Editor: Jenda Thảo
Hôm nay phải về luôn sao? Nhận được tin nhắn, Chu Triển Nguyên không khỏi cau mày lại, vừa mới nếm được chút ngon ngọt, bây giờ lại bắt anh quay lại làm cải cách từ đầu, không phải quá tàn nhẫn sao? Dù sao, anh nhất định cũng phải đến chào hỏi hai bác, như vậy, chi bằng tối nay đến luôn?
“Trước hết đợi anh tan làm rồi đến chỗ em, anh đưa em và hai bác về nhà luôn.” Để anh đưa về dù sao vẫn thuận tiện hơn đi xa, thân là con rể tương lai, cái này là phải tự hiểu, người già hẳn là đều thích tiểu bối thân thiết đi?
Tiếu Hàm cau mày suy nghĩ, hiện tại Triển Nguyên khoan đã tới, đợi ba mẹ bớt giận rồi nói sau. “Không cần, đợi ba mẹ nguôi giận rồi nói sau, anh phải nhớ ăn cơm đấy. Bữa sáng cũng không được qua loa.” Ừm, cứ như vậy trước đi, giờ dỗ dành ba mẹ đã.
Chu Triển Nguyên không còn cách nào, đành đồng ý, tiểu Hàm nói không sai, lúc này đụng vào bác Tiếu và dì Vương còn đang giận, quả thật không phải là lựa chọn hoàn hảo. “Được rồi, hai ngày nữa anh đến tìm em.” Thuận tiện gọi ba mẹ về, đến chào hỏi ông bà sui gia tương lai, sao có thể thiếu ba và mẹ được chứ.
Một mình lạnh lẽo ăn cơm tối, Chu Triển Nguyên bỗng thấy mình quá đáng thương, nhất định phải khẩn trương giải quyết được ba mẹ vợ, cưới vợ về nhà mới là chuyện chính.
Buổi chiều hôm sau.
“Lão Triệu, tôi về trước đây.” Chu Triển Nguyên rẽ vào văn phòng của lão Triệu, gõ cửa nói. Hôm nay về sớm thôi, còn có chút việc. Lát nữa phải đến nhà tiểu Hàm, cũng không biết phải nói cái gì. So với đàm phán công việc còn khó hơn.
Lão Triệu phất phất tay, “Đi đi, đi đi, nhớ phải ăn nói với bố vợ cho tốt đấy.” Nói thì như vậy, bố vợ là khó đối phó nhất, ở trong mắt bố vợ, con rể chính là tên xấu xa cướp đoạt con gái cùng mình, cũng giống như bố vợ của anh năm đó nhỉ? Giống như khiến cho anh nửa năm đen mặt, ách, thật không hay chút nào.
“Biết rồi.” Chu Triển Nguyên nhíu mày. Áp lực rất lớn, tiểu Hàm vừa nhắn tin đến, hôm nay bác Tiếu và dì Vương đều ở nhà.
Mang theo một đống đồ, Chu Triển Nguyên có chút căng thẳng, ấn chuông cửa, lát nữa gặp bác Tiếu và dì Vương, phải nói gì đây? Chào bác, dì? Cả đời này con sẽ đối xử tốt với tiểu Hàm, xin hai người giao tiểu Hàm cho con đi?
Này, câu trước bình thường quá, câu sau quá lập dị, đúng thật là không nắm chắc được.
Đang nghĩ ngợi, cửa đã mở. Tiếu Hàm mỉm cười nhìn Chu Triển Nguyên mang theo túi lớn túi nhỏ, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía phòng khách, “Triển Nguyên, anh đến rồi?” Nghiêng người, để Chu Triển Nguyên đi vào.
Đối với cha mẹ, Tiếu Hàm luôn nghe theo, ba mẹ đối với cô rất tốt, không ai bằng được. Không muốn vì mình ngang ngược mà làm cho ba mẹ đau lòng, nhưng cũng không muốn vì ba mẹ phản đối liền buông tay Chu Triển Nguyên. Nếu như vậy, lqd.dđ biện pháp tốt nhất tất nhiên sẽ là mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện cho tốt, việc này cũng không phải phạm vào tội lớn gì, không có gì phải sợ.
Mà cô tự hỏi, cái đầu mình kém hơn Chu Triển Nguyên, nếu như vậy, còn không bằng đẩy mọi chuyện giao cho Triển Nguyên xử lý đi.
Chuyện của cô và Triển Nguyên, kỳ thực cẩn thận suy nghĩ lại, cũng không quá mức phức tạp, ba mẹ phản đối, cũng không phải vì vấn đề tính tình của Triển Nguyên, lại càng không phải loại gọi là môn đăng hộ đối, nhưng mà là vì ba mẹ lo lắng cô gả cho một người tái hôn, nhất là người này lại còn có con trai.
“Ba mẹ, Triển Nguyên đến đây.” Sắc mặt Tiếu Hàm tự nhiên nói với ba mẹ đang ngồi trong phòng khách, thuận tay nhận các thứ trong tay Chu Triển Nguyên đặt ở bên cửa.
Từ lúc chuông cửa vang lên, Tiếu Kiến và Vương Lan Phương đại khái đã đoán được người tới là ai, dù sao cũng là đứa nhỏ nhìn lớn lên, cũng không đến mức cố ý lên mặt.
Tiếu Kiến cực kỳ khách khí mời Chu Triển Nguyên ngồi xuống, bảo Tiếu Hàm đi pha trà.
Mặc dù trong lòng Chu Triển Nguyên có chút căng thẳng, nhưng vẫn không hiện trên mặt, thần sắc thản nhiên mà lịch sự chào hỏi Tiếu Kiến và Vương Lan Phương. “Bác dì, vốn là phải đến sớm chào hỏi hai người. Bây giờ mới đến, thật sự là thất lễ rồi.”
Trên mặt Chu Triển Nguyên một mực ôn hòa, Tiếu Hàm nhìn không khỏi bái phục, không hổ là ông chủ Chu hăng hái chiến đấu trên thương trường đẫm máu, đối mặt với ba và mẹ cô vậy mà còn có thể trấn định được như vậy, thật sự vượt qua sức nhẫn nại của người thường. Phải biết rằng, ngày hôm qua cô cùng ba mẹ về nhà, thiếu chút nữa không chịu được áp lực mà nghĩ muốn chạy xa.
Tiếu Kiến thân là nhất gia chi chủ, tuy là trên danh nghĩa, nhưng cũng không thể mất mặt trước mặt tiểu bối, nhất là tiểu bối này lại là con trai của bạn tốt mình, sau này còn có thể là con rể của mình, vậy thì càng không thể mất mặt được. “Triển Nguyên, con đã đến rồi, còn chưa có ăn cơm tối đi? Lát nữa cùng ở lại ăn đi.”
() Người đứng đầu một nhà. Ý là chủ gia đình ấy ^^
Đầu Tiếu Hàm đầy vạch đen, trời mùa hè, bảy tám giờ tối vẫn còn đang sáng, người nào đó lúc này lại ăn cơm, bên ngoài mặt trời vẫn còn chiếu, ba à, ba kể ra còn chưa đạt.
“Chưa ăn ạ, vậy thì làm phiền cả nhà rồi.” Chu Triển Nguyên cười nhìn Tiếu Kiến cùng Vương Lan Phương nói, còn lén lút ra dấu tay OK với Tiếu Hàm đứng sau lưng anh.
Tiếu Hàm âm thầm thở phào, có anh ở đây, liền tốt hẳn.
Xoay người đi vào bếp, Tiếu Hàm tiếp tục vì cơm tối đêm nay nhất định không yên ổn mà cố gắng. Ba thích ăn thịt, nhưng mà mẹ không cho ba ăn nhiều, cho nên, ba à, ba vẫn nên tiếp tục ăn cà đi. Ừm, lấy lòng mẹ nhất định phải tốt, khoai tây xào chua cay, vịt nấu rượu, trứng rán thịt băm…
Tiếu Hàm lau mồ hôi, không ngờ tủ lạnh nhà mình nhiều nguyên liệu như vậy. Kỳ thực, mẹ đối với Triển Nguyên vẫn tốt như vậy, thức ăn này đều là mẹ đi chợ lúc sáng mua.
Ừm, Triển Nguyên thích ăn sườn chua ngọt, cái này cũng cần.
Trong phòng bếp, Tiếu Hàm nhanh chóng bận bịu, trong phòng khách, ba người nhưng đều có tâm tư riêng.
Tiếu Kiến cực kỳ mâu thuẫn, đứa nhỏ Triển Nguyên là một đứa tốt, tuy tuổi của nó có lớn hơn tiểu Hàm một chút, nhưng may mà cũng biết, gả đến nhà họ Chu cũng không cần lo lắng cho con gái bị mẹ chồng khinh dễ, dù sao lão Chu và Phượng Trân đối xử với con bé không tệ, cũng có thể sánh bằng Triển Nguyên. Nhưng mà, Triển Nguyên đã từng kết hôn, lại có con trai, đây là một vấn đề lớn. Tiếu Kiến có thể không sợ Chu Triển Nguyên nhiều tuổi hơn con gái mình, lại không thể không suy xét đến vấn đề này.
Nhưng mà --- Tiếu Kiến buồn bực quay đầu, thấy vẻ mặt ôn nhủ của Triển Nguyên nhìn về phía bóng lưng của con gái mình, Tiếu Kiến lại cảm nhận được, giao con gái cho Triển Nguyên hình như cũng không tồi. Haiz, lòng mâu thuẫn của bố vợ ~~ phát điên mất ~~
Vương Lan Phương lại kiên quyết hơn rất nhiều, biết bây giờ Triển Nguyên đối với tiểu Hàm rất tốt, nhưng sau này thì sao? Sống cũng không phải chỉ có hai ddlqd người hợp là được, đợi sau này bọn chúng có con, đối với đứa nhỏ bây giờ phải làm sao chứ? Vương Lan Phương không thấy được con gái mình có thể vĩ đại đến nỗi đối với đứa bé không phải mình sinh ra cũng đối xử công bằng được, bây giờ tiểu Hàm đối với đứa bé kia rất tốt, còn sau này? Việc này, tiểu Hàm vẫn còn quá trẻ tuổi, chưa nghĩ được.
“Dì Vương,” Chu Triển Nguyên bỗng dưng mở miệng, “Con đối với tiểu Hàm là thật lòng.” Chu Triển Nguyên lẳng lặng nhìn sắc mặt trưởng bối, hai người là ba mẹ của tiểu Hàm, cũng là bậc trưởng bối mình kính trọng. Tiểu Hàm là cô gái lương thiện, nếu không được hai người họ chúc phúc, tiểu Hàm cũng sẽ không vui.
Anh muốn, tất nhiên không chỉ là tiểu Hàm, anh muốn, còn phải được hai bên gia đình chúc phúc, thì tiểu Hàm sẽ rất vui mừng.
“Bác Thúc, dì Vương, con biết hai người đối với con còn nghi ngờ, dù sao con lớn hơn tiểu Hàm nhiều tuổi như vậy, lại còn có con trai.”
Tiếu Kiến và Vương Lan Phương đều giật mình, không ngờ Chu Triển Nguyên vừa nói liền nói như vậy, trên mặt đều có chút mất tự nhiên. Tuy những thứ này đều là chuyện bọn họ đang băn khoăn, nhưng bị nói toạc ra như vậy vẫn có chút xấu hổ. Dù sao Triển Nguyên cũng không phải người ngoài.
“Triển Nguyên à,” Lúc ý vợ bảo nói Tiếu Kiến mở miệng, “Chúng ta đều biết con là đứa nhỏ tốt, nhưng mà, con cũng đừng trách chúng ta làm ba mẹ mà lo lắng, tiểu Hàm còn nhỏ, có rất nhiều chuyện nó có thể chưa nghĩ tới, nhưng chúng ta làm ba mẹ lại không thể không vì con gái mà nghĩ. Đúng không?” Sau câu nói cuối cùng kia ‘Đúng không’ vừa dứt, mặc cho ai nghe đều thấy đây là một người cha vì con mà lo lắng.
Chu Triển Nguyên nghe vậy, mỉm cười nhàn nhạt: “Bác Tiếu, con biết hai người băn khoăn cái gì, sợ sau này ta sẽ vì Nãi Tích mà làm oan ức cho tiểu Hàm, hoặc sau này con và tiểu Hàm có con, làm cho tiểu Hàm khó xử.” Chu Triển Nguyên dừng một chút, trên mặt trầm tĩnh mà tự tin: “Bác Tiếu, dì Vương, chuyện này xin hai người yên tâm, tuy con không dám cam đoan một chút cũng không để tiểu Hàm chịu oan ức, nhưng con có thể xin thề với hai người, con vẫn sẽ đối xử tốt với tiểu Hàm, Nãi Tích cũng cực kỳ thích tiểu Hàm.”
Nhìn Tiếu Kiến cùng Vương Lan Phương trầm mặc không nói liếc mắt một cái, Chu Triển Nguyên nắm chặt tay, lau mồ hôi, “Bác dì, xin hai người giao tiểu Hàm cho con, con sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy.” Người đàn ông trẻ tuổi chỉ mấp máy môi, khóe miệng hiện lên nụ cười tự nhiên, đặc biệt xung quanh anh chỉ có duy nhất tự tin cùng ánh hào quang, dường như trời sinh một ma lực khiến cho người tin phục, Tiếu Kiến và Vương Lan Phương nhất thời không biết nên nói tiếp cái gì.
Một lúc sau, Tiếu Kiến mới thở dài một tiếng: “Không nói nữa, ăn cơm trước đi.” Cho dù vợ đã ngầm đồng ý, ông cũng thực sự không biết phải nói gì. Ông cũng không phải là loại bố vợ ác độc ngày xưa nhẫn tâm chia rẽ tình cảm của con gái, ông bất giác nhận ra con gái mình là cô nương không biết tốt xấu Trác Văn Quân, Triển Nguyên là chàng trai ôn nhu Tư Mã Tương. Haiz, chủ yếu là, cậu ta là một người rất yêu ba ~~ gào khóc, gào khóc, ba Tiếu muốn phát điên, đúng là quyết định khó khăn, cho nên nói, vợ à, bà ra tay đi, dù sao bà cũng đã quen làm người ác rồi ~~
Vương Lan Phương trừng mắt ông chồng không có tiền đồ của mình một cái, thật là, đây không phải ở trước mặt tiểu bối phá hỏng hình tượng ôn nhu hiền lành của bà rồi sao! Cho nên nói, vẫn nên: “Ăn cơm trước đi, có gì ngày mai nói.” Ông không phải bố vợ phá hoại, chẵng lẽ bà sẽ là mẹ vợ độc ác sao? Bà làm mẹ nó cũng không muốn chia tách bọn họ, sau đó sẽ gả con gái cho người khác sao! Loại chuyện này, sao có thể để Vương Lan Phương bà làm được!
“Được, vậy thì làm phiền hai bác rồi.” Chu Triển Nguyên đứng lên cười nói, “Con đến giúp tiểu Hàm.”
Phía sau, Vương Lan Phương nắm chặt cánh tay của lão chồng mình, đều tại ông đều tại ông, con gái cũng bị đưa đi! Bà vẫn không thể nói nặng lời! Ông không phải là nhất gia chi chủ sao, vừa rồi sao không đứng ra nói thẳng rằng con gái nhà chúng tôi không gả cho cậu! Tiếu Kiến ông đúng là người nhu nhược!
Ba Tiếu vẻ mặt hung hãn trừng mắt nhìn vợ: Vừa nãy bà cũng không nói đó thôi! Chuyện nhà chúng ta không phải đều do bà quyết định sao! Khi nào thì tôi ‘Nói lời giữ lời’! Hai mẹ con nhà bà không vừa ý một cái, lời tôi nói đều thành P!