“Được rồi, đừng lấy dao của cậu ra nữa, thấy máu không tốt.” Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm đè nén của Hổ Sa, bàn tay đang đặt ở trên mặt mình cũng thu về.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Phùng Kiến Vũ có cảm giác bản thân mơ hồ nhìn thấy khóe miệng của người nọ câu lên một nụ cười khổ tịch mịch trong thoáng chốc rồi biến mất. Hổ Sa đứng dậy, đưa tay ra như muốn cầm lấy tay cậu. Phùng Kiến Vũ khó khăn né tránh, nhưng vẫn bị người nọ nắm lấy cổ tay kéo đứng lên.
Điện thoại di động trong túi quần của Hổ Sa không đúng lúc rung động, hắn nhìn một chút, tiếp nhận.
“…… Đúng vậy, tôi gặp được rồi, ” Hổ Sa thủy chung nhìn chằm chằm cậu, nói, “Hiện tại đang ở cùng với tôi.”
Lại nghe thấy chuyện gì, nhíu mày, sau đó đưa điện thoại cho cậu.
Phùng Kiến Vũ do dự một chút, nhận lấy điện thoại di động. Không có hiển thị tên người gọi đến, cậu không biết được là ai, đưa đến bên tai vừa nghe vào, cả kinh đến hít một hơi lãnh khí —— Dư Hạo Viễn !
“Cậu cùng Tiểu Vũ lấy được đồ rồi thì mau chóng rời khỏi ……”
“A?” Không chờ Dư Hạo Viễn nói xong câu nói, Phùng Kiến Vũ đã không nén được sự nghi ngờ của mình.
“Hổ Sa —— Vũ Dư Dương a, cậu ta không có giải thích với cậu sao? Cậu ta là người cùng tuyến lúc trước của tôi, vốn đã mấy năm không có liên lạc …… lần này tôi thật vất vả mới tra ra được quan hệ của cậu ta và Phó Thành, có thể nhờ cậy cậu ta để cho Phó Thành đưa ra video. Thời gian cấp bách, cậu ta cũng chỉ là tạm thời chạy đến đây, trong khoảng thời gian này tôi lại không thể liên lạc suôn sẻ với cậu được, nên để cho cậu ta lấy được đồ rồi sau đó trực tiếp giao cho cậu, ” Dư Hạo Viễn nói có chút gấp gáp, Phùng Kiến Vũ miễn cưỡng xử lý thông tin một chút, “Bất quá chuyện cậu ta là người cùng tuyến, Phó Thành không biết, cậu tận lực tránh tiếp xúc nhiều thêm với Phó Thành, để tránh bị nhìn ra đầu mối.”
Hổ Sa nhìn biểu lộ trên mặt Phùng Kiến Vũ không tự chủ biến hóa, bị chọc cho bật cười.
Lại qua loa khai báo thêm mấy câu, sau đó mới ngắt máy.
Sau khi tắt điện thoại, màn hình tự động hiện ra hình nền trên điện thoại di động —— đó là Hổ Sa cùng một người nam nhân khác đầu kề đầu đứng cạnh nhau.
Người nam nhân ở bên cạnh Hổ Sa kia, nhìn kỹ, thật sự cùng chính mình có đến mấy phần giống nhau.
Phùng Kiến Vũ thần tình sửng sốt.
Hổ Sa cũng ý thức được điều gì đó, rút lại điện thoại từ trong tay Phùng Kiến Vũ.
“Thì ra anh nói tôi nhìn rất giống một …… người bạn của anh, là sự thật.” Phùng Kiến Vũ có chút lúng túng nói.
Hổ Sa thu hồi điện thoại di động, từ chối đưa thêm ý kiến.
Phùng Kiến Vũ kỳ quái nói: “Vậy tại sao anh không sớm nói rõ ràng với tôi?”
“Chơi rất vui.” Hổ Sa trả lời.
Phùng Kiến Vũ dừng một chút, bỗng hỏi: “Cậu ta là ai?” Gặp phải người cùng mình lớn lên có hình dáng tương tự, khó tránh khỏi sẽ có nhiều hiếu kỳ.
“Cố Chử.” Biết rõ nói vậy cũng không biết gì nhiều, nhưng vẫn là không nhịn được khi có người hỏi đến vẫn buộc miệng nói ra danh tự này. Hổ Sa biểu lộ nhàn nhạt, rồi lại tựa như hồi thần nghĩ đến điều gì đó, bổ sung nói, “Chết rồi.”
Tự biết bản thân đã dẫn dắt đề tài sai lầm, Phùng Kiến Vũ nghẹn họng.
Hổ Sa ngược lại thủy chung không có biểu lộ gì, cũng không nói thêm chuyện gì khác. Khởi động laptop, gắn vào đầu đọc thẻ và thẻ nhớ, hướng Phùng Kiến Vũ phát hình đoạn video kia. Video tương đối ngắn, nhưng có thể thấy rõ gương mặt của Xích Long cùng đồng bọn đang tiến hành động tác đổi bột trắng. Ngoại trừ video, còn có thêm mấy tấm hình, chụp được một ít bột phấn trắng nằm trong mấy thùng hàng.
“Những thứ hàng này vận chuyển về F thị, hay là bị Phó Thành giữ lại?” Phùng Kiến Vũ hỏi.
Hổ Sa đem tầm mắt từ màn hình dời về phía Phùng Kiến Vũ —— hắn vốn là đối với những thứ này không có hứng thú gì, đây là chuyện của cảnh sát, chứ không phải chuyện của hắn.
“Đúng vậy, vẫn còn ở chỗ Phó Thành, ” Hổ Sa trả lời, “Phó Thành nguyên bản định ép Tạ Kiêu để lấy tiền, rồi mới đem hàng trả lại cho hắn ta.”
“Anh, anh có thể hay không, khiến cho Phó Thành giao ra đống hàng kia?” Phùng Kiến Vũ nhíu chặc chân mày, “Dưới tình hình trước mắt xem ra, tôi lo lắng nếu chỉ có video, cho dù là cảnh sát vẫn sẽ có chút khó khăn, cũng không đủ chứng cứ phản kháng.”
Hổ Sa nghe vậy, vò rối đầu tóc, “Việc này cùng với nhiệm vụ lão Dư phái tôi đi làm không giống nhau, ích lợi ông ta cho tôi chỉ đủ làm một chuyện này.”
Ở chung như vậy một hồi, loại bỏ khoảng cách xa lạ, Phùng Kiến Vũ ngược lại không khỏi cảm thấy con người Hổ Sa cũng không quá khó khăn chung đụng. Đánh bạo nghiêng đầu qua, mắt nhìn chăm chăm xem xét người nọ, “Máy đổi mặt sao?”
Hổ Sa bỗng dưng lập tức bị chọc cười, mắng một tiếng “Tiểu tử thối”.
Điện thoại di động của Phùng Kiến Vũ đột nhiên chấn động, tiếng chuông vang lên kia là đặc biệt cho cài tiêng cho Vương Thanh, cậu không còn cách nào, chỉ đành phải tiếp nhận.
“Bên ngoài trời mưa, em không ở nhà sao? Anh gọi mấy lần đều không có người nhận.” Bên phía Vương Thanh quả thật truyền đến tiếng mưa rơi ồn ào ồn ào.
Không đề cập đến thật đúng là Phùng Kiến Vũ không có phát giác. Cậu phỏng đoán Vương Thanh hẳn là vẫn còn đang ở cùng mấy người khách hàng kia bàn bạc công việc, nhất thời nửa khắc() sẽ không rời đi.
“Em đến Bắc Lục Hoàn, rất nhanh sẽ trở về, ” Phùng Kiến Vũ đúng lúc tìm được đề tài thay đổi, “Sao ở bên anh thế nào tiếng mưa rơi lại lớn như vậy a?”
“Cùng những người đó nói chuyện thật mất hứng, anh kiếm cớ đi vệ sinh ra ngoài gọi điện thoại cho em, ” Vương Thanh cười hắc hắc nói, “Quá nhớ em.”
Phùng Kiến Vũ bị nói đến mặt ửng đỏ, không tự chủ cách xa Hổ Sa một chút, sợ bị nghe được.
“Chỗ của anh bị dột sao?” Phùng Kiến Vũ hỏi.
“Không có a, ” Vương Thanh dễ dàng nói, “Bên trong tín hiệu quá kém, anh chạy ra ngoài mới có thể gọi cho em.”
“Anh ngu ngốc a ! Vội vàng đi vào, đợi lát nữa ướt dầm dề, hình dạng trông chẳng ra gì.” Phùng Kiến Vũ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
“Được a, vậy anh đi vào đây a, cúp a.”
Liên tiếp ba từ “a” kết câu, giống như đang thử dò xét xem đối phương có thể từ bỏ được hắn hay không.
Phùng Kiến Vũ buồn cười, “Anh mau mau cúp máy đi.”
Cho đến khi đã tắt điện thoại, nụ cười trên mặt vẫn còn chưa dừng lại.
Hổ Sa ở một bên lẳng lặng nhìn, hồi lâu mới nói: “Cậu sẽ không phải là chơi thật chứ?”
“Cái gì thật hay không thật.” Phùng Kiến Vũ có chút hoảng, quay mặt qua chỗ khác, sợ bị phát hiện ra gì đó.
Mặc dù cậu đối với chính mình đã tương đối thản nhiên, nhưng đối với bên ngoài, chung quy vẫn là tâm tư bất an, giống như đứa trẻ đang làm sai chuyện.
“Chính cậu trong lòng rõ ràng, ” Hổ Sa nhàn nhạt nói, “Sếp Phùng.”
Phùng Kiến Vũ thật lâu không có lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì. Cho đến khi Hổ Sa cũng có chút không nhịn được, mới chợt mở miệng, “Chuyện này tôi không thể để cho Vương Thanh biết, tốt nhất là để cho anh ấy cảm thấy đây là một lần ngẫu nhiên …… là Phó Thành muốn trừng trị Tạ Kiêu, là Tạ Kiêu tự mình làm ra. Nếu không tôi sợ anh ấy đối với thân phận của tôi nổi lên nghi ngờ.”
Hổ Sa hỏi: “Cậu đây là có ý gì?”
Phùng Kiến Vũ không hề né tránh ánh mắt nữa, chỉ là có chút khổ sở nhìn Hổ Sa, “Thì, thì giúp tôi nói với Phó Thành một chút đi. Có câu gì mà, đưa Phật phải đưa đến Tây() …… tôi biết lấy bối cảnh của Phó Thành không đến nỗi ở trước mặt mấy người Tạ Kiêu giả bộ làm cháu trai ngoan, huống chi, Tạ Kiêu cũng tuyệt sẽ không thể lấy Khánh Dư hắn làm núi dựa. Đối với anh mà nói, đây cũng không phải là việc gì khó.”
Hổ Sa bắt chéo tay nhìn cậu, không có trực tiếp trả lời, “Yêu cầu của cậu cũng có nhiều quái chiêu.”
Phùng Kiến Vũ cảm thấy người này nhìn dáng dấp có thể lợi dụng, nhạt nhão cười cười, “Năng giả đa lao(), năng giả đa lao.”
Nịnh bợ ai mà không thích nghe.
Hai người ngược lại cũng không có làm trễ nãi quá lâu, cuối cùng Hổ Sa đưa thẻ nhớ cho Phùng Kiến Vũ, sau đó cùng nhau mở cửa phòng rời khỏi quán bar.
Bên ngòai trời đã chập tối, mưa vẫn còn rơi, chẳng qua là đã nhỏ đi không ít.
Mới vừa rồi Hổ Sa cùng cậu đánh thái cực gần nửa ngày, cũng không nói ra kết quả gì nhiều, làm cho Phùng Kiến Vũ trong lòng thắt chặc, loại cảm giác không mấy vui vẻ —— nếu Hổ Sa chịu giúp một tay vào việc mà cậu vừa nói, nếu so với cậu tự mình thực hiện nhất định sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Đi ra khỏi cửa quán bar, Phùng Kiến Vũ tìm xe máy nhỏ chính mình dừng ở một bên. Mặc dù là có bức tường ngăn che, nhưng vẫn có nước mưa bị gió thổi bạt đến trên chỗ ngồi.
Cậu chịu khó dùng tay lau lau mấy cái, đem nước phủi xuống.
Người nọ ở sau lưng đột nhiên lên tiếng: “Tôi có thể nói giúp cậu một tiếng.” Nhìn thấy Phùng Kiến Vũ kinh ngạc quay đầu lại, hắn còn nói thêm, “Không phải chỉ bởi vì gương mặt của cậu …… thật tốt hoàn thành nhiệm vụ đi. Lão Dư cũng không dễ dàng, lần này là ông ta điều thủ hạ riêng đến tìm tôi, phía trên hình như là không biết chuyện này, chỉ vì giúp cậu, trả cho tôi là của cải riêng của ông ta. Cậu thận trọng một chút, để cho ông ta quá mấy năm nữa có thể an tâm thoải mái nghỉ hưu.” Nói xong, tức khắc quay đầu rời đi, giống như biểu lộ thần tình vừa rồi, là vô cùng xấu hổ.
Phùng Kiến Vũ làm như không ngờ tới, nghe vậy rất là mừng rỡ, cậu đưa tay vỗ vỗ vai của Hổ Sa, nhẹ nhàng nói tiếng cám ơn.
Nơi xa —— có lẽ cũng không tính là xa, nơi khúc cua quẹo nhỏ hẹp.
Vương Thanh ngồi ở trong xe.
Vốn là vì nhận thức được người nọ đang ở Bắc Lục Hoàn cho nên cố ý thật sớm kết thúc thương lượng chuyện làm ăn ở địa bàn, không báo cho người nọ cũng là vì muốn cho cậu một cái kinh hỉ. Hắn thu vào sự mệt mỏi, chan chứa tràn đầy lòng mong đợi, không nghĩ đến trên đường chạy đến Bắc Lục Hoàn lúc dừng xe chờ đèn đỏ, lại nhìn thấy người nọ —— cùng một người đàn ông khác chung một chỗ, bản hiệu kiến trúc bắt mắt bốn chữ to: Quán bar Thịnh Nguyên.
Bốn phía đen như mực, nhưng trước cửa quán bar vẫn là một mảnh sáng chói rực rỡ —— cho dù trên đường không có sáng như vậy, hắn tuyệt đối cũng có thể dựa vào thân hình, một cái liếc mắt liền nhận ra người nọ —— đó là người của hắn, hóa thành tro bụi hắn cũng có thể nhận ra được.
Không phải hẳn là nên ở Bắc Lục Hoàn sao? Tại sao lại lộ ra biểu hiện mừng rỡ như vậy? Tại sao lại thân mật vỗ vai nam nhân xa lạ đó như vậy? Tại sao lại …… gạt anh?
Trái tim giống như bị thứ gì đó hung hăng đập một cái.
Vương Thanh đau đến cả người phát run, đầu ngón tay siết chặc tay lái bởi vì dùng quá sức mà trở nên trắng bệch. Hắn cái gì cũng không làm, chẳng qua là lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hướng kia, hai mắt không dám nháy một cái.
Hắn sợ. Hắn sợ chính mình nhìn thấy được điều gì, lại sợ chính mình phát hiện ra được điều gì.
Phía sau xe truyền đến tiếng kèn thúc giục, cả con đường dường như cũng náo loạn hẳn lên. Vương Thanh cuống quít xoay mặt đi, hắn không biết Phùng Kiến Vũ có thể nhận ra xe của hắn hay không. Vội vàng đạp cần ga, chiếc xe vút một tiếng lao qua khúc cua, nguy hiểm là khó tránh khỏi.
Hắn cơ hồ là đang chạy trốn.
Hắn không biết trong lúc lý trí của mình mất khống chế, sẽ làm ra những chuyện gì;Nhưng hắn biết, đó nhất định là những chuyện khiến cho Phùng Kiến Vũ chán ghét hắn.
Lúc này hắn cần thời gian để tỉnh táo lại.
- Hoàn chương -
____________________
() Nhất thời nửa khắc: Trong một khoảng thời gian nhất định
() Đưa Phật phải đưa đến Tây: Nguyên câu là "Người tốt thì phải làm đến cùng, tiễn Phật phải đưa đến Tây Thiên"
() Năng giả đa lao: Người có tài nhiều nhọc nhằn