Chu Triển Nguyên ước chừng thời gian, trước nửa tiếng đến chờ ở phía đối diện trường học, nhìn thấy cô đi ra, vội vàng lái xe tới. Anh vẫn có chút ấn tượng với cô giáo đứng bên cạnh Tiểu Hàm, ngày trước gặp một lần trong quán KTV, một người rất, rất , rất ồn ào. Chu Triển Nguyên dùng cái từ như vậy để hình dung.
“Tiếu Hàm.” Chu Triển Nguyên lên tiếng: “Ở đây.” Hôm nay anh cố gắng thu xếp xong xuôi mọi việc, nghĩ đến ánh mắt quỷ dị của lão Triệu, Chu Triển Nguyên cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Ho khan một cái, nhiều năm như vậy, trừ chuyện của Nãi Tích, anh thật sự chưa từng tan sở sớm như vậy.
“Anh Triển Nguyên?” Tiếu Hàm nhìn người đàn ông đang xuống xe đi về phía cô, kinh ngạc trên mặt không chút nào che giấu.
Không phải nói buổi tối đến ăn cơm? Cô còn định về nhà tắm rửa thay đồ rồi sẽ qua. Hôm nay bận rộn cả ngày, một người đầy mồ hôi.
“Ừ, anh có việc ở gần đây, thuận tiện đến đón em.” Lời này của Chu Triển Nguyên hiển nhiên cực kỳ, nhân tiện nhận lấy đống sách trong ngực cô.
Tiếu Hàm kinh ngạc nhìn anh, cho đến khi Trần Tư Tư mím môi cười với vẻ mặt mập mờ, đẩy cô một cái, Tiếu Hàm mới phục hồi lại tinh thần.
Nhìn vẻ mặt Trần Tư Tư cười gian, Tiếu Hàm chỉ biết nói không rõ ràng lắm: “Tư Tư, đây là anh trai của tôi.”
Trần Tư Tư đẩy cô một cái, miệng cười toe toét: “Vâng vâng, tôi biết đây là anh trai cô, cô còn không mau đi đi, anh trai đang chờ cô đấy.” Anh trai hàng xóm thanh mai trúc mà, à khà khà, thật là lãng mạn.
Tiếu Hàm không biết Diệp Dĩ Mạt đã đem mối quan hệ của cô và Chu Triển Nguyên ra bán cho mấy cô gái bát quái này (mấy bà ‘tám’), nghĩ là cô ấy nghe lọt lời giải thích của mình, liền hướng cô ấy vẫy vẫy tay, đi tới chỗ Chu Triển Nguyên.
Nhìn Tiếu Hàm lên xe, Trần Tư Tư đã không thể chờ được móc điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho một loạt: “Chú ý chú ý, Tiếu Hàm về cùng anh trúc mã!”
Một loạt người nhận, Diệp Dĩ Mạt, Tiểu Từ, Tiểu Vương, Tiểu Lý và Tiểu Mạc.
Ai, đều là ngày đó đã thấy qua sức hấp dẫn của anh trúc mã.
Nhận được tin nhắn vẻ mặt mọi người không giống nhau. Diệp Dĩ Mạt sờ sờ cằm, bình tĩnh cất điện thoại vào túi xách, cô còn phải đưa Lý Thụy đi gia sư nữa. Đàn ông, trước tiên phải biết nuôi sống bản thân đã mới có tư cách nói chuyện yêu đương.
Tiểu Từ cong cong khóe miệng, giống như sắp có vở kịch hay để xem, sau này sinh con gái, cuộc sống bình thường là tốt rồi.
Tiểu Vương và Tiểu Lý nhìn nhau cười, lại có một cô gái muốn đi xuống nấm mồ rồi, nhưng mà, xuống mồ an ổn còn hơn cố chấp phơi thây ngoài đường chứ.
Về phần chủ nhiệm Hoàng người nhận ca cho Tiểu Mạc, thì đẩy mắt kính một cái, ghi chẹp trong cuốn vở, Quốc Tế Thiếu Nhi nhưng bớt đi một gái ế, rất tốt, cực ký tốt.
…
… …
Tiếu Hàm lên xe, đột nhiên đang đứng ngoài ánh nắng gay gắt bước vào không khí lạnh lẽo bên trong xe, nhịn không được rùng mình một cái, trên người nổi hết cả da gà dựng đứng.
Chu Triển Nguyên không nói gì, chỉ điều chỉnh điều hòa cao lên vài độ.
“Anh Triển Nguyên, hôm nay sao lại tan làm sớm như vậy?” Tiếu Hàm chà xát hai bàn tay, nghiêng đầu hỏi.
Chu Triển Nguyên nhếch mép, khẽ cười nói: “Hôm qua Nãi Tích đã bắt đầu làm loại, ầm ĩ muốn anh đến đón em. Con trai nói, anh làm ba ba, dĩ nhiên chỉ có nghe theo mệnh lệnh.” Hiếm khi Chu Triển Nguyên nói đùa.
Thực ra hai ngày trước anh đã bắt đầu chuẩn bị, xử lý công việc trước thời hạn, đi công tác giao cho phó tổng, chính là vì ngày hôm nay.
“Bây giờ ăn cơm có sớm quá hay không.” Tiếu Hàm nói thầm, mùa hè hơn bốn giờ, mặt trời vẫn còn trên cao: “Em muốn về nhà trước, cất đồ đạc đã.” Tiếu Hàm chỉ chỉ đống sách phía sau ghế ngồi.
Chu Triển Nguyên liền hiểu gật gật đầu: “Anh đưa em về nhà trước, hôm nay ăn cơm sớm hơn một chút, lát nữa anh còn phải đưa Nãi Tích đi mua quần áo.” Nói xong, Chu Triển Nguyên nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiếu Hàm một cái: “Em cũng biết, việc mua quần áo như thế này, anh thật sự không thành thạo cho lắm, hay là em đi cùng đi, giúp đưa ra ý kiến.” Lúc nói câu này, Chu Triển Nguyên không khỏi chột dạ nắm chặt tay lái, từ nhỏ quần áo của Nãi Tích, đều không phải là anh mua sao, ánh mắt đã lão luyện còn chất hơn so với bác gái, vậy mà vẫn không biết xáu hổ nhận mình không biết mua đồ cho con trai. Bằng không thì, tiểu Nãi Tích đẹp trai như thế chui từ đâu ra?
Tiếu Hàm lại không nghĩ như thế, chỉ nghĩ dĩ nhiên đàn ông đều không am hiểu mấy việc này, “Được ạ, buổi tối cùng đi đi, dù sao từ ngày mai trở đi em cũng không có việc gì làm cả.” Tiếu Hàm hoàn toàn không nhìn Chu Triển Nguyên đang sung sướng nhếch khóe miệng. Ừm, anh cực kỳ mong chờ tối nay đây.
Khụ khụ.
Tiễn Tiếu Hàm đến dưới lầu, Chu Triển Nguyên xoay người đi siêu thị. Nãi Tích hình như nói muốn mua chút nước trái cây, ưm, thực ra uống chút rượu anh cũng không ngại, nhưng mà nghĩ đến người nào đó uống rượu xong sau đó bày ra bộ dạng làm nũng giở trò, Chu Triển Nguyên cảm thấy vẫn nên đừng cho Nãi Tích biết người con gái này có tính hai mặt trước đã.
Tiếu Hàm tắm rửa xong, trùm khăn tắm đi ra khỏi phòng, mặc cái gì đây? Tiếu Hàm nhìn ngăn tủ quần áo bỗng có chút ảo não, chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn là chọn váy voan có một cành hoa nhỏ, ừm, hơi có chút chín chắn, nhưng mà cũng không có trở ngại gì.
“Leng keng, keng keng ~~” Tiếu Hàm ấn chuông cửa.
Mở cửa chính là Chu Triển Nguyên. Nhìn thấy cô, trên mặt Chu Triển Nguyên đã sớm nở nụ cười, hôm nay nhìn cô mặt một bộ váy hoa nhỏ đơn giản, so với lúc bình thường mặc đồ công sở nhìn quyến rũ hơn không ít, tóc thả đến đầu vai, có lẽ vừa tắm xong, trên người còn có mùi hương nhàn nhạt theo gió nhẹ bên ngoài mà vào.
“Em không đến trễ chứ?” Tiếu Hàm tươi cười hỏi.
Chu Triển Nguyên nghiêng người, cười đón cô vào nhà, “Đúng lúc, dì Chung mới chuẩn bị xong, em liền tới.” Thực ra là anh để lại một món ăn cuối cùng để cô làm, sợ làm cô không được tự nhiên.
“Em là nghe thấy mùi thơm mà đến rồi ~” Tiếu Hàm bĩu môi cười nói, làm như một bộ dạng tham ăn, ra sức hít hít mũi, bày ra một bộ mặt thèm muốn.
Chu Triển Nguyên nhìn điệu bộ dí dỏm của cô như vậy, khóe miệng lại nhếch lên %, “Nãi Tích đang trong phòng đọc truyện tranh, đợi lát nữa ăn cơm lại gọi nó, em ngồi xuống trước đi.” Chu Triển Nguyên thản nhiên đem ánh mắt trên người cô dời đi, mùi hương thơm ngát trên người con gái mới tắm xong chính là duy nhất, đôi má chắc là do nhiệt độ bên ngoài, hơi ửng hồng, trên cổ đeo một vòng cổ kim cương sáng bóng, làm cho làn da trắng noãn nổi bật lên càng thêm đẹp.
“Em đi giúp dì Chung vậy, ăn uống mà không cần trả tiền cực kỳ xấu hổ nha.” Tiếu Hàm mỉm cười.
Chu Triển Nguyên bưng cốc nước mát tới: “Không cần, cũng chỉ còn một món nữa, em ngồi đó là được rồi.” Vừa dứt lời, Chu Triển Nguyên cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, lúc cô nhận cốc nước, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, làm cho Chu Triển Nguyên hơi đờ người.
Tiếu Hàm lại không phát hiện, nhấp một miếng nước, mỉm cười: “Số em thật là may, ngày nghỉ đầu tiên đã không cần phải tự mình xuống bếp, khó mà được hưởng thụ nha.”
Chu Triển Nguyên thốt ra: “Vậy sau này mỗi ngày em qua đây ăn là được rồi.” Lời vừa ra khỏi miệng, mới cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng xoay mặt đi giải thích: “Ý của anh là, dù sao dì Chung mỗi ngày cũng phải nấu cơm, em lại không ăn nhiều lắm, cùng ăn cũng giảm bớt được phiền phức rồi.”
Tiếu Hàm mím môi có vẻ đăm chiêu: “Anh Triển Nguyên, cần phải trả tiền phí ăn không?”
Chu Triển Nguyên: …