Hổ Sa nhìn bọn họ cười cười, một tay đút túi quần tiến đến, hai người nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường, cũng cầm lên đũa. Tiếp theo, bất quả chỉ là một bữa cơm bình thường. Phó Thành cùng Phùng Kiến Vũ căn bản không có gì trao đổi, Hổ Sa thỉnh thoảng sẽ theo chân bọn họ nối kéo mấy câu nhàn nhã.
Từ cuộc nói chuyện, Phùng Kiến Vũ mơ hồ có thể cảm giác được quan hệ của hai người không tệ, phải nói là đã quen biết rất nhiều năm, hơn nữa nghe từ trong lời nói, Phó Thành nguyên lai là đi theo Hổ Sa, cái loại kính ngưỡng cùng phân biệt trên dưới rõ ràng không có chút một nào che giấu.
Sau khi ăn xong Hổ Sa nói rằng muốn đưa Phùng Kiến Vũ về, Phùng Kiến Vũ chỉ chỉ xe máy nhỏ của mình, xem như là khách khí cự tuyệt. Hổ Sa nhún vai một cái, ngược lại cũng không còn cưỡng cầu nữa.
"Chuyện cậu nói, tôi sẽ suy nghĩ một chút." Phó Thành thoạt nhìn cũng không ngại Hổ Sa đang có mặt, trước khi đi liền nói một câu trực tiếp như vậy với Phùng Kiến Vũ.
Bàn tay đang vặn cần ga chợt dừng lại, Phùng Kiến Vũ đè xuống vui mừng ngắn ngủi ở trong lòng, quay đầu nói: "Chúng tôi sắp không còn thời gian nữa, ngày mốt, chậm nhất là ngày mốt, anh phải cấp cho tôi một câu trả lời."
Phó Thành xoa xoa cằm râu ria xồm xàm, chân mày nhíu chặc, khóe miệng nhếch nhếch, "Nếu như không phải là câu trả lời cậu mong muốn, cậu chẳng lẽ còn muốn đến cướp sao?"
"Chuyện này không thể nói trước được."
Vừa dứt lời, Phùng Kiến Vũ liền đội vào nón bảo hiểm, vặn cần ga, như gió tiêu xa, chỉ để lại một bóng lưng màu đen.
//
Xung quanh không tính là quá an tĩnh, bên ngoài vang tiếng chim hót, bên trong là tiếng phát ti vi, khiến cho không gian mấy chục mét vuông này trông rất có nhân khí.
Hổ Sa một tay chống đầu, một tay nhàm chán không mục đích vẽ vời lên giấy ăn, giương mắt nhìn về phía Phó Thành đang ngồi trên ghế sa lông đối diện chơi điện thoại di động, cố làm lơ đãng nói: "Cậu ấy cùng mày nói về chuyện gì?"
"A?" Phó Thành ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nhìn Hổ Sa, câu hỏi này có chút không đầu không đuôi.
"Squirrel, " Hổ Sa buông xuống bút trong tay, "Cái người hôm nay đi ăn cơm cùng chúng ta."
Phó Thành ngược lại không nghĩ đến Hổ Sa sẽ cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, hơi kinh ngạc quan sát Hổ Sa một chút, nhưng vẫn là không chút nào cất giữ đem cả sự kiện hướng hắn ta giải thích một lần, dù sao cũng không phải là chuyện gì khó nói.
Hổ Sa lẳng lặng lắng nghe, hai tay bắt chéo để trên mặt bàn, ánh nhìn bình tĩnh nhưng lại vô cùng có lực răn đe, "Đem thứ cậu ấy muốn đưa cho cậu ấy."
Vốn là cũng có chút bị lung lay, nghe xong lời này của Hổ Sa, cán cân trong lòng xem như là đã định được phương hướng. Nhưng Phó Thành vẫn là không nhịn được giỡn cợt cười cười, có thâm ý khác liếc nhìn Hổ Sa, "Anh sao lại đối với cậu ta để ý như vậy? Là bởi vì lớn lên giống Cố Chử?"
"Trước kia sao lại không có phát hiện mày bà tám như vậy a?" Hổ Sa mặt không thay đổi liếc một cái, dùng tay diễn ta động tác cắt cổ, "Sớm biết như vậy ban đầu đã không cứu mày, để cho bọn họ một đao đâm xuống thống khoái hơn nhiều."
"Thao, nói giỡn cũng không còn hứng nữa rồi, còn biết lấy chuyện này ra nói, em cũng thật sợ anh." Mặc dù trong lời nói có ý oán trách, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, "Được rồi được rồi, chuyện này anh đi nói hay là em đi nói?"
Hổ Sa híp mắt, trong con ngươi chợt lóe lên tia giảo hoạt, "Tao đi nói."
//
Một đường chạy xe máy, đến được dưới lầu toàn thân đều giống như mang theo gió.
Mới vừa bước ra thang máy, Phùng Kiến Vũ từ trong túi quần lấy ra chìa khóa, đột nhiên cảm giác được sau tai một trận gió động, đại não trong nháy mắt trở nên căng thẳng, cùi chõ không chút do dự đâm về người phía sau, lại giống như là được dự liệu trước bị người bắt lại cổ tay, kéo ngược về sau lưng.
"Lại muốn mưu sát chồng nữa rồi."
Bàn tay nắm chặc cổ tay cậu buông lỏng, Phùng Kiến Vũ không kịp thốt ra tiếng đề phòng đã bị vòng vào ngực người nọ trao một cái ôm ấm áp, vừa chặc chẽ vừa an toàn, bên tai rơi xuống một cái hôn êm ái, cái loại cảm giác quen thuộc đó khiến cho lòng của cậu trong phút chốc buông xuống.
"Anh mấy tuổi a, còn chơi trò như vậy." Thử tách ra một chút, nhưng người nọ lại không chịu buông tay, Phùng Kiến Vũ ngược lại cũng tùy hắn ôm như vậy. Hai người vừa lấy tư thế ôm như vậy vừa hướng cửa đi, vừa mở chìa khóa.
"Không có chơi, anh đang đợi em."
"Sao không vào nhà đợi."
"Chìa khóa nhà đâu a."
"Sao không gọi điện thoại cho em."
"Điện thoại di động cũng ở trong nhà rồi."
Phùng Kiến Vũ vừa giận vừa buồn cười, một bên mở cửa, một bên dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt người nọ, có chút bất đắc dĩ, "Anh nói anh sao lại không chịu ở nhà?"
Vương Thanh đem đầu chôn vào gáy người nọ dụi dụi, nhẹ giọng nói: "Phùng Kiến Vũ nhà anh không có ở nhà."
Khẩn trương mím môi, Phùng Kiến Vũ bị bộ dáng của người nọ kích thích đến nổi da gà đầy người. Cửa ở sau lưng mới vừa mở ra ngay lập tức bị đóng lại, cậu liền bị người nọ đặt tại cánh cửa hôn đến vô cùng sảng khoái, rốt cuộc vừa hôn xong, thần trí cũng đã trở nên có chút tê dại.
"Kiếm tiền thật mẹ nó ảnh hưởng đến yêu đương mà."
Buổi tối tắm rửa xong, hai người đều mệt mỏi quăng mình lên giường, hồi lâu không nói một lời.
Phùng Kiến Vũ ngược lại cũng nhìn ra tâm tình hôm nay của Vương Thanh dường như không đúng lắm, liền mở miệng hỏi: "Làm sao lại yên lặng như vậy? Chuyện buôn bán sao?"
"Ân, " Vương Thanh nhắm mắt lại đáp một tiếng, "Gặp được mấy người chủ mua lớn, chỉ là anh cùng bên kia giao dịch tiền không hợp nhau, còn có rất chuyện cần phải bàn bạc. Hiện tại chỉ dựa vào tiền lời ở Bắc Lục Hòa là không đủ ...... nhưng trước mắt chỉ có thể chọn việc này để kiên cường chống đỡ, thật đáng lo." Càng nói chân mày càng nhíu chặc, Vương Thanh dường như có chút không muốn tiếp tục đề này, lại đổi đề tài nói: "Hôm nay em đã làm gì vậy?"
"Đi kho hàng nhỏ kiểm hàng a, anh quên rồi sao? Em hôm qua mới cùng anh nói." Phùng Kiến Vũ dùng giọng nói bình thường che dấu, cũng may Vương Thanh đang nhắm hai mắt, không nhìn ra được trên mặt cậu có chút khác thường.
"Oh, hình như vậy ...... gần đây quá bận rộn, hắc." Nói xong, đem đầu hướng vào ngực Phùng Kiến Vũ cọ cọ, "Tắt đèn đi ngủ đi."
Thanh âm kia thật thấp mang theo giọng mệt mỏi khiến cho Phùng Kiến Vũ nghe vào một trận đau lòng, cậu vươn tay tắt đèn đầu giường, sau đó cũng chui vào trong chăn. Vương Thanh đưa tay khoác lên hông Phùng Kiến Vũ, trong ngực ôm lấy thân nhiệt làm cho người ta an tâm, thần kinh mệt mỏi của hắn cơ hồ trong nháy mắt được an ủi, rồi sau đó chìm vào ngủ say.
Một người khác hiển nhiên không thể ngủ ngon như vậy được.
Cậu đang do dự có nên nói cho Vương Thanh biết về chuyện của video hay không. Thứ nhất tin tức là từ Trương Dĩ Hàng lấy được, cậu không có cách nào giải thích;thứ hai cuối cùng phải giao nộp cho cảnh sát, với thân phận của cậu đại khái muốn tránh ra phần này, dù sao vấn đề quá mức nhạy cảm, một khi đã nổi lên nghi ngờ sẽ rất khó che đậy.
Xem thế nào cũng phải muốn giấu giếm, nhưng sự lựa chọn này lại làm cho cậu khó chịu đến sắp nổi điên.
Cảm thụ cánh tay ở ngang hông cách chăn mỏng truyền đến nhiệt độ, tâm của Phùng Kiến Vũ lại như rơi vào hầm băng.
Cái loại cảm giác như bị bóp cổ lâu dài khiến cho hít thở không thông, theo Vương Thanh cùng chung sống, kéo theo chông chất của sự lừa dối, cộng thêm kết thúc hành động càng tiến gần, âp lực ngày càng tăng, hành hạ cậu đến mức không còn sức để chịu đựng nổi được nữa.
Ánh sáng mỏng manh bên trong phòng chiếu thân ảnh người nọ ôn nhu, cậu đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chân mày lúc ở trong mộng vẫn nhíu chặc của người nọ.
Rốt cuộc vẫn còn khó chịu điều gì đây?
Rõ ràng chính mình đang giữ tấm màn che ngụy trang lớn nhất, còn cẩn thận dực dực như vậy cho ai nhìn?
Là sợ hãi đi.
Sợ hãi bây giờ làm nhiều thêm một việc, tương lai anh sẽ hận em nhiều một phần.
Tâm trạng bi thương nháo đến tim của cậu loạn thành một đoàn, đầu ngón tay run rẫy, không nhịn được áp người tiến lên hôn một cái lên mi gian của người nọ.
Giống như là trên đỉnh đầu đang treo một cái đồng hồ tính giờ to lớn, mỗi một phút mỗi một giây, đều là đau khổ ngọt ngào.
- Hoàn chương -