Lúc nhận được điện thoại của Hổ Sa, Phùng Kiến Vũ mới vừa gửi xong tiền từ ngân hàng đi ra. Trời bên ngoài nhiều mây, không khí vừa ướt vừa ẩm, ngay cả hô hấp cũng khiến người bất giác phải cau mày.
Cậu không nghĩ đến cuộc điện thoại này lại đến nhanh như vậy, lại càng không nghĩ đến là do Hổ Sa gọi cho cậu.
“Tôi từ chỗ Phó Thành lấy được video, hẹn thời gian gặp mặt đi, tôi đem thẻ nhớ đưa cho cậu.”
Thanh âm ở đầu dây bên kia điện thoại dường như thật sự có khả năng đùa giỡn thần kinh của cậu, đây có lẽ là cơ hội duy nhất.
Phùng Kiến Vũ cau mày, tay siết chặc điện thoại di động, “Ai biết anh có phải đang lừa gạt tôi hay không.”
Bên kia dừng hồi lâu, sau đó gửi đến mấy cái tin nhắn, đều là hình ảnh, nhìn ra được là chụp từ video —— cậu lập tức nhận ra được thân ảnh của Xích Long.
“Hôm nay đi, lập tức hôm nay.” Phùng Kiến Vũ bắt đầu nóng nảy.
“Được a, vậy cậu bây giờ liền đến đây?” So với Phùng Kiến Vũ, Hổ Sa lại biểu lộ thư thản hơn nhiều, “Quán bar Thịnh Nguyên, A.”
Cổ họng tắt nghẹn, trong mắt chợt thoáng qua mấy phần ngoan lệ.
Phùng Kiến Vũ phiền lòng vò vò đầu tóc, lại cố gắng tự mình trấn định, “Tôi còn cho là chúng ta hẳn phải gặp mặt ở khu đông.”
Hổ Sa khẽ cười nói: “Nếu đồ mà tôi lấy được rồi, dĩ nhiên là không cho Phó Thành quản.”
Nhớ đến ngày hôm qua Hổ Sa cố ý đến gần, Phùng Kiến Vũ trong lòng đánh thịch, nhắm hai mắt lại chậm rãi nói, “Tại sao?”
“Cậu là hỏi tại sao lại giúp cậu lấy video, hay là tại sao tìm cậu đến quán bar?” Hổ Sa hỏi.
“Cả hai.”
“Tôi cho là cậu đã biết ……” Hổ Sa cười cười miễn cưỡng nói một câu, “Hoặc là cậu đến đây, tôi sẽ tự mình nói cho cậu biết.”
“Anh cứ đợi đi,” Phùng Kiến Vũ nhịn xuống xung động muốn phun một ngụm nước miếng, lạnh nhạt nói, “Đợi tôi đến đốt giấy tiền cho anh.”
Vừa mới chuẩn bị bấm điện thoại, thanh âm bên kia chợt cao giọng.
“Đừng cúp ——”
Không biết là thanh âm kia vô cùng chói tai, hay là Phùng Kiến Vũ đơn thuần từ trong lòng chán ghét, chỉ cảm thấy trái tim càng đập nhanh, chân mày nhíu thành một chữ “xuyên” (“川”), một thân vẫn không tiêu tan bạo khí.
Nhưng vẫn là nín nhịn kiên nhẫn, dừng lại động tác.
Cậu biết bản thân không đủ quả quyết.
“Tôi chỉ chờ cậu đến sáu giờ, ” Hổ Sa nói, “Từ thang máy gần nhất với bãi đậu xe dưới đất mà đi lên.”
Phùng Kiến Vũ vô cùng tức giận vô phản cười, “Anh dựa vào cái gì cho là tôi sẽ đến tìm anh?”
“Cậu chỉ còn dư bốn ngày, ” Giọng nói của Hổ Sa lại trở nên rất bình thản, nghe không ra được tâm tình, “Cậu không còn sự lựa chọn nào khác.”
Trong đầu đại khái nhớ lại hình thể không tính là quá vạm vỡ cùng với tướng mạo nhã nhặn lịch sự của Hổ Sa, cố gắng âm thầm suy đoán nếu như khi hai người đối đầu, xác suất giành phần thắng của mình là bao nhiêu;Nghĩ đến Hổ Sa chắc là sẽ không dưới tình huống này còn mang theo loại người gì ở bên cạnh chứ.
Phùng Kiến Vũ không có chào hỏi đã ngắt máy.
Cậu nhớ Vương Thanh hôm nay chắc cũng gặp khách vào lúc sáu giờ hơn, thời gian đúng lúc vừa vặn. Ai biết lần sau còn có cơ hội tốt như vậy phải chờ đến bao giờ, không bằng sớm một chút giải quyết.
Câu nói kia của Hổ Sa ngược lại đánh tỉnh cậu, tình huống trước mắt, thật là không còn có sự lựa chọn nào khác nữa.
Đáy lòng cười lạnh một tiếng, men theo con đường nhỏ đi về hướng quán bar Thịnh Nguyên.
Cậu cảm thấy chính mình hẳn rất khẩn trương, nhưng sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy, hiện giờ đã có chút chết lặng —— mặc dù khi nhớ lại một màn kia ở sòng bạc Hàn Cẩm, đối với Hổ Sa vẫn sẽ có chút cảm giác bài xích âm trầm.
Một đường thuận lợi.
Nhưng không biết trong lòng phát sinh điều gì, lúc Phùng Kiến Vũ đi ngang qua người nhân viên phục vụ đang đẩy xe, thuận tiện lấy đi một con dao nhỏ. Không có chỗ nào thích hợp, Phùng Kiến Vũ đành đem nó giấu trong giày da.
A.
Phùng Kiến Vũ nâng tay lên ở trước cánh cửa im ắng, gõ xuống mấy cái.
Người ở bên trong giống như cố ý trì hoãn, hồi lâu vẫn không chịu đi ra. Đúng lúc Phùng Kiến Vũ cho rằng Hổ Sa đang đùa giỡn cậu, cánh cửa kia mới chậm rãi mở ra từ bên trong.
Hổ Sa đứng ở bên trong, cười cười nhìn cậu, trong mắt không có một chút xíu kinh ngạc.
“Vào đi.” Hổ Sa nhường ra cho cậu một lối đi nhỏ.
Phùng Kiến Vũ hung hăng bấm bấm lòng bàn tay, như vậy mới khiến cho cậu kiềm xuống xung động không có ngay lập tức cúi người xuống rút con dao ra.
Cậu cất bước tiến vào.
Cảm giác này rất quái lạ, triệt để kì lạ.
Cửa phía sau đóng lại. Còn chưa đợi cậu xoay người lại, Hổ Sa liền lấn người tiến đến sát gần. Khoảng cách này vô cùng gần, Phùng Kiến Vũ cảm thấy người nọ đang ngửi gáy mình, chán ghét đến mức thở không nổi.
Chính là vô luận như thế nào cũng không thể nhịn được nữa, Phùng Kiến Vũ xoay người lại hung hăng đạp hắn ta một cước, “Thao con mẹ anh.”
Hổ Sa tránh né không kịp, thành thành thật thật bị đá một cái ngay đùi, lảo đảo mấy bước lui về phía sau, nhưng dường như không để ý lắm. Híp mắt tinh tế quan sát Phùng Kiến Vũ một lần, đột nhiên nói: “Cậu thật sự đặt hắn ở trong lòng.”
Phùng Kiến Vũ sửng sốt, cậu không biết Hổ Sa đang ám chỉ điều gì, hay là biết được điều gì.
Hổ Sa vẫn như cũ cứ như vậy nhìn cậu, hơn nữa nhìn thật kỹ mặt của cậu, tựa như đang dùng ánh mắt trực trực chằm chằm quan sát từng tấc từng tấc ngũ quan của cậu. Trong ánh mắt kia ẩn chứa rất nhiều điều, khiến cho Phùng Kiến Vũ không biết có nên phản ứng lại hay không.
Đang muốn tiến lên xuất ra một đấm, Hổ Sa lại nhanh hơn cậu một bước, đem cậu ấn lên vách tường, Phùng Kiến Vũ lập tức đưa tay ngăn lại. Hai người cũng không làm ra động tác gì khác, chẳng qua dùng tay so tài, khí lực tương đối, nửa ngày vẫn không phân được thắng bại.
Phùng Kiến Vũ cố ý tỏ ra thoát lực trượt xuống dưới đất, buông lỏng tay, Hổ Sa ép theo xuống, lại bị Phùng Kiến Vũ nâng gối thúc lên. Hai ánh mắt dường như mang theo tia âm hiểm bén nhọn, trong không khí tựa như xẹt ra tia lửa, không biết được sẽ vô tình đâm chết người nào.
Hổ Sa chợt vươn ra một cánh tay, khẽ vuốt ve gò má của cậu, động tác kia rất ôn nhu, tuyệt không mang theo ý vị trêu đùa.
Phùng Kiến Vũ bức bách bản thân mình nhẫn nại, tay phải chậm rãi mò xuống khe hở giày da.
- Hoàn chương -