Không Còn Đường Lui

chương 60: hôm nay không trở về nữa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

《R-》

Hơi thở ấm áp lại quen thuộc không cố kỵ chui vào lỗ mũi, mang theo hương thơm nồng nàn, hòa tan vào mùi bùn đất thấm nước mưa tản ra xung quanh.

"Anh đi xem xem mưa đã nhỏ lại chưa ......" Phùng Kiến Vũ ý thức được không khí giữa hai người biến hóa vi diệu, thấp thỏm dùng mủi chân đá đá bắp chân người nọ, ý đồ muốn nói sang chuyện khác.

Có lẽ từng tiếng tình thoại say lòng kia đánh vào trong tim quá mức mãnh liệt, lúc ánh mắt nóng bỏng của Vương Thanh dừng ở xương quai xanh phơi bày ở lồng ngực trần trụi của cậu, thân thể của hắn liền trực tiếp có phản ứng rõ ràng, đó là khát vọng động tâm và chân thành nhất.

Không gian hẹp hòi trong đệm chăn, bọn họ cánh tay đẩy cánh tay, bắp đùi đụng bắp đùi, thân nhiệt cũng mau chóng nóng lên. Vật kia của cậu phá lệ có tinh thần cứ như vậy chỉa vào bụng Vương Thanh, tựa như mời gọi. Cậu cố gắng di động thân thể của mình, nhưng hiển nhiên đã không còn chỗ tránh né.

Vương Thanh chống nửa thân trên, tấm đệm thật dầy từ đầu vai hắn trượt xuống một đoạn, lộ ra thớ cơ bắp thịt bền chắc, thoạt nhìn vừa vô cùng cường tráng hữu lực vừa dã tính mười phần.

Hai người kéo ra chút khoảng cách, Vương Thanh theo khe hở kia đem thân thể trần truồng của Phùng Kiến Vũ quan sát cẩn thận, cuối cùng dừng mắt ở gương mặt của người nọ bởi vì khẩn trương mà hơi phiếm hồng, khóe miệng thoáng chốc nâng lên một ý vị vui vẻ cười, ngón tay linh hoạt nắm lấy quần lót của người nọ kéo xuống phía dưới.

"Hôm nay không trở về nữa."

Không đợi Phùng Kiến Vũ đáp lời, một cánh tay không quy củ liền bắt đầu ở hạ thân của cậu làm loạn, từ cánh mông men theo khe hở, xẹt qua túi nang lại dừng ở trên tính khí cương cứng.

Đi đến một bước này, tự nhiên cũng không còn gì phải xấu hổ.

Ít nhất là trong trường hợp này, bọn họ là tuyệt đối phối hợp. Không cần chọn lựa, không tính được mất, rộng mở cả tấm lòng làm việc này.

Trong cổ họng tràn ra một tiếng than nhẹ, Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng đong đưa hông, tận tình chào đón khoái cảm càng lớn hơn. Cậu không cam lòng đưa tay xuống phía dưới trêu chọc tính khí của Vương Thanh, động tác hơi lộ ra vẻ vụng về, nhưng cũng không ảnh hưởng đến quá trình bọn họ hưởng thụ với nhau.

Vương Thanh một tay nắm lấy cằm cậu, nâng lên đầu của cậu, tùy ý thưởng thức thần thái câu nhân của cậu, một tay nắm tay của cậu, tình sắc xảo lộng tính khí của hai người đang dán chặc với nhau.

Hai vật cứng rắn như lửa nóng, cảm giác lạ lẫm đè ép ma sát lẫn nhau khiến cho người ta hưng phấn không chịu được, nơi cổ họng của cậu phát ra từng tiếng rên rỉ không thể khống chế.

So với lúc trước càng có thêm tinh thần, một cánh tay của Phùng Kiến Vũ căn bản không thể hoàn toàn bao bọc đủ hết vật của hai người, chẳng qua là dựa theo bản năng không ngừng nhiễu động, cánh tay có chút ê ẩm.

Tầm mắt Vương Thanh không chút nào né tránh khiến cho cậu có chút ngượng ngùng, trên mặt tản ra một tầng hồng hồng, tiếng thở dốc dồn dập khiến cho cậu khẽ mở đôi môi hồng nhuận ướt át, hai đầu vú cứng rắn đứng thẳng theo lồng ngực không ngừng lên xuống phập phồng, đôi mắt tràn đầy tình dục cùng khát vọng, lại mang theo chút vô lực nhìn về phía người nọ.

Vương Thanh bị một màn này câu dẫn đến tâm thần hoảng đãng.

Yêu tinh này thật là càng ngày càng biết gây chuyện.

Nhiệt độ của tháng năm vốn ôn hòa thư thái, lúc này hai người đang ở trong chăn nhưng bởi vì một màn vận động này mà không tránh khỏi ra một tầng mồ hôi mỏng. Mồ hôi trên trán Vương Thanh một đường chảy xuống phía dưới, theo cằm rơi xuống xương quai xanh tinh sảo của Phùng Kiến Vũ, phần nhớp nháp này mang đến phần nhỏ khó chịu tựa như đặc biệt thúc giục kích thích tình dục.

Vương Thanh tháo xuống chăn mền trên người, thân thể vừa trẻ trung khỏe khoắn vừa tràn đầy sinh lực cứ như vậy bại lộ ở trong mắt, lửa dục trong cơ thể hừng hực thiêu đốt, như thể vừa chạm vào sẽ lập rực phát nổ.

Khóe miệng câu lên một đường cong gợi cảm, Vương Thanh giữ lấy khuôn mặt của Phùng Kiến Vũ khẽ liếm lên môi của cậu.

"Le lưỡi ra." Người nọ vỗ lên khuôn mặt của cậu tựa như dẫn dắt.

Cố ý áp thấp giọng là trí mạng cám dỗ, giống như con rắn từng chút từng chút quấn chặc con mồi của mình, không lưu lại dù chỉ một đường sống để thở.

Đầu lưỡi phấn hồng như bị mê hoặc, thuận theo hai cánh môi đưa ra một đoạn, người nọ đầu tiên là dùng đầu lưỡi của mình cùng cậu câu quấn một trận, nếm một chút mùi vị, lại dùng cánh môi mềm mại ngậm mút vào nhau. Ngay lúc cậu cơ hồ muốn chìm đắm vào trong bể dục ôn nhu kia, bất chợt cảm giác được đau đớn bị hàm răng khẽ cắn vào, theo bản năng đem đầu lưỡi rụt về.

"Ai cho em rút về?" Vương Thanh híp híp mắt, nghiêng đầu nhìn cậu.

Bộ dáng người này ở trên giường cùng với trong sinh hoạt hàng ngày, tưởng như là hai người -- bá đạo, cường thế, lại không thể cự tuyệt.

Phùng Kiến Vũ nhất thời khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, khiếp đảm nhìn Vương Thanh.

Vương Thanh cúi đầu dùng mặt cọ cọ mặt của cậu, dục vọng phát điên giấu ở trong mắt, giọng khàn khàn, "Anh thật muốn hung hăng trừng phạt em nha."

Lời nói tình dục câu dẫn xông thẳng vào màng nhĩ Phùng Kiến Vũ, cái loại cảm giác hưng phấn mới lạ kia khiến cho cậu không ngừng run sợ. Giống như có một dòng điện xẹt qua người, một cổ xung động mang theo chút kích thích vừa xót vừa tê từ ót chạy thẳng xuống xương sống, ép bức cậu cả người nóng rần, căn bản không kịp ngăn cản, một tiếng kêu vừa mềm vừa ngọt cứ như vậy vọt ra khỏi cổ họng.

"A ......"

Hạ thân của cậu thiếu kiên nhẫn ma sát người nọ, cậu cảm thấy đầu óc của mình đã bắt đầu không còn tỉnh táo nữa, cho dù cậu xác nhận bản thân mình vô cùng hiểu ý tứ trong lời nói của Vương Thanh.

Những sợ hãi cùng bất an kia, vào giờ phút này đã hoàn toàn không thèm để ý đến nữa.

Hai chân của cậu không tự chủ vòng quanh hông gầy của người nọ, xấu hổ cắn cắn môi dưới, như ma xui quỷ khiến ở bên tai người nọ mở miệng nói: "Anh đến a."

Cậu cảm giác chính mình nhất định là điên rồi.

- Hoàn chương -

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio