Không Còn Đường Lui

chương 61: thẳng hông lên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

《R-》

Vương Thanh bị một màn trần trụi câu dẫn này làm cho chấn kinh sửng sốt, trong phút chốc sau khi lấy lại tinh thần, trong mắt chớp động tia sáng mừng rỡ.

Hắn một tay cầm lên áo sơ mi còn chưa kịp khô ở bên cạnh, nhảy qua ngồi ở trên người Phùng Kiến Vũ, đem hai tay người nọ giơ cao qua khỏi đầu, thành thành thật thật trói lại.

Đầu ngón tay từ chỗ móc thắt một đường hướng xuống phía dưới vuốt ve, dừng lại ở bắp tay nhỏ nhắn, nắm chặc, lại chợt dùng sức, đem người từ trên giường vực dậy, đầu gối chống đỡ ở mép giường, nửa quỳ ở trước mặt hắn.

Đưa tay ôm lấy cần cổ nhẵn nhụi của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh kiên nhẫn dẫn dắt người nọ khẽ mở múi môi, lại dùng phương thức giống nhau như mới vừa rồi hưởng dụng một lần nữa đầu lưỡi mềm ướt của người nọ. Vừa dùng môi lưỡi tinh tế dầy đặc liếm duyện, vừa dùng hàm răng không nhịn được khẽ cắn, phần hấp tấp luống cuống không chút che giấu đơn giản giống như muốn đem người nọ từng tấc từng tấc nuốt vào trong bụng.

Dịch vị theo khóe miệng khẽ nhếch chảy xuống, Phùng Kiến Vũ vội vàng buốt xuống mấy ngụm, Vương Thanh thế nhưng không có nửa điểm muốn bỏ qua cho cậu, cậu bị hôn đến chóng mặt, theo thói quen mềm oặt dựa vào người nọ, hai tay bị trói buộc cũng nhẹ nhàng hạ xuống, ý muốn vươn đến ôm lấy cổ người nọ.

Đầu lưỡi nóng bỏng cường thế xâm lược bất chợt tách ra, Vương Thanh liếm liếm chất lỏng nơi khóe miệng của cậu, giọng trầm thấp, "Tay giơ cao." Dứt lời, không nặng không nhẹ vỗ một cái lên mông của cậu.

Cả người nhất thời cả kinh, Phùng Kiến Vũ cắn môi đem tiếng rên rỉ sắp tràn ra trong miệng lập tức nuốt trở về, vừa bất mãn lại ủy khuất nhìn Vương Thanh, nhưng vẫn là thuận theo đem hai tay trở về chỗ cũ.

Tiểu bộ dáng kia, vừa nhìn thấy, đã khiến cho hạ thân của Vương Thanh trướng phồng đến phát đau. Đỡ lấy hông của người nọ, cường ngạnh để cho thân thể có chút nhũn ra của Phùng Kiến Vũ thẳng dậy một chút.

"Mệt ......" Âm thanh trong miệng oán trách, nhưng lực đạo trên tay người nọ lại không chút nào thuyên giảm.

Vương Thanh chợt cúi thấp người, một phát nắm lấy tính khí dồi dào sinh lực của người nọ, há mồm ngậm xuống, nhẹ nhàng mút vào.

Cảm giác trươn trượt ấm áp bị khoang miệng bao quanh, khiến cho cậu cũng không nén được tiếng than nhẹ, eo nhỏ cũng theo khoái cảm to lớn kia mà từ từ bủn rủn, cậu thuận thế muốn nằm vật xuống trên giường, nhưng lại chống không nỗi cánh tay Vương Thanh đang cố định ở ngang hông mình.

Trên cái mông lại chợt bị tát một cái, lực đạo so với cái tát khi nãy còn lớn hơn nhiều, cậu hừ một tiếng, cảm giác có chút đau, nhưng vẫn không đến mức không nhẫn nhịn được, chẳng qua khi tiếng vang thanh thúy kia truyền vào trong tai, tia xấu hổ kỳ lạ kia vẫn làm cho cậu có chút không cách nào tiếp nhận được.

"Thẳng hông lên, nếu không hôm nay không cho em bắn ra." Vương Thanh tựa như trừng phạt ngắt ngắt cánh mông của cậu. Mặc dù là đang từ bên dưới nhìn lên hắn, phần khí tức bá đạo kia cũng rất khó khiến cho người ta lơ là.

Trong mâu thuẫn cùng giãy giụa, cậu lại cảm thấy có chút hưng phấn không nói được thành lời ......

Phùng Kiến Vũ miễn cưỡng nâng cao hông mình, Vương Thanh hài lòng cười cười, vứt cho cậu một ánh mắt ý vị thâm trường, hai bàn tay nắn bóp cặp mông bóng loáng kia, lại lấn người ngậm vào vật kia, động tác trước sau nhất quán, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Phùng Kiến Vũ có cảm giác chính mình giống như bị trói ở trên vách đá, lảo đảo muốn ngã, nhưng cậu lại không thể động đậy.

Thân thể căng thẳng không dám có nửa điểm thư giãn, cậu rướn cổ hứng chịu khoái cảm bang bang đánh vào đến không biết phải làm thế nào cho phải. Không lâu sau, trước ngực sau lưng đều ra đầy mồ hôi nóng bỏng. Trong miệng là tiếng rên rĩ cùng thở dốc hỗn loạn, ánh mắt của cậu thoáng dời xuống, lại thấy người nọ chợt ngẩng đầu lên, híp mắt có bao nhiêu là thú vị đang quan sát cậu.

Vốn là đôi gò má bị tình dục tuyển nhiễm đến ửng đỏ lúc này càng nóng đến lợi hại.

Vương Thanh hiển nhiên là càng thêm hăng hái, không ngừng làm cho Phùng Kiến Vũ kích thích mãnh liệt hơn, theo trụ thân một trận liếm duyện, cố ý phát ra tiếng nước mút mát vô cùng dâm mỹ. Bị phục vụ của người nọ làm đến lợi hại hơn, mi mắt khẽ nhíu không biết là sảng khoái hay là thống khổ, trong đôi mắt to hòa hợp đầy hơi nước.

"Anh đừng nhìn em, đừng nhìn ......" Phùng Kiến Vũ đem mặt xoay đi, chôn trong cánh tay trái, cơ hồ muốn khóc lên.

Giống như là bị chạm đến dây thần kinh nhạy cảm, Vương Thanh cảm thấy buồng tim chợt căng thẳng, hung hăng dùng miệng mút vào đầu thịt, loáng thoáng nghe thấy âm thanh đáp lại uyển chuyển nhẹ nhàng kia, mới nhả ra đồ chơi đang ngậm trong miệng.

"Xoay người lại." Cục xương ở cổ họng Vương Thanh lên xuống càng thêm kịch liệt, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể mình một trận tà hỏa tán loạn.

Đại não Phùng Kiến Vũ trong khoảnh khắc vào trạng thái ngưng trệ, bị người nửa đẩy nửa xoay nghiêng thân thể, lồng ngực bởi vì thở hổn hển mà không ngừng phập phồng, tay chân giản ra tạo thành một đường cong lưu loát mê người.

Cảm giác được thân thể của Phùng Kiến Vũ cứng ngắc mất tự nhiên, Vương Thanh xoa xoa tóc cậu, thấp giọng an ủi: "Đừng sợ, anh sẽ không làm thương tổn em."

Vương Thanh một tay che lại ánh mắt của cậu, một tay phối hợp hàm răng, cắn mở ra bao bì bao cao su, thuần thục mang vào cho mình, dùng đầu gối đẩy mở ra hai chân đang khép lại của cậu.

Ánh sáng mờ yếu xuyên thấu qua cái ngón tay của Vương Thanh, nhưng bốn phía thủy chung vẫn không đủ ánh sáng, Phùng Kiến Vũ có trình độ tới đâu vẫn là tương đối bị tước đoạt thị giác, nghe thấy âm thanh xé bao bì ở sau lưng, liền đủ khiến cho cậu cả người nổi hết da gà. Cậu run rẫy chờ đợi, buồng tim không có biện pháp đập loạn trong ngực.

Hết lần này đến lần khác người nọ chỉ dừng lại ở huyệt khẩu khép mở không chịu tiến vào.

Đôi mắt bị che càng thêm áp sát về phía sau, khiến cho cậu không thể không có một loại căng thẳng mơ hồ ưỡn ngực.

Nhiệt độ của người nọ từ từ đến gần cơ hồ như muốn thiêu đốt cậu. Đột nhiên, đầu lưỡi mang theo nhiệt khí chui vào trong lỗ tai của cậu khẽ liếm lộng, trêu chọc thần kinh nhạy cảm của cậu.

Cậu có chút không chịu nỗi vùng vẫy, nhưng bàn tay che chắn ở tầm mắt vẫn thủ sẵn ở đầu cậu thật chặc, khiến cho cậu căn bản không có cách nào thoát khỏi loại cảm giác bị kích thích đến khiến cho người ta không nhịn được mà co rụt cổ.

Đầu lưỡi người nọ mô phỏng động tác của tính khí không ngừng rút ra cắm vào, cây côn kia ở hạ thân cũng bắt đầu đâm đâm vào bắp đùi cậu.

Phùng Kiến Vũ không nhịn thẹn thùng, "Ô ...... muốn làm ...... muốn làm mới thoải mái được."

- Hoàn chương -

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio