Chu Triển Nguyên nhìn đèn trong phòng cô sáng lên sau đó mới xoay người đi về nhà. Vừa mở cửa, Nãi Tích liền bổ nhào vào lòng ba ba, cái mũi nhỏ vẫn còn hồng hồng, xem ra vừa khóc xong.
“Làm sao vậy? Đàn ông mà cũng khóc nhè sao.” Chu Triển Nguyên buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt của con trai, cười nói.
Thằng nhóc kia mím môi ôm cổ ba ba không lên tiếng, vẻ mặt dì Chung khó xử đứng ở đằng sau, bà đến nhà này đã gần một tháng, không có đàn bà trong nhà nên có vẻ luôn luôn có chút lạnh lẽo, nhưng mà cũng không nói nhiều. Ông Chu là một người phóng khoáng, đối với mọi người đều khách khách khí khí, bà luôn cảm thấy may mắn mình có vận khí tốt, tìm được người hiền lành như vậy làm ông chủ. Cô làm việc cho nhiều nhà, phải xem sắc mặt của chủ nhà cũng không phải ngày một ngày hai, ông Chu như vậy, chỉ cần chăm sóc Nãi Tích cho tốt, những việc khác đều dễ nói chuyện, thật sự rất tốt.
Nhưng mà, thằng bé kia thật sự khó khăn, cái này không thích ăn, cái kia cũng không thích, buổi tối đợi không thấy ba ba về là nhất quyết không chịu đi ngủ, mà ông Chu thấy Nãi Tích không chịu ăn cơm hay không ngủ được, mặc dù không nói câu nào, nhưng trên mặt cũng không mấy dễ chịu. Ai cũng không muốn con trai của mình mệt mỏi.
Nhưng mà, Nãi Tích không chịu ăn cũng không chịu ngủ, mặc cho bà dỗ dành thế nào cũng không có tác dụng, bà cũng thấy khó xử. Nghĩ muốn nghỉ việc, nhưng mà ông Chu trả lương cao như vậy, hay là tiếp tục làm, bà cũng thấy khó khăn, trẻ con khó hầu hạ không phải là chưa từng gặp qua, nhưng khó như thế này thì đúng là hiếm gặp.
Chu Triển Nguyên hướng dì Chung cười cười: “Dì, dì đi ngủ trước đi, hôm nay Nãi Tích ngủ cùng tôi.”
Dì Chung ‘A’ một tiếng, ngượng ngùng nở nụ cười, xoay người đi vào phòng mình.
Chu Triển Nguyên bế Nãi Tích vào phòng, cởi quần áo cho nó xong, nhét vào trong chăn, mới yên lặng nhìn thằng bé ủy khuất đang được bọc trong chăn: “Nãi Tích không thích bà Chung sao?”
Thằng bé yếu ớt yếu ớt gật đầu, thực ra bà Chung đối với nó rất tốt, nhưng mà nó vẫn không thích, vẫn muốn bà Lý, muốn bà Lý làm thịt viên, còn có bà Lý sẽ gọt táo cho nó ăn nữa.
“Nhưng mà bà Lý phải chăm sóc em trai, làm sao bây giờ?” Chu Triển Nguyên nhẹ giọng cười nói. Nãi Tích là đứa trẻ tốt bụng, về điểm này anh chưa bao giờ hoài nghi, tuy nhiên tính tình đôi khi còn kém, nhưng mà sửa lại một chút là được rồi. “Em trai vẫn còn rất bé, cần bà Lý chăm sóc, Nãi Tích để bà Lý đi chăm sóc em ấy có được hay không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nãi Tích vặn vẹo, qua một hồi lâu mới chịu gật đầu: “Bà Lý vẫn nên đến chăm sóc em trai ấy đi, Nãi Tích là đứa trẻ lớn rồi…”
Chu Triển Nguyên cười khẽ ra tiếng, sờ sờ đầu con trai, vẻ mặt thần bí nói: “Nãi Tích ngoan như vậy, muốn ba ba thưởng cho con cái gì nào?”
Nãi Tích vừa nghe thấy lời này, từ trong chăn thò đầu ra, chớp mắt tò mò nhìn ba ba, giống như đang nói: Muốn thưởng cho con cái gì sao?
Chu Triển Nguyên cúi người cọ cọ vào khuôn mặt mềm mại của con trai, khóe miệng cong lên nói: “Đến khi Nãi Tích nghỉ hè, ba ba và cô giáo Tiếu đưa Nãi Tích đi công viên chơi có được không?”
Tên nhóc lập tức ngẩn ra, mắt sáng long lanh trừng mắt nhìn ba ba, cái mũi nhỏ thở hồng hộc, bỗng nhiên nhảy dựng lên, Chu Triển Nguyên phản ứng không kịp, thiếu chút nữa bị tên nhóc kia dọa bổ nhào: “Ba ba, ba không gạt con chứ!” Vẻ mặt thằng bé kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng).
Chu Triển Nguyên nhíu mày, khóe miệng cong cong: “Cô giáo Tiếu nói, chờ cô nghỉ, con có thể đi tìm cô ấy…” Ừm, anh cũng nhân tiện cùng góp vui.
Nãi Tích kích động ở trên giường nhảy bật lên, Chu Triển Nguyên ôm lấy nó, thằng nhóc này kích động nhảy xuống giường như vậy, cũng không phải chuyện đùa.
“Ba ba ba ba, ba thật tốt!” Nãi Tích nâng đôi má của ba lên, hôn một cái vang dội thưởng cho ba ba.
Chu Triển Nguyên bật cười, thì ra nó chỉ cần cô giáo Tiếu xuất chiêu liền có thể trị được ngay.
“Được, mấy ngày nay Nãi Tích phải ngoan, đến lúc đó cô giáo Tiếu mới đến dẫn Nãi Tích đi chơi.” Chu Triển Nguyên đưa con trai nhét lại vào trong chăn, nhiệt độ điều hòa có chút thấp, đợi nó ngủ thì tắt vậy. “Được, ngoan ngoãn đi ngủ, nếu không ba ba sẽ bảo cô giáo Tiếu dẫn bạn khác đi chơi đấy.”
Nãi Tích há miệng ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn ba ba rời khỏi liền mừng rỡ cười toe toét, khà khà, có thể cùng cô giáo Tiếu và ba ba đi công viên chơi, nghĩ đến lại thấy thật vui. Nghỉ nghanh lên, nghỉ nhanh lên đi ~~~ từ trước tới giờ đều lo lắng ngày nghỉ ba ba chưa từng đưa Nãi Tích đi chơi, là lần đầu tiên mong chờ ngày nghỉ đến nhanh như thế này.
Thời gian kỳ thực trôi qua rất nhanh, nhất là thời điểm bận rộn. Kỳ thi cuối kì được tiến hành với khí thế bừng bừng, giống như Diệp Dĩ Mạt nói, làm giáo viên vẫn khổ sở hơn làm học trò, phải chấm nhiều bài thi như vậy, đôi khi còn gặp được bài thi tốt, học sinh có lối suy nghĩ đôi khi có chút kì lạ làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà thân là một giáo viên tiểu học, vận khí của Tiếu Hàm tốt hơn so với Diệp Dĩ Mạt, học sinh lớp một sẽ không nộp một bài thi cực kỳ quỷ dị, điều này thi cô yên tâm.
Nhớ lại hôm nay phát giấy khen cho bọn nhỏ cô coi như được phóng thích, tâm tình Tiếu Hàm vô cùng tốt. “A lô, anh Triển Nguyên.” Tiếu Hàm nhận điện thoại, bây giờ anh Triển Nguyên gọi điện chẳng lẽ có chuyện gì sao? Tiếu Hàm khó hiểu nghĩ.
“Tiếu Hàm à,” giọng điệu Chu Triển Nguyên nhàn nhạt, tay cầm bút lại dùng lực: “Tối nay có rảnh không?”
Tiếu Hàm nhìn máy tính, một tay cầm điện thoại: “Vâng, hôm nay học sinh lấy giấy khen, buổi tối không bận việc gì.”
Khóe miệng Chu Triển Nguyên khẽ nhếch, anh đã biết trước, lúc này mới gọi điện thoại tới: “Là như vậy, Nãi Tích cũng nghỉ, hôm nay dì Chung chuẩn bị rất nhiều món, Nãi Tích muốn mời cô giáo Tiếu cùng đến ăn cơm, không biết cô giáo Tiếu có nể mặt không?” Trong lời nói Chu Triển Nguyên mang theo ý cười, Tiếu Hàm nghe thấy không khỏi bật cười ra tiếng.
“Được thôi, nếu Nãi Tích đã thành tâm mời như vậy, em làm sao có thể không nể mặt được chứ?” Tiếu Hàm tắt máy tính, bưng cặp hồ sơ cười nói: “Anh Triển Nguyên, bây giờ em phải lên lớp, đợi tối về em sẽ qua. Vậy thì trước như thế đã.”
Chu Triển Nguyên cúi đầu ‘Ừ’ một tiếng, đợi cô cúp máy, mới nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn.
Hôm nay được về sớm một chút, ừm, thuận tiện đến trường Tiếu Hàm đón cô luôn.
Học sinh lấy giấy khen, xử lý hết mọi việc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ rồi, trong văn phòng vài bạn đồng nghiệp cũng lần lượt rời khỏi, Tiếu Hàm tắt máy tính, cầm túi cũng chuẩn bị về.
Vừa mới đi đến cửa văn phòng, đã thấy Trần Tư Tư cười đi tới: “Tiếu Hàm, cô giáo Từ vừa gọi điện cho tôi, nói cùng ăn một bữa cơm, cô gọi điện cho cô giáo Diệp đi, mọi người cùng nhau đi.”
Cô giáo Từ là một trong những giáo viên đi ca hát với các cô ngày trước, đã là mẹ của một đứa bé ba tuổi đáng yêu, nhưng vẫn cực kỳ thích đi chơi.
Tiếu Hàm ôm sách, sóng vai cùng Trần Tư Tư: “Hôm nay không được rồi, tôi còn có chuyện.” Tiếu Hàm có chút khó xử nói, cô đã đồng ý với anh Triển nguyên đến nhà anh ấy ăn cơm.
“Ô? Cô có chuyện gì à? Là chuyện trong nhà sao?” Trần Tư Tư hiếu kỳ nói, Tiếu Hàm là người có cuộc sống đơn giản nhất trong các cô, trường học, trong nhà và cha mẹ, ba điểm trên một đường thẳng, trường học hiện giờ không có việc gì, như thế chỉ có việc trong nhà, Trần Tư Tư nghĩ như vậy.
Tiếu Hàm nhíu nhíu mày, chần chừ gật gật đầu: “Xem như vậy đi.” Anh Triển Nguyên và Nãi Tích, xem như là người nhà sao?
“Vậy được rồi, nếu như vậy, lần sau lại đi ăn cùng nhau vậy.” Trần Tư Tư cực kỳ sảng khoái cười nói, các cô đều là con gái một trong nhà, tự nhiên sẽ hiểu được chuyện này, ngày thường không có thời gian đến chăm sóc cho cha mẹ, nghỉ, đương nhiên cha mẹ quan trọng nhất.
Nói chuyện, hai người đã đi đến cửa trường học, Trần Tư Tư phải đợi bạn trai đến đón, Tiếu Hàm đi xe trở về. Nhìn sách trong tay Tiếu Hàm, Trần Tư Tư mở miệng nói: “Hay là đợi lát nữa chúng ta đưa cô về, nhiều sách như vậy, ngồi xe cực kỳ phiền phức.”
Tiếu Hàm cúi đầu nhìn mình ôm một vài tập thơ, có chút đau đầu cười cười: “Hơi nặng, nhưng mà tôi cũng không muốn làm bóng đèn nha, về trước đây.” Nói xong, hướng Trần Tư Tư gật gật đầu, xoay người đi đến trạm xe buýt đối diện phía trước.
Chưa đi được hai bước, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng còi xe, quay đầu lại nhìn, đã thấy Chu Triển Nguyên đang đứng bên cạnh xe cười nhìn cô vẫy tay. Ơ? Sao lại trùng hợp như vậy?