáng bay lên trời.
“Tán”.
Vân Nhạc trở lại như cũ, từ trên không hắn xoay vòng tròn, trên hai bàn tay của hắn bắn ra từng tia ánh sáng thẳng với tốc độ kinh hồn.
“Ầm…ầm…ầm…ầm…”.
Các tia sáng chạm xuống đất nổ tung không ngừng, mọi thứ trong bán kính mấy trăm m đều bị hắn sang bằng, trên đất chỉ còn lại đếm không hết những hố to.
“Cắt”.
Chưa dừng lại ở đó, hắn chắp hai tay thành kiếm chém một đường thắng.
“Ong~… ầm ầm…”.
Một tia sáng dài bắn ra từ hai đầu ngón tay hắn cắt mặt đất thành hai, đồng thời mang theo tiếng nồ kinh hoàng.
“Ha…”.
Đáp xuống đất hắn vung một cước ngang.
Một đạo ánh sáng dẹp cong như lưỡi liềm bay đi chém đứt mọi thứ trên đường đi của nó.
“Xoẹt…ầm…”.
Trước khi biến mất, chiếc lưỡi liềm ánh sáng cắt xuyên qua cả một ngọn núi đá gần đó, cả ngọn núi rơi ở khoảng cách ngắn làm trấn động khắp nơi.
“Hô…hahaha… tuyệt vời”.
Vân Nhạc cười khoái chí.
“Ghê gớm, tốc độ, uy lực, cả tốc độ ra chiêu đều không thể tin được”.
Vân Long ngạc nhiên nói.
“Ngươi không cần ngạc nhiên, hiện tại hắn chỉ mới dùng được phần khả năng của Trái ác quỷ mà thôi”.
Diệp Thiên nói.
“Chỉ với nhiêu đây thôi chiến lực của Tứ trưởng lão đã có thể chiến với Đan Linh cảnh mà ngươi nói chỉ mới phần khả năng thực”.
Vân Long còn tưởng mình nghe nhầm.
“Ngươi quá xem thường Trái ác quỷ rồi, nhưng Trái ác quỷ ta chọn cho họ đều mang thuộc tính đặc biệt, cơ thể họ có thể hóa lỏng thành dạng thuộc tính đó, nếu không có thủ đoạt đặc thù thì đừng hòng chạm đến người họ”.
Diệp Thiên cười nói.
“Hahaha… lão tứ chơi đủ rồi thì đến ta”.
Vân Hồng cười lớn đi ra xa.
“Xẹt xẹt xẹt… rắc rắc…”.
Từ xa những tia sét từ cơ thể của Vân Hồng phát ra đánh lung tung phá hủy khắp nơi.
“Lôi”.
Vân Hồng đưa tay quát một tiếng, trên tay hắn lập tức xuất hiện một quả lôi cầu, lôi càng lúc càng to, lôi điện ngày càng thịnh.
“Phá”.
Vân Hồng dùng hết sức đập mạnh xuống đất.
“ẦM… rắc rắc…Xoẹt xoẹt…”.
Lôi cầu nổ tung, cả mặt đất bị nổ ra một hố to cả chục mét sâu không thấy đấy, xung quanh hố mặt đất đều là vết rạng nức, giữa lòng hố vẫn còn không ít tia điện chớp giật.
“Vụt... Lôi Vân”.
Vân Hồng nhảy lên cao từ dưới hố, miệng quát lớn.
“Xẹt..xẹt…”.
Cả bầu trời xanh bỗng bị che đậy bởi đám mây đen khổng lồ cùng với những tia sét ẩn hiện bên trong.
“Rầm…rầm…rầm…”.
Không lâu sau từng cột lôi điện từ đám mây đen đánh xuống như mưa, cả không gian đều bị một rừng lôi đình che giấu.
Đến khi mọi thứ dừng lại thì chỉ còn lại một khoảng đất trống, mọi thứ bên trong nó đều bị lôi đình đánh thành than, mặt đất vẫn còn một vài nơi bị nung chảy.
Cả một phiến rừng lớn lại bị hai tên này thử chiêu mà bị xóa sổ, may là bọn hắn đã đi sâu vào trong ngự hoa viên nếu ở bên ngoài sợ là cả hoàng cung đều bị bọn hắn sang bằng.
“Lôi…”.
“Được rồi, dừng lại đi”.
Vân Hồng vẫn chưa muốn dừng thì Diệp Thiên hô lớn nhắc nhở.
“Diệp Thiên ngươi muốn gi?”.
Vân Hồng đi lại gần thắc mắc.
“Các ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy sợ là bên ngoài đã không ít người chú ý, sắp đến sẽ có đại chiến thực lực của các ngươi không thể để lộ”.
Diệp Thiên chỉ chỉ xung quanh nói.
“Diệp Thiên nói có lý, dừng ở đây thôi, chúng ta đã biết hiện tại chúng ta đã đủ chiến lực đánh với một Đan Linh cảnh nhiêu đó đã đủ”.
Đại trưởng lão nói.
“Ừm…”.
Mấy người còn lại gật đầu.
“Được rồi, ta qua chỗ Vân Ngọc bố trận đây”.
Diệp Thiên nói rồi rời đi.
“Haiz… tiểu tử này vẫn thần bí như vậy, kì vật như thế hắn cũng có”.
Vân Hồng nhìn bóng lưng Diệp Thiên cảm thán.
“Ừm… Lý gia lần này thật xui xẻo”.
Vân Hoa góp lời.
Mọi người đều gật đầu.