Chương : Phiên ngoại hôn lễ
Sau khi hoàn thành hôn lễ, vừa lúc đến giờ cơm trưa.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác tại hội trường, khách mời đều được tiến cử đến nhà hàng của khách sạn, chuẩn bị đi ăn cơm.
Thời gian buổi trưa, nhiệt độ không khí cao hơn rất nhiều.
Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa vào phòng nghỉ cởi áo khoác ra, rồi theo mọi người vào nhà hàng của khách sạn.
Hai chú rể đẹp mắt, cũng có thể làm bầu không khí vui mừng ngày hôm nay cao hơn một tầng, người phục vụ giúp hai người đẩy cửa ra trong nháy mắt, rất rõ ràng có thể nhìn thấy rất nhiều camera chụp ảnh bọn họ.
Ngoại trừ tổ nhiếp ảnh chuyên môn được mời đến, thì còn lại chính là khách mời ngày hôm nay, tất cả để xoay người lại nhìn về cửa điên cuồng chụp ảnh bọn họ.
Sở Nghĩa rất ít ở nơi có nhiều ánh đèn như vậy, trong nháy mắt này hơi hiện không được tự nhiên.
Không biết làm cái gì, cũng chỉ có thể dựa người vào Tần Dĩ Hằng bên cạnh.
Không biết nên nhìn nơi nào, cũng chỉ có thể cùng Tần Dĩ Hằng nói chuyện.
Sau đó đối với không khí lộ ra nụ cười.
"Thật nhiều camera." Sở Nghĩa nhỏ giọng nói.
Tần Dĩ Hằng nắm lấy tay hắn: "Đi thôi, tiểu nhân vật chính."
Bàn của nhân vật chính tại phía trong cùng, cho nên bọn họ phải đi đến từ đám người này, rồi đi đến từ đám người kia.
Sở Nghĩa chỉ là một người bình thường, đã bao giờ đối mặt với nhiều cam như vậy đâu, cho nên hắn một khi có cảm giác xấu hổ, liền lập tức cùng Tần Dĩ Hằng nói chuyện.
Nói gì bây giờ?
Có lẽ là chút có chút không.
"Tần Dĩ Hằng, chúng ta đi nghỉ phép còn cá cùng hoa thì làm sao bây giờ làm sao bây giờ?"
"Anh giao cho mẹ anh."
"Vậy chẳng phải là mẹ lại biết mật khẩu rồi sao?"
"Trở về lại đổi."
"Ồ."
"Đổi thành cái gì?"
"."
Sở Nghĩa không hỏi là có ý nghĩa gì, mà là thoáng rũ mắt, bắt đầu tự mình phiên dịch.
Vài giây sau hắn phiên dịch thành công, đột nhiên ngẩng đầu cười với Tần Dĩ Hằng.
"A ~" Sở Nghĩa cười hé môi dưới.
Bọn họ đi một đường này bao nhiêu người nhìn chằm chằm, tuy rằng không ai có thể nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng chỉ là nhìn cũng đủ ngọt.
Tần Dĩ Hằng còn một dáng đang chọc tiên sinh nhà hắn.
Sau khi ngồi xuống thì thời gian cũng vừa đến, khách sạn bắt đầu dọn đồ ăn lên.
Hai người cũng bắt đầu đi kính rượu từng bàn từng bàn một.
Bắt đầu từ bàn của phụ huynh, mãi cho đến họ hàng, cuối cùng mới là bạn bè của cả hai người.
Theo quan hệ trên dưới, hai người trước tiên đi kính bạn của Tần Dĩ Hằng.
Bạn của Tần Dĩ Hằng Sở Nghĩa đã gặp qua hơn nửa, cơ bản đều là người làm ăn với hắn, chỉ toàn nói những lời khách sáo rồi uống rượu.
Trường hợp này Sở Nghĩa cũng vẫn nói, nhưng bởi vì bên cạnh là Tần Dĩ Hằng, hắn cơ hồ không cần phải nói cái gì nhiều, lời nói đều để cho người khác nói, gương mặt luôn tươi cười là đủ.
Sau đó mới là bạn của Sở Nghĩa.
Hắn lần này mời rất nhiều người, bạn học cấp , bạn học đại học, bạn bè đại học, tất cả đều một đống.
Bạn học cấp chính là những người lần trước gọi hắn là bảo bối.
Bất quá hôm nay mọi người rất cẩn thận, hơn nữa ngày hôm qua Tiểu Kiệt ở trong nhóm nói hôm nay nếu lại nghe thấy bảo bối, liền phải phát bao lì xì.
Cho nên lần trước đã rút kinh nghiêm, hôm nay đã cẩn thận liền càng cẩn thận.
"Chờ rồi rốt cuộc cũng uống rượu mừng với cậu" Tới bàn bạn học cấp rồi, Tiểu Kiệt cầm lấy ly rượu của mình nói với Sở Nghĩa.
Bạn học ở bên cạnh Tiểu Kiệt đáp lời: "Cậu ta rất cao hứng, ngày hôm qua còn ở trong nhóm nói."
Tiểu Kiệt cười rộ lên: "Làm gì! Tiểu Nghĩa kết hôn tớ vui vẻ không được sao."
Thật giống như năm đó Sở Nghĩa vào ban trọng điểm, sau đó lại thi đậu A đại, Tiểu Kiệt luôn là người thứ nhất hô hào đám bạn học đi chúc mừng Sở Nghĩa chúc.
Sở Nghĩa lấy ly rượu trên tay Tần Dĩ Hằng lại, cùng Tiểu Kiệt chạm ly: "Vậy tớ uống một ngụm."
Tiểu Kiệt gật đầu: "Nể tình nể tình, một ngụm thì một ngụm."
Bàn này ồn ào nhốn nháo sau khi kết thúc, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng lại đi bàn tiếp theo.
Lại bàn tiếp theo.
Lại bàn tiếp theo.
Chờ đến bàn của bạn bè đại học, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng như là nhân tài, vừa đến mọi người đột nhiên ồn ào lên.
Sở Nghĩa vẻ mặt không hiểu nổi: "Làm sao vậy, đây là sao?"
Bạn ở bên cạnh Sở Nghĩa đứng lên cười nói: "Vừa mới nãy Triệu Diệu còn đang nói chuyện của cậu cùng Tần học trưởng."
Sở Nghĩa vẫn nghi hoặc: "Tớ cùng Tần Dĩ Hằng thì có chuyện gì?"
Triệu Diệu cũng đứng lên: "Nói em đó, năm trước mới hỏi thăm anh về học trưởng, mới mấy ngày trên trang xã hội lại đăng giấy kết hôn, anh khi đó không biết là em cùng học trưởng kết hôn. Thẳng đến ngày hôm qua, anh không phải là nhờ thiệp mời xác định khách sạn bên này, sau đó liền bùng nổ."
Có lẽ là vừa rồi mới giảng quá một lần, mọi người đều thập phần phối hợp, Triệu Diệu sau khi nói tiếng bùng nổ, có người bắt đầu hùa.
"Như thế nào đây?"
"Như thế nào đây?"
Triệu Diệu vỗ tay một cái: "Sở Nghĩa lão công đây là ai? Tần Dĩ Hằng? Tần Dĩ Hằng! Này không phải là Tần học trưởng của chúng ta sao!"
"Này thì thật trùng hợp."
"Này thì thật trùng hợp!"
Mọi người cùng nhau nở nụ cười.
Triệu Diệu thật sự kinh ngạc, lông mày muốn nâng lên cả da đầu: "Nói thật, anh bây giờ còn chưa bình tĩnh lại được, Sở Nghĩa? Hả? Tần học trưởng? Hả? Hai người? A? Tình huống là như thế nào?"
Sở Nghĩa cười: "Kinh hỉ không ạ?"
"Quá kinh hỉ!" Triệu Diệu nói xong tới gần Sở Nghĩa một chút, cười khà khà: "Được lắm đó Sở Tiểu Nghĩa, đóa hoa cao lãnh đã bị em bắt lấy."
Sở Nghĩa thập phần khiêm tốn: "Cũng bình thường mà, lợi hại giống nhau"
Triệu Diệu: "Quen biết như thế nào? Lúc em hỏi anh về học trường là khi đó quen nhau sao."
Sở Nghĩa lắc đầu: "Khi đó sắp kết hôn."
Triệu Diệu: "Thật luôn hả Sở Tiểu Nghĩa!"
Nói xong với bàn này, cơ bản là kết thúc tất cả, không bao lâu Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng về bàn của mình.
Có lẽ là đã qua cảm xúc mới mẻ ngay từ đầu, lúc này sự để ý của hai người mới không nhiều như vậy nữa, Sở Nghĩa cũng tự nhiên rất nhiều.
Mọi người ăn uống tâm sự, buổi trưa liền đi qua.
Trên đảo nhỏ này có một ít hạng mục du lịch, cho nên thời gian còn lại thì mọi người hoạt động tự do.
Hôn lễ kéo dài đến buổi tối, xem biểu diễn, cuối cùng là bắn pháo hoa.
Một ngày kết thúc, Sở Nghĩa mệt không chịu được.
"Rõ ràng em cũng không có làm cái gì mà." Sở Nghĩa oán giận.
Giờ phút này bọn họ ở trước cửa kính sát đất ở phòng khách sạn.
Cảnh đêm trên đảo rất đẹp, bờ biển liên tiếp chiếu mọi màu sắc ánh đèn, giống như nhưng bông pháo hoa chiếu trên mặt đất.
Tần Dĩ Hằng đứng ở trước cửa sổ sát đất, Sở Nghĩa đạp lên trên sô pha, đứng ở phía sau hắn, đặt tay lên vai hắn, đem trọng lượng đều cho hắn.
Sở Nghĩa hỏi: "Anh có mệt hay không?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không mệt."
Sở Nghĩa ngô một tiếng: "Em hẳn là đứng mệt, cả ngày đều đứng."
Sở Nghĩa nói xong rũ đầu xuống, đè lên trên vai Tần Dĩ Hằng.
"Tần Dĩ Hằng."
"Hử."
"Mấy giờ rồi anh?"
" giờ."
Tần Dĩ Hằng giống như cảm giác có điểm không thích hợp, xoay người qua, đỡ lấy eo Sở Nghĩa: "Buổi tối uống nhiều hay ít?"
Sở Nghĩa cười một tiếng: "Không uống nhiều, cùng bà ngoại uống một chút, cùng cậu uống một chút, chỉ hai ngụm."
Quả thật là không có say, nhìn còn vô cùng có tinh thần.
Không một chút trở ngại nào......
"Uống rượu không?" Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa đột nhiên cười rộ lên: "Anh tại sao lại có một bộ dáng rất chờ mong như vậy."
Tần Dĩ Hằng không đáp lời Sở Nghĩa, hắn vẫn nói: "Uống rượu không? Anh gọi người phục vụ mang lên rượu vang đỏ," còn như là sợ Sở Nghĩa không đồng ý, Tần Dĩ Hằng tiếp tục thuyết phục: "Em hôm nay còn chưa có uống rượu với anh đâu, em cùng bạn ngồi cùng bàn cấp uống, cũng uống với Chương Khải."
Sở Nghĩa: "Bọn họ tương đối đặc thù sao anh."
Tần Dĩ Hằng một bộ không thích nghe lời nói như vậy: "Anh thì sao?"
Sở Nghĩa bật cười, hắn lui về sau một chút, bất quá hắn không lui được nhiều, bởi Tần Dĩ Hằng nắm chặt hắn.
Sở Nghĩa nhìn chằm chằm đôi mắt Tần Dĩ Hằng: "Làm gì vậy? Anh như vậy em sẽ cảm thấy anh không có ý tốt đó."
Mà Tần Dĩ Hằng vẫn là câu nói kia: "Uống không?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, gật đầu: "Uống."
Quả nhiên Tần Dĩ Hằng đang chờ mong, Sở Nghĩa mới nói xong, Tần Dĩ Hằng liền đi đến mép giường, cầm lấy điện thoại ở đầu giường, gọi phục vụ của khách sạn.
Sở Nghĩa đột nhiên có loại dự cảm rất bất thường.
Tần Dĩ Hằng muốn làm gì vậy.
----------------------------------
-> 小蛋糕 ->Xiǎo dàngāo -> bánh gato nhỏ - Cảm ơn bạn Huệ