Quan hệ của Kỷ Tử Mân với mẹ mình là Lữ Diêu rất khó diễn tả.
Lúc gặp nhau tuy không đến nỗi nóng nảy tranh chấp nhưng cũng sẽ không nhiệt tình ôm ấp, càng không có xưng hô ‘mẹ yêu’, ‘con ngoan’ gắn thêm mấy gợn sóng buồn nôn phía sau.
Kỷ Tử Mân sinh ra với Kỷ Lễ Dương chính là bảo vật trời ban, nhưng với Lữ Diêu lại là ngoài ý muốn, cũng là bóng đèn công suất lớn làm người ta đau đầu giữa chị và chồng.
Trong mắt người ngoài, Kỷ Tử Mân và Lữ Diêu có thể là đồng nghiệp giúp đỡ nhau trong công việc, bạn bè tôn trọng nhau trong sinh hoạt, nhưng tuyệt đối không phải đôi mẹ con tình cảm. Nếu không nói ra quan hệ ruột thịt của hai người sẽ không ai nghĩ đến điều này.
Trước kia có Kỷ Lễ Dương ở giữa hòa giải, bây giờ đã ngăn cách cả một đại dương, không thấy mặt sẽ không việc gì.
Kỷ Tử Mân bất ngờ nghe thấy ‘tin tức cơ mật’ của Kiều Hải Tinh thì cười lạnh trong lòng. Trở về tảo mộ thì không sao, đây là ăn ý hàng năm của cậu với mẹ, nhưng nếu quay về gây phiền toái… Xin lỗi, cậu sẽ không ngồi nhìn đâu.
Ngôn Hành là người của cậu, cũng dám bắt nạt trên đầu cậu? Kỷ Tử Mân có thể tôn trọng mẹ mình, nhưng không có nghĩa sẽ chịu để bà dùng thân phận này chèn ép suy nghĩ của cậu.
Chiều hai ngày sau, Kiều Hải Tinh bỗng xồng xộc chạy vào phòng, gào lên thảm thiết:
- Tiểu P! Có chiếc xe màu vàng đang chạy đến đây, Diana đến rồi!
Ý cô là: tìm lá chắn mau tìm lá chắn, cầm vũ khí mau cầm vũ khí, kẻ địch tập kích rồi!
- Rất tốt, thần tượng của bà cuối cùng đến rồi. – Kỷ Tử Mân ngồi xếp bằng trên ghế salon chơi notebook, đầu cũng không thèm ngẩng lên, hoàn toàn không coi căng thẳng của Kiều Hải Tinh vào mắt.
Lời nói của Kỷ Tử Mân chắc chắn là hắt một chậu nước lạnh, Kiều Hải Tinh phiền muộn rúc mình vào ghế salon đơn, cảm thấy mấy ngày nay mình nên làm người tàng hình thì tốt hơn… Đáng lẽ sau khi tìm được Kỷ Tử Mân cô nên lập tức về nhà mới đúng! Hai ngày trước làm bóng đèn đã đủ xấu hổ rồi, bây giờ còn bị ép làm bia đỡ đạn!
- Tử Mân, cậu không đi đón bác gái à? – Ngôn Hành ngồi bên cạnh đọc báo hỏi khó hiểu. Nói thật, không lo lắng tuyệt đối là nói dối, hắn vẫn hy vọng có thể biểu hiện tốt một chút.
- Quy tắc giao chiến điều thứ nhất, nhất quyết đừng gọi bà ta là ‘bác gái’. Có thể gọi là Diana, cô Lữ Diêu, miễn là đừng dùng xưng hô tạo cảm giác nhiều tuổi. – Kỷ Tử Mân tạm dừng trò chơi, đóng máy tính lại. –Điều thứ hai, quá xem trọng ngược lại sẽ cổ vũ sự kiêu ngạo của bà ấy, bỏ qua là biện pháp tốt nhất. Huống chi bà ấy có chân, cửa lại không khóa, tự mình biết vào.
Thấy Ngôn Hành nhíu mày, dường như không hiểu thái độ lãnh đạm của Kỷ Tử Mân, Kiều Hải Tinh vội vàng giải thích:
- Ý Tiểu P là, Diana thích mọi người đối xử bình đẳng, không thích cảm giác cao cao tại thượng.
Lữ Diêu tuy là một nữ vương uy danh lan xa, nhưng là nữ vương bệ hạ vui vẻ với thần dân.
- E hèm, nhưng chỉ giới hạn trong công việc cùng xã giao. – Kỷ Tử Mân lại bồi thêm một câu, chỉ có thể nói hiểu rõ mẹ nhất vẫn là con. –Tóm lại, đừng làm bà ấy có cảm giác được đối xử đặc biệt là tốt nhất. Giữ lễ phép cùng tôn trọng nên có, duy trì khoảng cách không nóng không lạnh, giống như tôi vậy.
Nếu là người xa lạ thì thôi, nhưng giữa mẹ con lại lạnh nhạt như vậy có bình thường không? Toàn bộ lo lắng của Ngôn Hành chuyển hết lên người Kỷ Tử Mân.
Kính koong. Chuông cửa vang lên, thứ nên đến sẽ đến.
Ba người chấm dứt thảo luận tác chiến ngắn ngủi, Kiều Hải Tinh rất tự giác thực hiện trách nhiệm làm bia đỡ đạn đứng dậy đi mở cửa, nghênh đón thần tượng của mình.
Cửa vừa mở ra, một người phụ nữ dáng người cao gầy, âu phục không tay màu vàng nhạt, đeo kính mắt kiểu phục cổ đứng ở cửa ra vào, môi cong một góc tiêu chuẩn.
Kiều Hải Tinh hưng phấn ôm lấy Lữ Diêu, hét lên:
- Diana đã lâu không gặp! Cháu rất nhớ cô!
Lữ Diêu vỗ lưng Kiều Hải Tinh, nói:
- Ôm đủ rồi thì để cô đi vào.
Kiều Hải Tinh thầm lè lưỡi, buông tay ra rồi nhanh chóng bám theo sau Lữ Diêu nói:
- Cháu cầm hành lý giúp cô.
Lữ Diêu tháo kính râm, cởi giày xăng đan đổi sang dép đi trong nhà. Tầm mắt chị nhìn về phía sô pha, Kỷ Tử Mân đưa lưng về chị, mà Ngôn Hành bên cạnh đúng lúc quay đầu lại đối mắt với chị.
Kiều Hải Tinh kéo vali hành lý vào cửa, thấy Lữ Diêu với Ngôn Hành mắt to trừng mắt nhỏ, tương đối im lặng, lại phát huy công năng bia đỡ đạn, nhận mệnh giới thiệu họ với nhau:
- Diana, đây chính là Ngôn Hành, bạn Tiểu P. Ắc, Ngôn Hành, đây là mẹ Tiểu P…
- Gọi tôi Diana là được. – Lữ Diêu mở miệng nói tiếp.
- Xin chào, cháu là Ngôn Hành.
Lữ Diêu bước đến ngồi xuống sô pha đơn, vắt chéo đôi chân thon dài đoán cũng phải hơn cm, tùy tiện một tư thế ngồi cũng toát lên phong độ cùng khí thế của một người mẫu quốc tế.
- Tiểu Mân, con không giải thích gì à? – Lữ Diêu rút máy tính trên đùi Kỷ Tử Mân ra, câu hỏi nghe như bình thường kỳ thật lại có dấu hiệu mưa to gió lớn. –Giải thích quan hệ của con với cậu ta.
- Cậu ấy là bạn trai tôi, đơn giản thế thôi. – Mất đồ chơi giết thời gian, Kỷ Tử Mân thuận thế nghiêng sang bên cạnh thân mật tựa vào vai Ngôn Hành, gần như khiêu khích quyền uy của mẹ mình. –Còn là tôi theo đuổi đấy, mặt khác không có gì mà giải thích.
Lữ Diêu tuyệt đối không hài lòng với câu trả lời của Kỷ Tử Mân, nhưng chị cũng sớm đoán được nó sẽ trả lời qua loa như vậy, dứt khoát chuyển hướng sang Ngôn Hành.
- Cậu tên là Ngôn Hành? Tôi thấy chiều cao cân nặng của cậu rất không tồi, mặt mũi cũng đẹp, khí chất coi như đặc biệt, có ý định phát triển nghề người mẫu không?
- Xin lỗi, mục tiêu của cháu là làm luật sư, cũng không có kế hoạch thay đổi chí hướng. – Dù thấy khó hiểu vì Lữ Diêu không trách cứ mà lại tìm nhân tài, nhưng Ngôn Hành vẫn quyết đoán từ chối.
- Đáng tiếc, cậu là giá áo trời sinh đấy. – Lữ Diêu tiếc nuối, sau đó lại cười nói: -Kỳ thật Tiểu Mân cũng rất hợp đi catwalk, khi còn bé từng nổi tiếng một thời gian. Tuy nó không mấy hứng thú với lĩnh vực này, nhưng vẽ tranh với thiết kế cũng rất có thiên phú, khiến tôi rất vui mừng.
- Đúng vậy. – Ngôn Hành bình tĩnh đáp lại.
Kỷ Tử Mân im lặng không nói gì, mà Kiều Hải Tinh thì vào bếp chuẩn bị đồ uống.
- Hai đứa hẹn hò bao lâu rồi?
- Khoảng nửa năm.
Lúc này Kiều Hải Tinh bưng bốn ly nước trái cây lạnh đi ra, đặt từng cốc trước mặt mọi người, cuối cùng cầm cốc của mình trốn ra ngồi ở bàn ăn, coi như tị nạn.
Lữ Diêu gật đầu, uống một ngụm nước trái cây.
- Sắp lên năm bốn rồi, tương lai hai đứa có kế hoạch gì rồi?
- Tôi nghĩ bà không cần quan tâm những điều này. – Kỷ Tử Mân mở miệng, đầy ý châm chọc.
- Tôi đang nói chuyện với Ngôn Hành. – Lữ Diêu lạnh lùng trả lời lại.
Kỷ Tử Mân lại im lặng, Ngôn Hành lặng lẽ cầm chặt tay cậu, đáp:
- Cháu với Tử Mân vẫn chưa thảo luân, nhưng cháu đang chuẩn bị thi lấy giấy chứng nhận.
- Vậy à… – Vẻ ngoài thanh tú của Lữ Diêu hoàn toàn không nhìn ra chị đã là người hơn bốn mươi, không cười thì lạnh lùng, nhưng khi cười rộ lên lại ôn hòa thân thiết bất ngờ. –Tiểu Mân nó chỉ có hai con đường là tiếp tục học lên với đi làm, nhưng ngành thiết kế này muốn có danh tiếng, ngoài thực lực còn cần có cơ hội. Cậu thấy thế nào?
- Cô Diana đã là nhân vật vô cùng quan trọng trong nghề, lời nói đương nhiên có đạo lý.
- Không hổ là luật sư tương lai, rất biết nói chuyện.
Lữ Diêu dùng ống hút quấy đá vụn trong cốc, tiếng leng keng dường như có thể đánh tan hơi nóng ngày hè.
- Nếu cậu cho rằng lời tôi nói rất có đạo lý, tôi nghĩ quyết định này chắc cậu sẽ không có ý kiến. – Lữ Diêu mở miệng nói tiếp: -Tiểu Mân sẽ đi theo tôi, ra nước ngoài nó mới có không gian thành công.
Ngôn Hành bất ngờ nhìn về phía Kỷ Tử Mân, Kỷ Tử Mân thì khiếp sợ trừng Lữ Diêu.
- Tôi không nhớ mình đã có quyết định này. – Kỷ Tử Mân tức giận với việc mẹ mình tự tiện quyết định, tức tối nói: -Dựa vào danh tiếng của bà cùng đi cửa sau không có gì khác nhau, xin lỗi, tôi không muốn uất ức như vậy.
Lữ Diêu nhíu chặt đôi mày thanh mảnh, không hài lòng với giọng điệu nói chuyện của con trai. Ý tốt của mình lại bị nói thành đi cửa sau, chị lại tính toán cho mơ ước cùng tương lai của Kỷ Tử Mân, cố làm hết trách nhiệm của người mẹ.
- Bối cảnh cùng quan hệ coi như là điều kiện cạnh tranh, huống chi tôi nói cho con dựa vào lúc nào? Chỉ cho con có cơ hội được nhìn nhiều hơn, đừng hạn chế trong thế giới nhỏ bé của bản thân!
- Như vậy còn không tính à? Dù không nói rõ quan hệ của chúng ta, nhưng khuôn mặt này của tôi có thể không làm người ta hoài nghi ư? – Kỷ Tử Mân đứng dậy, nhìn xuống ánh mắt cũng không chịu yếu thế của Lữ Diêu, lại nói: -Năm đó bà rời xa bố một mình phấn đấu, chẳng phải là muốn chứng minh bản thân? Bố tôn trọng bà, hoàn toàn không nhúng tay, đây không phải là điều bà muốn à? Bà đã có thể hiểu tâm tình của tôi, tại sao còn nói những lời ấy?
Lữ Diêu một lòng muốn có đủ thanh danh cùng địa vị xứng đôi với Kỷ Lễ Dương, không hi vọng người khác chỉ biết chị là ‘bạn gái của người mẫu Leon’. Lại thêm lòng tự trọng cao không muốn bạn trai giúp đỡ, bởi vậy tốn nhiều năm mới đạt được mục tiêu.
Tương tự, Kỷ Tử Mân không hi vọng người ngoài chỉ nhìn cậu là ‘con trai của nhà thiết kế Diana và người mẫu đã qua đời Leon’. Cậu thích vẽ tranh, có nhiệt tình với thiết kế, nhưng cậu hi vọng mọi người chấp nhận tác phẩm cùng tên của mình mà không phải thân phận cùng danh hiệu của cậu.
Chỉ cần có Lữ Diêu tham gia, dù chỉ là giới thiệu thôi, nhưng đối phương sẽ có ấn tượng ban đầu, cũng sẽ có điều kiêng dè cùng tính toán, trọng điểm hoàn toàn không ở trên người cậu.
- Bà chỉ muốn tôi với Ngôn Hành chia tay đi? Người rõ ràng ngay cả tôi học trường cấp ba nào, thi khoa nào ngành nào cũng không quan tâm, nhưng bây giờ lại đi quan tâm con đường tương lai của tôi, có phải quá cố sức không?
Lời của Kỷ Tử Mân khiến phòng khách chìm trong im lặng. Sắc mặt Lữ Diêu trắng bệch, nhẫn nhịn tức giận chưa bộc phát, Kiều Hải Tinh rất bối rối nhưng lại không dám bước lên ngăn cản; Ngôn Hành là người tỉnh táo nhất, hắn đứng dậy cương quyết đẩy Kỷ Tử Mân ngồi xuống ghế salon.
Lữ Diêu hít sâu nhẫn nại, nói:
- Đúng, tôi quả thực không đồng ý hai đứa hẹn hò. Nếu bố con biết sẽ rất khổ sở, anh ấy là người hi vọng nhìn thấy con thành gia nhất.
- Đừng lấy bố ra làm lý do! – Kỷ Tử Mân đang nổi nóng giơ chân đạp vào bàn, ly thủy tinh trên bàn suýt nữa rơi vỡ. –Bố chỉ hi vọng tôi vui vẻ, điểm ấy tôi rất rõ ràng. Mà bà, căn bản bận đến mức quên những lời bố đã từng nói, lớn lên là dáng vẻ nào.
- Tử Mân!
- Tiểu P!
Lời nói và hành vi của Kỷ Tử Mân đã quá đà, khiến Ngôn Hành cùng Kiều Hải Tinh hoảng hốt quát ngừng. Mà Lữ Diêu lung lay ngồi phịch xuống ghế, hiển nhiên không ngờ mình trong lòng con trai lại xấu xa như vậy.
- Tiểu P! – Kiều Hải Tinh cuối cùng không nhịn được nhảy ra nói chuyện, cô nhanh chóng đến bên cạnh Kỷ Tử Mân nói: -Ông biết rất rõ người Diana coi trọng nhất là ai, ông còn nói như vậy!
Ngôn Hành tuy không được Lữ Diêu chào đón, nhưng lời Kỷ Tử Mân nói không đúng mực, bởi vậy hắn cũng lên tiếng thay Lữ Diêu.
- Tử Mân, cậu nói phải giữ lễ phép cùng tôn trọng, cho nên đừng nói tiếp những lời này.
Kỷ Tử Mân bỏ tay Ngôn Hành ra, đứng dậy lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, cuối cùng nhìn chăm chú vào người Lữ Diêu, hỏi:
- … Đã bao lâu bà không nghe thấy tôi gọi bà là mẹ rồi?
Bao lâu… Lữ Diêu sửng sốt, không trả lời được. Bởi vì chị nghĩ một lúc, tất cả đều là dáng vẻ khi Kỷ Tử Mân còn bé, lúc ấy Kỷ Lễ Dương còn sống; sau khi lớn lên Kỷ Tử Mân trong đầu chị ít đến đáng thương.
Còn tiếng ‘mẹ’ kia đã bao lâu chưa nghe thấy, Lữ Diêu hoàn toàn không có khái niệm, chỉ giật mình hình như đúng là một thời gian rất dài không nghe thấy xưng hô này.
- Không nghĩ ra? – Kỷ Tử Mân đã sớm đoán được phản ứng im lặng của Lữ Diêu, nói tiếp: -Không sao, bởi vì tôi cũng không nhớ được. Tôi có suy nghĩ cùng quyết định của mình, bà có thể hỏi thăm cũng như cho ý kiến, còn muốn nhận hay không là chuyện của tôi, tôi chỉ hi vọng bà đừng tự quyết định, tùy tiện can thiệp.
Kỷ Tử Mân nói xong cũng bỏ lên lầu, để lại mấy người đang kinh ngạc.
- Tôi nói Tiểu P… Chờ một chút! – Kiều Hải Tinh làm việc tương đối thiếu suy nghĩ lập tức đuổi theo, cứng rắn theo Kỷ Tử Mân quay về phòng.
Phòng khách chỉ còn lại Ngôn Hành cùng Lữ Diêu.
- Sao cậu không đuổi theo? – Lữ Diêu nhắm mắt dựa vào thành ghế, bàn tay day trán, mặt lộ vẻ mệt mỏi.
- Cháu không có lập trường nói gì, dù sao cháu cũng chưa quen thuộc với quan hệ của cô và Tử Mân, không thể xen vào.
- Vậy sao… – Lữ Diêu cười khổ. –Đối với nó, tôi cũng là người không có lập trường để nói chuyện.
Ngôn Hành điều chỉnh tư thế ngồi, giọng điệu lạnh nhạt nói:
- Có lần cùng Tử Mân gặp cô Quan. Cô ấy nói tính cách của hai người rất giống, nhưng theo ý cháu vẫn có chỗ khác.
- … Sao lại nói vậy? – Lữ Diêu cảm thấy hiếu kỳ với lời Ngôn Hành, dù sao có khá nhiều người đều nói tính tình của chị với Kỷ Tử Mân rất giống mới đồng tính tương xích, từ trường bất hòa.
- Cô Diana với người lần đầu gặp như cháu vẫn hiền hòa hay nói, nhưng nói chuyện với bạn Kiều và Tử Mân rất trực tiếp, nhưng cảm giác tương đối lãnh đạm; mà Tử Mân lại có cảm giác xa cách với người xa lạ, với người thân thiết thì tương đối hoạt bát, rất biết suy nghĩ cho người khác. – Lúc Ngôn Hành nói trên mặt có nét cười rất nhẹ, lúc nói đến Kỷ Tử Mân giọng điệu nguội lạnh bất giác nhẹ nhàng rất nhiều. –Cháu nghĩ, cô Diana thân thiện với người ngoài là giao tiếp xã giao, người gần gũi mới thể hiện tính cách đích thực. Thật lòng cùng dịu dàng cả đời này cô đều cho một người, chính là bố Tử Mân đi?
Lữ Diêu mở to đôi mắt đẹp, bất ngờ vì Ngôn Hành có phỏng đoán cùng kết luận như vậy, nhưng quả thực nói trúng tầng sâu nhất trong lòng chị.
- Cô Diana với Tử Mân tương tự ở chỗ dốc hết nhiệt tình với sự vật yêu thích, cùng lòng tự trọng cao, không chịu thua, nhưng trong chuyện đối xử với mọi người vẫn khác biệt. Có lẽ đây là chênh lệch tuổi và kinh nghiệm, điều này cũng dẫn đến lập trường cùng quan điểm trong suy nghĩ của hai người khác nhau. – Ngôn Hành rất chân thành phân tích điểm mấu chốt nhất trong quan hệ mẹ con của chị và Kỷ Tử Mân. –Quan trọng nhất là, hai người khuyết thiếu sự thấu hiểu cùng chung sống. Theo thôn tin cháu nghe được, nhìn thấy, cháu phải nói, cô Diana rất không công bằng với Tử Mân.
Lữ Diêu xiết chặt gấu áo, không tìm thấy lời phản bác. Phải nói, những điều này đều là vấn đề chị tập trung vào công việc mà xem nhẹ chưa từng nhìn thẳng, bởi vậy lời Ngôn Hành vừa nói đã tạo thành đả kích không nhỏ với chị.
- Tử Mân đã kể cho cháu câu chuyện liên quan đến cha mẹ ở bên hồ, còn nói chỗ này có ý nghĩa ‘hạnh phúc’ với cậu ấy. Cậu ấy cho rằng cô Diana ra nước ngoài là muốn rời khỏi nơi thương tâm, mà bản thân cũng là người khiến cô đau lòng, nhưng đây đúng là ý của cô ư?
- Đó là sự nghiệp của tôi, cũng là trách nhiệm cùng trọng tâm của tôi. Tôi đã mất chồng, mất đi một nửa trọng tâm sinh hoạt, cũng chỉ có thể nghiêng về phía công việc… – Lữ Diêu bất đắc dĩ giải thích.
- Tử Mân có thể trở thành một trọng tâm khác. Cô mua nhà cho cậu ấy đã chứng minh cậu vẫn quan tâm, để ý cậu ấy, cháu nghĩ cậu ấy cũng hiểu, nhưng như vậy không đủ để đền bù chỗ trống giữa hai người. Hỏi han đơn giản có thể hữu hiệu hơn mạnh mẽ can thiệp vào sinh hoạt, điều này gọi là thay đổi từ từ.
Lữ Diêu cười nhạt, nói:
- Sao tôi có cảm giác cậu đang cổ vũ tôi chấp nhận chuyện của các cậu?
Ngôn Hành cũng cười.
- Cô Diana, cháu với Tử Mân hiểu nhau không sâu, cũng chưa có nhận thức chung với tương lai, nhưng điều này chỉ là quá trình phát triển tình cảm của chúng cháu. Về tương lai, cháu đề nghị cô với Tử Mân hãy trò chuyện với nhau, nói với cậu ấy thật sự không phải vì muốn ngăn cản mà tự tiện quyết định. Còn về cháu, cũng hi vọng cô có thể quan sát kỹ càng, cháu sẽ dùng thời gian để cô chấp nhận cháu.
Hắn cũng không rõ vì sao Lữ Diêu muốn ngăn cản, có lẽ như lời Kiều Hải Tinh nói, như chính lời cô ấy đã nói, nhưng suy nghĩ thực sự trong lòng thế nào Ngôn Hành không thể xác định. Hắn không cảm nhận được ác ý cùng chán ghét trên người Lữ Diêu, nếu không phải lỗi giác có lẽ còn thưởng thức, bởi vậy Ngôn Hành càng không muốn rút lui.
- Cô Diana, nếu Tử Mân có ý định xuất ngoại với cô, cháu sẽ ủng hộ hết lòng. – Ngôn Hành cho Lữ Diêu thấy suy nghĩ của mình, nói: -Giữa người và người đều là vòng tròn độc lập, chỉ là chúng ta đã giao nhau. Trái tim của cháu và Tử Mân có thể đến rất gần, rất thân mật, nhưng không cách nào được ‘đồng tâm’ chân chính, chúng cháu vẫn có bầu trời của riêng mình, đây là phần dù ai cũng không thể cướp đoạt.
Lữ Diêu lẳng lặng nhìn Ngôn Hành, chàng trai bằng tuổi con trai chị trước mắt này lại biểu hiện mặt trưởng thành lý trí. Nhưng chị nhìn ra được giãy giụa cùng không nỡ trong lòng cậu ta, bởi chị cũng từng nhìn thấy vẻ mặt tương tự trên mặt chồng, đó là tôn trọng xuất phát từ tình yêu.
Một người mới quen biết nửa năm mà có thể làm đến mức này, người làm mẹ như chị sao lại không làm được?
- Tôi biết rồi. – Lữ Diêu uống cạn đồ uống Kiều Hải Tinh chuẩn bị, mới nói: -Tôi sẽ thảo luận rõ ràng với Tiểu Mân, cảm ơn cậu.
- Không có gì.
Nói thật, Lữ Diêu rất vừa ý Ngôn Hành. Đầu tiên là điều kiện bên ngoài, tiếp đó là bằng cấp, cuối cùng là tính cách cùng cách nói chuyện, ngoài biểu lộ không mấy phong phú cảm giác hơi chất phác thì là một đối tượng rất không tệ.
- Ngôn Hành, cậu không có hứng thú làm người mẫu thật à? Nghiệp dư cũng được.
- Không, cháu không hứng thú về mặt này, cũng không có thiên phú gì, huống chi — Ngôn Hành dường như nghĩ đến điều gì, nheo mắt cong khóe miệng tương đối mê người. –Cháu đã quyết định chỉ làm người mẫu của một người, xin lỗi.
Người này, chỉ có thể là Kỷ Tử Mân.
Tối, Lữ Diêu mặc váy ngủ mỏng manh ngồi bên hồ, hai mắt nhìn mặt hồ thất thần, ánh trăng lạnh buốt như hình thể cô đơn ngăn cách chị với bên ngoài.
Kỷ Tử Mân cầm áo khoác đứng đằng sau, nhiều lần do dự mới đi qua phủ áo khoác lên người Lữ Diêu, ngồi xuống bên chị.
Lữ Diêu thở dài, nói:
- … Nói chuyện đi.
- Ừm.
Kỷ Tử Mân là bị Kiều Hải Tinh với Ngôn Hành khích lệ đến tìm Lữ Diêu, bởi vậy cũng muốn bình tĩnh trò chuyện với chị. Bọn họ không thân, nhưng cũng không đến mức như kẻ thù tránh không gặp mặt.
- Ngôn Hành không tệ, nhưng con thật sự nhận định cậu ta à?
- Là cậu ấy nhận định tôi, tôi cố chấp nhận thôi. – Kỷ Tử Mân không muốn cường điệu quan hệ của cậu và Ngôn Hành. –Nói thật ra, đến giờ tôi vẫn còn rất mơ hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt tình cảm với cậu ấy, rồi lại như không nỡ.
Lữ Diêu biết tình sử phong lưu của con trai rất phong phú, không ngờ lại vì một người con trai mà lo được lo mất, không rõ được tâm ý của mình.
- Sao hai đưa lại ở bên nhau? – Lữ Diêu xoay mặt qua, hỏi như trêu chọc.
- Tôi đề nghị, cậu ấy đồng ý. – Kỷ Tử Mân nghĩ ban đầu mình chỉ nói đùa, cố tình Ngôn Hành lại nghiêm túc đã thấy buồn cười. –Hừ hừ… Tôi căn bản không ngờ cậu ta sẽ đồng ý.
Lữ Diêu nghe vậy, suy nghĩ bất giác bay về nhiều năm trước. chính ở chỗ này chị làm ra chuyện tương tự Kỷ Tử Mân, tỏ tình với người đàn ông từng cho rằng xa không với tới kia.
- Nếu con không có hảo cảm với cậu ta thì cũng không có hứng thú, càng sẽ không đề nghị hẹn hò. – Lữ Diêu với kinh nghiệm của người từng trải phân tích cách nghĩ của Kỷ Tử Mân. –Thất bại rồi mượn cớ chỉ là lời nói thôi, thành công coi như kinh hỉ bất ngờ, hết sức quý trọng với suy nghĩ may mắn.
- Tinh Tử cũng nói như vậy. – Thực ra trong lòng Kỷ Tử Mân đã chấp nhận khả năng này từ lâu. –Chỉ là điều này rất kỳ lạ, tôi căn bản không biết thích tên kia từ lúc nào…
- Sau khi con biết cậu ta, hiểu rõ khuyết điểm của cậu ta cũng không nghĩ chia tay, cố gắng đến tận giờ không phải sao? Giống như bố con, chỉ hoàn mỹ dưới ánh đèn sân khấu, còn đâu thì tay chân vụng về, không quả quyết, nhưng đến giờ mẹ vẫn còn yêu bố. – Lữ Diêu vỗ vai Kỷ Tử Mân, lại nói: -Biết tại sao mẹ muốn phản đối không? Bởi Tiểu Tinh nói hai đứa rất nghiêm túc. Về mặt tình cảm con giống bố con, xúc động, không biết suy nghĩ kỳ càng, lại khiến tính hướng một người thay đổi, điều này ảnh hưởng quá lớn! Nếu cuối cùng phát hiện con hoặc Ngôn Hành chỉ vui đùa thì đâu chỉ chịu tổn thương tình cảm, có lẽ nửa đời sau cũng thay đổi, còn có thể khiến người nhà khổ sở!
Lời Lữ Diêu nói khiến Kỷ Tử Mân suy nghĩ nghiêm túc. Quả thực từ đầu tới cuối đều quyết định theo suy nghĩ của mình, tất cả đều như rất tự nhiên, không thấy ‘đồng tính luyến ái’ quá nghiêm trọng. Lúc đối mặt với nghi vấn cùng cản trở của Ngôn Duệ cậu cũng chưa từng đứng trên lập trường của đối phương suy nghĩ, tin tưởng Ngôn Hành không sai, nhưng thái độ lại quá tự kỷ.
- Nếu hai đứa là đồng chí từ đầu mẹ sẽ không có ý kiến, bởi họ giống khác phái luyến bình thường hẹn hò, chia tay. Thế nhưng hai đứa lại từ khác phái luyến thành đồng tính luyến, thay đổi không chỉ bản thân hai đứa mà còn cả tương lai cùng sinh hoạt của các con. – Lữ Diêu thấy vẻ mặt trầm trọng của Kỷ Tử Mân thì hiểu cậu chưa kịp nghĩ nhiều như vậy, nói tiếp: -Nếu hai đứa chia tay có thể quay lại sinh hoạt như lúc đầu thì thôi, nếu không thể thì sao? Thay đổi nhân sinh người khác, trách nhiệm này còn gánh nổi không?
Thay đổi nhân sinh người khác, trách nhiệm này… Cậu gánh nổi không? Đầu Kỷ Tử Mân nổ trung, có một số vấn đề cậu nghĩ tới nhưng không nhìn thấu tính nghiêm trọng bên trong.
Cậu có thể chịu trách nhiệm với nhân sinh của mình, nhưng nếu phải gánh nhân sinh của một người khác, thậm chí là gia đình phía sau người đó… Cậu có thể không?
- Vấn đề này không chỉ con phải suy nghĩ, Ngôn Hành cũng vậy. Nếu hai đứa chỉ chơi đùa nhất thời thì còn dễ nói, cố tình hai đứa đều nhận định mình rất nghiêm túc thì nên suy nghĩ xa hơn chứ đừng chỉ nhìn trước mắt. – Lữ Diêu không sợ đả kích sự tự tin cùng lòng tự trọng của con trai, bởi không đánh không nghe, không nói không hiểu. Người mẹ thất trách chị đây không có gì cỏ thể làm, chỉ vào thời điểm này nhắc nhở vài câu. –Tiểu Mân, sang năm hai đứa đã tốt nghiệp, đàn ông các con đều rất để ý sự nghiệp và tự tôn, chẳng lẽ con muốn dựa vào Ngôn Hành cả đời? Có thể không bắt đầu suy nghĩ đến con đường tương lai ư?
- … Tôi biết. – Kỷ Tử Mân bực bội vò rối tóc, nói: -Kỳ thật tôi đã sớm nghĩ đến hướng đi sau tốt nghiệp, cũng chuẩn bị đã lâu rồi chỉ không nghĩ tới thảo luận với Ngôn Hành, cảm thấy vẫn chưa đến lúc.
Hai người hẹn hò vội vàng, các chuyện lại xảy ra liên tiếp, trụ cột còn chưa vững đã gặp phải một đống thử thách, bây giờ còn chưa làm được chứ nói gì là ‘nói chuyện tương lai’.
- Con nghĩ kỹ đi, chuyện kia…
- Tinh Tử chuyên tâm thiết kế thời trang, mẹ yêu giày cùng túi xách, bố là người mẫu. Tôi thì sao, chỉ thuần túy yêu nghệ thuật, dường như chuyện gì cũng có thể, rất nghiêm túc học tập nhưng chung quy không tìm thấy phương hướng duy nhất, nên tôi muốn làm phong phú tác phẩm của mình, dự định sang Mỹ tu MFA (Master of Fine Arts) thạc sĩ nghệ thuật. – Từ năm nhất Kỷ Tử Mân đã có suy nghĩ này, chỉ là không đề cập với bất cứ ai, kể cả Kiều Hải Tinh thân thiết với cậu nhất.
- Đã muốn xuất ngoại sao không ở cùng mẹ? – Lữ Diêu cứ nghĩ tới ban ngày bị Kỷ Tử Mân từ chối thì không nhịn được phàn nàn.
Chị sống nhiều năm ở nước F, nước Mỹ phải có công việc mới có thể đến. Không ngờ con trai đã có quyết định thì thôi, lại còn chọn đi đến nơi cách mình rất xa.
- Đã nói muốn dựa vào chính mình mà. – Kỷ Tử Mân cười, trước khi dùng thực lực tạo nên một khoảng trời cậu sẽ không mượn bất cứ lực lượng nào của Lữ Diêu, thôi thì tránh xa một chút.
Quan trọng nhất là khi đó ở bên Ngôn Hành, nếu nói ra cách nghĩ thực sự của mình cậu sợ nghe thấy câu trả lời không muốn nghe từ miệng Ngôn Hành.
Năm đó học tỷ Ngôn Hành yêu nhất cũng vì muốn ra nước ngoài học mà hai người mới quyết định chia tay. Hôm nay cậu cũng gặp phải lối rẽ tương tự, yêu xa ai dám đảm bảo có thể duy trì đến cùng, chia tay quả thức là phương thức đau đớn nhất thời, nhẹ nhõm cả đời, chỉ là Kỷ Tử Mân sợ.
Chia tay, cậu không nói nên lời.
- Tiểu Mân, cũng như con không hi vọng mẹ tự quyết định, con cũng đừng tự tiện quyết định tương lai của hai đứa thay Ngôn Hành. – Lữ Diêu từng có kinh nghiệm xa cách người yêu, càng là mẹ Kỷ Tử Mân đương nhiên đoán được con trai lộ vẻ khó xử đang suy nghĩ điều gì. –Cậu ấy nói với mẹ, nếu con muốn xuất ngoại cậu ta sẽ ủng hộ con. Con không thể cô phụ ủng hộ của cậu ấy, khiến cậu ấy khổ sở và thất vọng, nếu con thật sự nghiêm túc với tình cảm này.
- Ừm, tôi hiểu. – Kỷ Tử Mân ngửa mặt nhìn trời thở dài, kêu rên: -Rõ ràng còn một năm nữa mới tốt nghiệp, lo lắng gì mà nhiều vậy! Phiền chết người!
- Ha ha… – Lữ Diêu cười rạng rỡ, có lẽ là đã lâu không cảm nhận được sự qua lại ấm áp giữa hai mẹ con, cuối cùng trở nên tương đối thoải mái. –Được rồi, theo mẹ đi tản bộ thôi, không được từ chối.
- Vâng, nữ vương bệ hạ…
Sáng sớm, mặt trời vừa nhô lên, Kỷ Tử Mân tinh thần sáng láng lục tung tủ quần áo, sau đó nhảy lên giường ngã nhào lên người Ngôn Hành cố ý đánh thức người.
- Dậy dậy dậy! Chúng ta đi lặn sáng, nhanh lên!
- A… – Ngôn Hành xoay người, bất đắc dĩ mở mắt hỏi: -Cậu nói cái gì?
- Tôi nói – chúng ta đi bơi lội! – Kỷ Tử Mân ném chiếc quần bơi bới mãi mới tìm ra lên mặt Ngôn Hành, nói: -Mau ngồi dậy, nếu không tôi không đợi cậu nữa.
Kỷ Tử Mân trượt xuống giường, cởi sạch áo ngủ trên người sau đó mặc lên quần bơi tứ giác, mà Ngôn Hành đã ngồi dậy liền nhìn bờ mông tròn lẳn ưỡn lên ngạo nghễ của cậu mà sững sờ, như còn chưa tỉnh ngủ.
Rõ ràng là người tối qua làm được một nửa liền bất tỉnh, sao bây giờ lại có tinh thần vậy? Chẳng lẽ là vì ‘ngủ tương đối sớm’? Ngôn Hành buồn bực khó hiểu.
Nhặt lên quần bơi rơi bên cạnh, Ngôn Hành kéo ra nhìn vẻ mặt có chút vặn vẹo, nhíu mày hỏi:
- Tại sao… Của tôi là tam giác?
Kỷ Tử Mân đổi xong quần bơi tìm ra kính ếch đeo lên, trên người khoác chiếc áo vận động, đứng trước gương thưởng thức thân hình của mình xong mới nói:
- Như vậy mới lẳng lơ, phù hợp với hình tượng cậu biết bao!
Nam muộn tao thì phải mặc quần bơi lẳng lơ mới hợp!
Kỷ Tử Mân nhìn dấu hôn trải rộng trên người, còn lâu mới nói là xuất phát từ tư tưởng ác liệt muốn báo thù. Đã khiến cậu phải mặc áo khoác ‘che đậy’, vậy thì đừng trách cậu để Ngôn Hành mặc quần bơi tam giác có hiệu quả kích lồi, còn không dám dùng tay che, bởi vì như vậy càng dễ làm người khác chú ý.
Hai người ở trong phòng làm nóng người xong, lại lề mề thêm mấy phút nữa mới xuống lầu, lúc đi qua bếp Kiều Hải Tinh cùng Lữ Diêu đang ăn sáng, thuận tiện thảo luận thiết kế của mỗi người.
- Wow… – Bánh mì trong miệng Kiều Hải Tinh rớt xuống, hai mắt phát sáng.
Lữ Diêu tán thưởng nhìn Ngôn Hành, cười hỏi:
- Thật sự không cân nhắc làm người mẫu?
Kỷ Tử Mân khẽ cười trộm, thưởng thức vẻ xấu hổ lúng túng của Ngôn Hành. Cả người chỉ có một chiếc quần bơi tam giác, trên tay xách kính ếch, trên chân đeo dép xỏ ngón, không hơn. Không giống Kỷ Tử Mân trên người còn có một chiếc áo khoác, mà khăn mặt dùng để lau người cũng nằm trong tay cậu.
Kỳ thật chỉ mặc quần bơi tam giác cũng không có gì, nguyên nhân chân chính làm Ngôn Hành đỏ mặt là chiếc quần bơi này nhỏ hơn đúng một số, cực kỳ bó sát người, tôn lên nguyên vẹn hình dáng hạ thân. May mắn duy nhất chính là không ai nhìn thấy, Ngôn Hành cũng tùy ý Kỷ Tử Mân quấy rồi cười nhạo.
- Bữa sáng bọn con về lại ăn. – Kỷ Tử Mân dắt tay Ngôn Hành, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ: -Nếu cảm thấy quá chặt, không thoải mái thì xuống nước rồi cởi?
Ngôn Hành lườm Kỷ Tử Mân, quyết định bỏ qua đề nghị này.
Hai người đến bên hồ, Kỷ Tử Mân nhanh chóng cởi áo khoác xong liền nhảy xuống nước, ở phía sau Ngôn Hành nhặt quần áo rơi vãi trên mặt đất đặt lên ghế đá rồi mới theo xuống nước.
- Ô hô! Sảng khoái! – Kỷ Tử Mân ở trong nước sung sướng hô lớn, hồ nước lạnh buốt nhưng cực kỳ thoải mái dễ chịu, cậu ngửa đầu giang tay giang chân, trôi một khoảng ngắn xong lại bơi tới trước mặt Ngôn Hành nói: -Thế nào, cảm giác cũng không tệ lắm phải không?
- Ừ. – Ngôn Hành thờ ơ trả lời, hào hứng rõ ràng không cao.
Ngôn Hành thích vận động, nhưng so với bơi lội hắn càng thích chơi bóng dưới ánh mặt trời toát mồ hôi.
Kỷ Tử Mân tiến lên ôm cổ Ngôn Hành, cười hỏi:
- Sao lại bày ra cái mặt này?
- Quần quá nhỏ, kẹp không thoải mái.
- Vậy sao…? – Kỷ Tử Mân nhướn mi cười xấu xa, bàn tay dưới nước lặng lẽ chụp lên vị trí riêng tư của Ngôn Hành. –Chỗ này của cậu lúc cắm vào mông tôi rõ ràng được kẹp rất thoải mái mà?
Thỉnh thoảng bị Kỷ Tử Mân sỗ sàng châm lửa lung tung, Ngôn Hành cũng quen với vẻ cợt nhả của cậu, mấy ngày nay da mặt lại dày không ít, đã đạt tới trình độ có thể bình thản đùa giỡn thả dê lại. Bởi vậy hắn cũng đưa tay lần đến mông Kỷ Tử Mân – sau đó mới ngây ngẩn cả người.
- Cậu…
- Tôi thế nào? – Tay phải Kỷ Tử Mân xoa nhẹ lên chỗ nào đó của Ngôn Hành một cái, tay trái thò lên mặt nước, một chiếc quần bơi quen thuộc xuất hiện trước mặt Ngôn Hành. –Chính như đã nói với cậu, xuống nước liền cởi quần bơi ra, cậu không dám cởi tôi chỉ đành làm mẫu trước!
- Kỷ Tử Mân… – Vẻ mặt Ngôn Hành bất đắc dĩ không biết nên làm gì với Kỷ Tử Mân nhìn cậu, nói: -Đây là phần mộ của bố cậu, cậu xác định muốn lặn khỏa thân?
- Cậu đi chết đi! – Kỷ Tử Mân đạp Ngôn Hành một cái, nhưng lực đá bị nước cản lại yếu đến đáng thương. –Cùng tôi bơi hai vòng thì về.
- Đợi đã. – Ngôn Hành kịp thời giữ lại Kỷ Tử Mân muốn bơi về trước, sau đó áp người lên lưng cậu nói: -Cảm thấy chưa?
Cảm thấy cái gì…? Kỷ Tử Mân trợn trừng mặt đột nhiên quay đầu lại.
Mẹ nó! Không biết tên này cũng cởi quần bơi từ lúc nào, mà vị trí bị cậu vuốt ve vài cái đã cương lên đâm vào mông cậu!
Kỷ Tử Mân vặn vẹo người muốn tránh thoát Ngôn Hành, nổi giận:
- Tôi cảnh cáo cậu, không được xằng bậy trong phần mộ của bố tôi!
- Chính cậu xằng bậy trước, bây giờ lại không cho tôi xằng bậy? – Ngôn Hành dùng hai tay ôm chặt eo Kỷ Tử Mân không buông, hạ lưu dùng thứ đứng thẳng huých huých, cố ý kích thích cậu.
- Này!
Kỷ Tử Mân từ trước đến giờ chỉ cho mình bắt nạt người, không cho người khác bắt nạt cậu, song trọng tiêu chuẩn, nhưng cậu luôn thả lỏng tiêu chuẩn với người đàn ông nào đó. Sau khi cảm nhận rõ ràng ‘ý đồ nào đó’ của Ngôn Hành, giãy giụa của Kỷ Tử Mân cũng chẳng khác gì tình thú, chuyển hướng bơi kéo theo Ngôn Hành quay lại cạnh bờ.
Ngôn Hành bật cười, hôn lên cần cổ xinh đẹp của Kỷ Tử Mân, thì thầm:
- Ở chỗ này, cậu đồng ý?
- Đương nhiên không đồng ý! – Kỷ Tử Mân gào lên phản bác, sau lại bắt lấy tay Ngôn Hành kéo xuống nói: -Chỉ có thể dùng tay, không được chọc vào.
Đều do Ngôn Hành! Mấy hành động mập mờ làm cậu có phản ứng, không giải quyết lại khó chịu, đành phải chơi dã chiến một lần. Mà lúc này chính là dã chiến thật sự, chỉ là Kỷ Tử Mân nghĩ đến trong hồ này đổ tro cốt của bố mình thì chột dạ không dám làm quá, chỉ có thể trung hòa làm chút vận động tay là được.
Được cho phép cùng phối hợp Ngôn Hành sẽ không kiêng nể, cằm chặt dương vt Kỷ Tử Mân bắt đầu xoa bóp, của mình thì lại nhét vào giữa hai cánh mông căng tròn ma xát.
- Ưm…
Ban ngày ban mặt lại không có nhiều thứ che đậy, hai người lớn mật thì lớn mật nhưng nghĩ trong biệt thự còn hai người phụ nữ, trong hồ lại có một ông bố, Ngôn Hành cùng Kỷ Tử Mân có ăn ý mà quyết định tốc chiến tốc thắng, mục tiêu là phát tiết.
Vài phút sau, Kỷ Tử Mân thoải mái rên lên, tiết trong tay Ngôn Hành, mà vật cứng kẹp giữa mông cùng theo đó bắn ra dịch nóng. Cuối cùng hòa tan trong nước.
Thế này có tính là cho bố ăn… Ắc, không có gì. Kỷ Tử Mân ngăn cản liên tưởng của mình, dựa vào bên bờ nghỉ ngơi.
- Còn bơi không? – Ngôn Hành cười hỏi.
- Đói rồi, không bơi, đi về! – Kỷ Tử Mân hờn dỗi trả lời, hai tay chống một cái nhảy lên bờ.