Editor: Jenda Thảo
Một bữa cơm cực kỳ quỷ dị, Tiếu Kiến và Vương Lan Phương nhìn con gái gắp miếng vịt lột da vào trong bát Chu Triển Nguyên, nhìn nhau không nói gì, dđ/LQĐ thật là không biết phải nói cái gì đây. Sự việc là như này, tiểu Hàm chỉ một vẻ cúi đầu ăn cơm, mà vẻ mặt kia của Triển Nguyên, nhìn như thế nào cũng thấy nhìn về con gái…
Tiếu Kiến có chút muốn khóc, rõ ràng là con gái của ông, vì bây giờ cảm giác không giống con gái chút nào, mà là có người uy hiếp địa vị làm ba ruột của ông! Láo xược!
Chàng trai trẻ làm việc này hình như rất quen thuộc, mang theo vẻ sủng nịnh trên mặt, gắp hết đồ ăn cô gái thích vào bát cho cô ấy, không nói là ân cần, nhưng mỗi lần cô ăn hết thức ăn trong bát lại gắp lên tiếp.
Tiếu Kiến khách sáo cười cười, “Triển Nguyên, con cũng đừng để ý đến tiểu Hàm, con cũng ăn đi, ăn nhiều một chút.” Không cần giành công việc làm ba ba của ông, yêu thương con gái là nhiệm vụ cả đời của ông!
Chu Triển Nguyên cũng cười, đối với bố vợ tương lai cười khách sáo: “Bác Tiếu, bác không cần để ý đến con, bác ăn cơm được rồi.” Anh kỳ thực không tự coi mình là khách. Bác à, sau này tiểu Hàm sẽ do con chăm sóc, bác có thể trồng hoa nuôi chó, cuộc sống về hưu vẫn cực kỳ muôn màu muôn vẻ.
Được rồi, khói thuốc sung giữa hai người đàn ông, đàn bà nhìn không thấu. Vương Lan Phương tâm lý thở dài một hơi, không thể quản quá chặt, dù sao Triển Nguyên cũng không thể tính là người ngoài, nếu là tên nhóc bên ngoài, bà mới không cho vẻ mặt hòa nhã như vậy, nhưng mà, vẫn nên giữ lại con gái trước mặt đi cái đã, yên tâm. “Tiểu Hàm, ngày nghỉ con cũng không có việc gì, mẹ và ba con đều đã về hưu ở nhà, con hãy về nhà sống với bọn ta đi.” Cũng đừng về nhà của con, đừng tưởng rằng bọn ta không biết con và Triển Nguyên ở gần nhau, trước mắt đem con gái tách ra rồi nói sau.
Tiếu Hàm giương mắt, liếc mẹ nhìn một cái, lại liếc sang nhìn Chu Triển Nguyên một cái, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo đại Boss: “Được, mẹ.” Triển Nguyên, anh phải biết rằng, nhà chúng em mẹ luôn luôn là người quyết định, cho nên, tuyệt đối không thể đắc tội với mẹ!
Chu Triển Nguyên tâm linh tương thông hiểu được ý tứ trong mắt Tiếu Hàm, lập tức sốt ruột nói: “Dì Vương, con biết gần đây mới mở một nhà hàng có món cay Tứ Xuyên dường như không tệ, ngày mai con tới đón mọi người đi ăn thử nhé.”
Vương Lan Phương nâng mắt, thản nhiên nói: “Để tự chúng ta qua đó là được rồi.”
Chu Triển Nguyên ngượng ngùng cười: “Hay là con tới đón đi, dù sao đi xa thì bất tiện.”
Tiếu Hàm yên lặng che mặt, không nên tính toán với người đàn ông này, nói dối cũng không cần chuẩn bị, tiểu khu của bọn cô nổi tiếng là giao thông nhanh và tiện, đừng nói buổi chiều năm sáu giờ, cho dù là mười một giờ đêm xe cộ cũng như cũ. Nhưng mà, cô vẫn không nên đi đả kích anh, nhiều tuổi như vậy vẫn còn phải làm chân con rể, cũng không dễ dàng gì.
Vương Lan Phương cũng không có nói nhiều, gật gật đầu, không tính đối đãi như con rể, ít nhất cũng là con cháu quen nhau mấy đời, về điểm này cũng phải nể chút mặt mũi.
Ăn cơm tối xong, Tiếu Hàm tự dọn dẹp bàn ăn, Chu Triển Nguyên này bình thường ngoài rửa chén bát sẽ không làm mấy việc ở nhà anh, cũng chạy nhanh vào phòng bếp giúp đỡ. Haiz, nếu muốn để lại ấn tượng tốt với ba mẹ vợ, ông chủ Chu cũng không dễ dàng!
“Tiểu Hàm ~~’ Chu Triển Nguyên có chút ấm ức kéo kéo tay áo Tiếu Hàm, động tác cũng không dám quá mạnh, thực ra anh rất muốn ôm cô hôn nhẹ, nhưng mà đây là phòng bếp kiểu mở, chỉ cần đừng lên, bác Tiếu và dì Vương có thể nhìn thấy tình hình bên trong, anh không thể mạo hiểm.
“Làm sao vậy?” Tiếu Hàm nhỏ giọng hỏi.
“Em phải về nhà ở bao lâu?” Thực ra anh muốn hỏi chính là, tháng sau cô vẫn đi Hồng Kong hay không? Anh đã sắp xếp xong kế hoạch. Lần đầu đi du lịch cùng cô, không thể quá tùy tiện.
“Chắc là một thời gian ngắn đi, dù sao nghỉ hè cũng lâu như vậy, cũng không có việc gì để làm.” Tiếu Hàm cúi đầu rửa bát.
“Anh không phải sẽ khó gặp được em sao.” Chu Triển Nguyên cau lqđ.dđ mày nói, từ chỗ anh lái xe đến đây, dù thế nào cũng phải hơn bốn mươi phút, cực kỳ bất tiện. Mà còn, cũng không thể cùng tiểu Hàm đi ăn sáng, ăn tối, thời gian hai người ở chung một chỗ ít quá đi.
“Không sao, đến lúc đó anh đến đây ăn cơm là được rồi, nếu không em đến tìm anh, dù sao cũng không phải quá xa.”
“Vẫn nên để anh đến gặp em, em đừng đi ra ngoài, phơi nắng nhiều quá rồi.” Chu Triển Nguyên đứng sau lưng cô, nhận bát cô rửa để lau khô. Tiểu Hàm luôn không thích ra ngoài vào mùa hè, anh đương nhiên không muốn cô đi ra ngoài dưới trời nắng nóng như vậy.
“Nói đúng ra, dù sao gặp mặt cũng thuận tiện như vậy, có cái gì mà phiền chứ.” Tiếu Hàm lau khô tay, buồn cười kiễng chân lên thăm dò anh cau mặt cau mày. Thật là, người này rõ ràng chỉ thích hợp với vẻ mặt nghiêm túc thôi.
“Ừm, anh sẽ mau chóng gọi ba mẹ anh đến chào hỏi bác và dì, chuyện của chúng ta…” Phải mau chóng thuyết phục, nỗi khổ tương tư, thật sự không được chơi đùa như vậy, trách không được cổ đại còn có người chết bệnh vì tương tư, bây giờ có điện thoại, có tin nhắn, anh còn cảm thấy khó khăn, càng không cần nói đến lúc trước viết thư đều đã thành vấn đề rồi.
Haiz, lúc này Chu Triển Nguyên xem như đã sâu sắc lĩnh hội được truyền thống đau khổ của tuổi trẻ Trung Quốc rồi.
Rời khỏi tiểu khu nhà Tiếu Hàm, Chu Triển Nguyên cực kỳ đau khổ sờ sờ má mình, hôm nay không có goodbye kiss rồi.
Lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho ba không biết đang chơi đùa ở chỗ nào: “Ba, mời ba mang mẹ trở về, nếu không trở về, con dâu sẽ không có.” Thái độ vừa rồi của ba vợ, rõ ràng là không muốn để anh thường xuyên đến tìm tiểu Hàm! Cái này sao có thể!
Sau một phút đồng hồ, vẻ mặt tươi cười của Chu Nghị Vinh tiến vào cung điện Đại Hùng, thần bí nói với người bạn già đang chiêm ngưỡng thành kính nói: “Về thôi, con trai của bà đang cầu cứu. Nếu không quay về, con dâu không có.” Lúc đến chào hỏi lão Tiếu, đã bao nhiêu năm, cũng chưa cùng lão bằng hữu chơi cờ. Khụ khụ, tên nhóc Triển Nguyên này cũng không làm được việc gì, nói là thế, vẫn là để ông ra tay. Nhà có một ông già, như có một báu vật. Ông vẫn rất hữu dụng.
Bây giờ tuy Chu Nghị Vinh đã về hưu, nhưng mà sức lực lại không giảm, sau hai giờ ngồi một chỗ cùng bạn già trong phòng con trai. Chờ để làm gì? Chờ con trai về bàn bạc xem nên đến nhà thông gia tương lai như thế nào! Lần đầu đến chào hỏi nhà thông gia, không thể sơ sài!
“Được rồi con trai, việc này giao cho ba mẹ con là được rồi. Không cần phải lo lắng, tiểu Hàm nhất định sẽ là con dâu nhà Chu gia chúng ta. Nha.” Thẩm Phượng Trân cười tít mắt vỗ ngực bảo đảm với con trai, chao ôi, con trai mình vì tình mà khổ, đùa thật hay.
Chu Nghị Vinh bất đắc dĩ liếc bạn già một cái, đều đã lớn tuổi như vậy, lại vẫn đùa như thế. “Triển Nguyên, chúng ta sẽ gọi điện thoại cho bác Tiếu, ngày mai ba mẹ sẽ đến chào hỏi bọn họ.” Đúng lúc, ông và lão Tiếu thực sự nhiều năm cũng chưa gặp, bây giờ trở về, về tình về lý đều nên đi chào hỏi. Về phương diện khác, haiz, coi như là vì tên nhóc này đi, khó thấy được bộ dạng như vậy của nó, ông làm ba, cũng không thể ngồi yên không xen vào, cũng là vì chuyện chọn con dâu tương lai của Chu gia nhà bọn ông.
Chu Nghị Vinh nói được là làm được, buổi tối liền gọi cho Tiếu Kiến. Lúc trước khi Tiếu Kiến vừa mới vào làm việc, cùng Chu Nghị Vinh, nói đến cùng, Chu Nghị Vinh coi như cũng là tiền bối của lão, sau này hai người lại thành hàng xóm cùng tri kỉ, nhiều năm qua lại ở nơi đó như vậy, chữ ‘Không’ cũng không nói nên lời.
Tiếu Kiến tất nhiên biết lão bằng hữu gọi tới là vì chuyện gì, nhưng ngoại trừ đồng ý, cũng không còn biện pháp nào khác. Vương Lan Phương dđ.lqđ ngoại trừ nhún nhún vai cũng không nói lời nào, nên vẫn nói rõ ràng đi, một nhà lão Chu cũng không phải người không phân rõ phải trái, nói rõ ràng còn hơn kéo dài mãi.
Lúc hai nhà có lối suy nghĩ khác nhau, cuối cùng hai nhà thông gia tương lai cũng gặp mặt rồi. Chu Nghị Vinh và Thẩm Phượng Trân cười tít mắt, Tiếu Kiến và Vương Lan Phương lại mạnh mẽ áp chế khóe miệng giật giật, kia là con gái nhà bọn họ, sao có thể vừa thấy mặt đã bị vợ chồng già nhà lão Chu cướp đi.
Haiz, tuy nói năm đó tiểu Hàm thiếu chút nữa đã gọi bọn họ một tiếng cha mẹ nuôi, nhưng cuối cùng cũng không gọi đấy thôi, Phượng Trân là người như thế nào vừa thấy mặt đã khiến cho tiểu Hàm nhà chúng ta gọi một tiếng ‘Mẹ’ chứ!
Chu Triển Nguyên nhìn người một nhà hòa thuận vui vẻ, đầu lông mày không khỏi nâng nhẹ, nếu Nãi Tích cũng ở đây, vậy là đầy đủ rồi. Chỉ là, khóe mặt nhìn vẻ mặt không được hài hòa cho lắm của ba mẹ vợ tương lai, trong lòng Chu Triển Nguyên hơi hơi thở dài, vội vàng ăn không hết đậu hủ nóng, vẫn nên cứ từ từ sẽ đến.
() Ý là nóng vội sẽ không được việc gì.
Chu Nghị Vinh khẽ mỉm cười, khách sáo nhìn Tiếu Kiến gật đầu: “Lão Tiếu, người già chúng ta nói chuyện, bọn tiểu bối cũng không nên xen vào, để cho bọn nó tự nói chuyện với nhau đi, đàn bà nói chuyện đàn bà, đàn ông chúng ta nói chuyện của chúng ta. Haiz, chúng ta đi đánh ván cờ đi, nhiều năm không cùng chơi cờ rồi.” Nói xong, cười nhìn nữ chủ nhân hai nhà líu ríu cùng một chỗ.
Chu Nghị Vinh là tiền bối của Tiếu Kiến, nói chuyện tất nhiên có phân lượng, lúc này, Thẩm Phượng Trân cũng lưu luyến không rời buông tay Tiếu Hàm ra, cười tít mắt vỗ vỗ mu bàn tay cô nói: “Đi đi, người trẻ tuổi các con cùng nói chuyện, không cần nói với bà già như chúng ta.”
Nếu người khác đã nói như vậy, Vương Lan Phương tất nhiên cũng nói với con gái: “Nghe lời dì Thẩm, không cần theo chúng ta.”
Tiếu Hàm ‘Vâng’ một tiếng, đừng dậy, sắc mặt như thường nhìn Chu Triển Nguyên gật đầu, nói: “Anh Triển Nguyên, em dẫn anh đến phòng của em xem.” Lúc nói lời này, Tiếu Hàm cố gắng để cho mình giống như một người chủ nhà lịch sự tiếp đãi khách, ai biết được trong lòng cô có bao nhiêu căng thẳng, mẹ à, mẹ không cần dùng loại ánh mắt tức giận không nói nhìn con có được hay không! Trong nhà ngoại trừ phòng khách thì còn phòng sách, phòng sách bị ba ba và bác Chu chiếm lấy chỗ chơi cờ, chẳng lẽ muốn cô đưa Triển Nguyên vào phòng bếp nói chuyện!
“Đi thôi, anh Triển Nguyên.” Tiếu Hàm đỏ mặt nhìn người nào đó có chút ngu ngơ giơ tay, còn không nhanh đi, đợi mẹ em nổi bão mới bằng lòng!