Chương : Phiên ngoại hôn lễ
Ngày mười lăm tháng tư, hôn lễ được cử hành đúng ngày tại một hòn đảo phía nam.
Với vị trí địa lý, tháng tư ở nơi đây thời tiết rất ấm áp, cũng nở rất nhiều loài hoa.
Theo tập tục() ở thành phố A thì trước hôn lễ, hai người sắp cưới không được ở bên cạnh nhau, cho nên ngày hôm qua sau khi bay đến trên đảo, phụ huynh hai bên đã lập tức tách hai người ra, thậm chí còn sắp xếp hai khách sạn riêng, để ngừa ngăn bọn họ trộm gặp mặt.
() : tập tục – phong tục và tập quán
Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa cực kì bất đắc dĩ, bọn họ cùng không phải không phối hợp. Bình thường khi ở hai nhà cũng rất ngoan mà, tại sao việc này ở trong mắt phụ huynh hai nhà lại giống như bọn họ rất không nghe lời.
Hôn lễ hôm nay, Sở Nghĩa giờ đã rời giường, tiếp theo lần trang điểm lần đầu tiên trong đời người.
Ngoại trừ hoa ở đám cưới cùng một ít đồ ở triển lãm thì còn lại là kế hoạch hôn lễ của một đội kia là Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng bao hết, bao gồm cả chuyên viên trang điểm đang đánh phấn cho Sở Nghĩa.
"Chỉ đánh đơn giản một chút là được, tôi từ trước đến nay chưa từng làm, sợ thoạt nhìn sẽ rất kì quái."
Chuyên viên trang điểm ừ một tiếng: "Được Sở tiên sinh, tôi vốn chỉ muốn đánh cho ngài một ít, da của ngài rất đẹp, chỉ đánh trên mặt một lớp để che đi quầng thâm mắt cùng tơ máu hồng."
Sở Nghĩa giương mắt: "Đúng vậy, gần đây ngủ không được ngon."
Chương Khải ngồi ở một bên, nghe được Sở Nghĩa nói lời này, lập tức dịch ghế lên phía trước: "Làm gì cái gì mà ngủ không ngon?"
Sở Nghĩa liếc mắt nhìn Chương Khải ở trong gương một cái: "Nghĩ lung tung gì rồi hả."
Chương Khải lớn tiếng cười rộ lên, tuy rằng hắn có suy nghĩ lung tung thật, nhưng không thể thừa nhận.
Chương Khải: "Tớ đã nói cái gì sao?"
Sở Nghĩa: "Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?"
Chương Khải tức khắc nhỏ giọng: "Cài này không phải là cậu nghi oan tớ sao."
Sở Nghĩa giải thích: "Ngày mai còn muốn đi chơi với Tần Dĩ Hằng, hai tuần lận đấy, tớ phải làm trước công việc của mình."
Ngữ khí Chương Khải rất nhạt: "Như vậy sao."
Sở Nghĩa nhàn nhạt cong môi.
Đương nhiên, quả thật có nhiều việc, nhưng cũng không có nhiều đến nỗi vậy.
Bởi vì sắp kết hôn, nên Tiểu Triển cùng Dung Dung đã giúp hắn một số công việc.
Mà Chương Khải vừa rồi kinh ngạc, kỳ thật là đúng.
Từ lần trước hắn nói khẩn trương, Tần Dĩ Hằng liền không muốn buông tha hắn
Sau khi mở khóa việc cùng nhau tắm, thì tắm rửa liền trở nên đặc biệt không đơn thuần.
Mỗi lần ở phòng tắm chính là hơn một giờ, sau đó bị người kia lau khô bế lên giường, lại làm thêm mấy giờ.
"Nhắm hai mắt lại một chút." Chuyên viên trang điểm nói với Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa nhắm hai mắt lại, không nghĩ nhiều nữa.
"Kết hôn phiền toái không?" Chương Khải đột nhiên hỏi Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa: "Ổn mà, tuy rằng thoạt nhìn có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng thật ra tớ cùng Tần Dĩ Hằng đến bây giờ cũng không có làm cái gì cả."
Chương Khải: "Này chẳng lẽ không phải là nhờ lực lượng của đồng tiền sao?"
Sở Nghĩa bật cười: "Cũng có thể nói như vậy."
Chương Khải thở dài một tiếng thật dài, lại hỏi: "Tí nữa có quy trình gì? Anh ấy tới đón cậu sao? Hay là thế nào?"
Về quy trình kết hôn, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng chỉ chọn phần đơn giản nhất.
Phân đoạn đón dâu là phải có, bọn họ còn thảo luận ai đi đón ai, cuối cùng quyết định cho người nằm trên Tần Dĩ Hằng đi đón Sở Nghĩa.
Sau đó Sở Nghĩa còn suy xét đến Tần Dĩ Hằng tính cách, mãnh liệt kiến nghị tỉnh rớt đổ môn cái này phân đoạn.
Rốt cuộc hắn cảm thấy Tần Dĩ Hằng như vậy, lại ở cửa hô to anh yêu em, còn phải ứng phó các loại tiết mục lung tung, cuối cùng còn phải làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy mà quỳ xuống cầu hôn, Tần Dĩ Hằng không xấu hổ nhưng hắn xấu hổ.
Ngẫm lại thật khiến cho người xấu hổ.
Loại chuyện kiểu này này thì Tần Dĩ Hằng lén làm với hắn là được.
Quá nhiều người xem, hắn ngược lại không được tự nhiên, không biết phải biểu hiện như thế nào đó.
Mà cái phần đơn giản nhất này, chính là lúc Tần Dĩ Hằng vừa đến thì Sở Nghĩa cũng trực tiếp xuống lầu.
Lần trước ông thầy bói kia không chỉ có tính ngày lành tháng tốt mà còn thuận tiện canh giờ luôn. Là giờ Tỵ, cũng chính là giờ, là canh giờ tốt nhất hôm nay.
Đến tám giờ, Sở Nghĩa đã chuẩn bị ổn thoả.
giờ mười phút, tổ camera tiến vào chụp ảnh, cũng nhắc nhở thời gian.
giờ mười lăm, tổ nhiếp ảnh bắt đầu quay chụp ở bên ngoài cùng với một ít ảnh chụp.
giờ , thông báo có thể xuống lầu.
giờ , gặp mặt Tần Dĩ Hằng ở dưới lầu.
Theo tập tục ở thành phố A trước hôn lễ không được gặp mặt nhau, trong một giây vừa nhìn thấy Tần Dĩ Hằng . Sở Nghĩa cố ý biểu hiện thật kinh ngạc, hơn nữa còn một bộ dáng như lần đầu tiên gặp mặt người kia, nói với Tần Dĩ Hằng: "Anh đẹp trai kia, anh hôm nay chính là chồng sắp cưới của tôi sao?"
Tần Dĩ Hằng cười đưa hoa qua, phối hợp nói: "Xin hỏi em là Sở tiên sinh sao?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Là tôi."
Tần Dĩ Hằng ôm em Sở Nghĩa: "Tiếp theo cũng là em."
Hai người làm bạn ra khách sạn, ở trong một đám người hoan hô cùng pháo mừng đi lên xe.
Mới vừa ngồi xuống, Tần Dĩ Hằng sờ lên tóc Sở Nghĩa: "Trở nên cứng rồi."
Sở Nghĩa cũng giơ tay lên sờ: "Phun keo xịt tóc đó" hắn nói xong đột nhiên lui về phía sau, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Em có cái gì khác không? Em rất sớm đã phải rời giường, thợ trang điểm kia làm thật là lâu."
Tần Dĩ Hằng nói: "Có khác."
Sở Nghĩa tò mò: "Khác cái gì vậy ạ?"
Tần Dĩ Hằng: " Làm tóc."
"Ha ha ha," Sở Nghĩa nở nụ cười, vỗ tay: "Nói được lắm!"
Hắn lại lần nữa dựa về: "Thợ trang điểm còn hỏi em muốn son môi hay không nữa."
Tần Dĩ Hằng quay đầu nhìn Sở Nghĩa: "Vậy em son không?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không có, son rồi cũng lau, nhão dính dính, hơn nữa," hắn nhìn về tài xế, nhỏ giọng nói: "Chờ xong rồi, anh không phải muốn hôn em sao? Dính cả son thì làm sao bây giờ."
Tần Dĩ Hằng cười rộ lên: "Chưa ăn bánh kem vị son môi bao giờ."
Sở Nghĩa vỗ lên đùi Tần Dĩ Hằng một cái: "Anh nói nhỏ thôi."
Sở Nghĩa khụ khụ, thay đổi đề tài: "Anh có trang điểm không?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không."
Sở Nghĩa kinh ngạc: "Vì sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Anh không muốn."
Sở Nghĩa: "...... Này cũng có thể?"
Lý do thật đầy đủ.
Sở Nghĩa duỗi tay sờ lên tóc Tần Dĩ Hằng: "A, tóc có làm nè. "
Tần Dĩ Hằng: "Ở trong lòng cân bằng chưa?"
Sở Nghĩa cười, ngửa đầu: "Cân bằng."
Không bao lâu, xe liền chạy đến địa điểm tổ chức hôn lễ.
Kế tiếp theo kế hoạch thời gian vừa đến, Sở Nghĩa liền nắm tay Tần Dĩ Hằng đi qua các khách mời, đi lên thảm đỏ đến trên sân khấu.
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười, người chủ trì ở bên cạnh cầm micro nói lời chúc, từng đợt vỗ tay lần lượt vang lên.
"Thật náo nhiệt." Sở Nghĩa trong lúc người chủ trì đang nói, nói nhỏ với Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Vui vẻ không?"
Sở Nghĩa lập tức cười càng vui vẻ: "Vui vẻ."
Có lẽ là lức trước đã xem qua nội dung liên quan, tới đoạn trao nhẫn rồi, người chủ trì ở một bên cầm micro nói, Sở Nghĩa bên này cũng nhỏ giọng nói theo, hai thanh âm trùng với nhau.
Âm thanh của Sở Nghĩa chỉ có Tần Dĩ Hằng có thể nghe thấy, không giống với người chủ trì. Hắn vừa nói vừa cười, giống như đang chọc Tần Dĩ Hằng vui vẻ, lại hình như đang chọc cả mình vui vẻ.
"Chú rể, cậu nguyện ý không?" Người chủ trì lớn tiếng hỏi.
"Anh nguyện ý không? " Sở Nghĩa nhìn đôi mắt của Tần Dĩ Hằng, nhỏ giọng hỏi.
Trước khi nhận lấy micro, Tần Dĩ Hằng nhỏ giọng trả lời Sở Nghĩa: "Anh nguyện ý." Tiếp theo mới nhận lấy micro lại, lại lặp lại một lần nữa: "Nguyện ý."
Micro sau khi đưa cho người chủ trì, Tần Dĩ Hằng cũng dùng âm thanh đồng dạng, hỏi Sở Nghĩa: "Em nguyện ý không ?"
Sở Nghĩa lúc này không nói theo nữa, cũng nói nhỏ với Tần Dĩ Hằng sau đó mới cầm micro nói: "Em nguyện ý."
Ai cũng không biết ở một hôn lễ lớn như vậy. Hai chú rể sắp cưới làm trò ở trước mặt một người, trộm làm một hành động nhỏ khác như mọi nhà bình thường.
Hướng tới cả toàn thế giới tuyên bố, đồng thời cũng tuyên bố với cậu.
Không rời không bỏ, làm bạn đến già.
Lời của editor: Chúc Sở tiên sinh cùng Tần tiên sinh trăm năm hạnh phúc, bách niên giao lão.