Một tuần trôi qua, nghĩ đến công việc, còn phải đến bệnh viện cắt chỉ, Kỷ Tử Mân quyết định mang theo hai vali hình người rời khỏi biệt thự trước. Mà chuyện cậu bị biến thái tấn công, ba người bọn cậu thống nhất chọn giấu Lữ Diêu, may mà hằng năm Kỷ Tử Mân đều chỉ ở khoảng một tuần, lúc nói sẽ đi Lữ Diêu không phát hiện bất cứ khác thường gì.
Ngôn Hành lái xe tới đây nên hắn quay xe chạy ra đầu ngõ trước, Kỷ Tử Mân bị Lữ Diêu giữ lại nói chuyện, Kiều Hải Tinh đành phải lên xe trước để chờ.
- Mấy hôm nữa mẹ sẽ đi chuyến bay tối về, có việc liên lạc với mẹ. – Lịch làm việc của Lữ Diêu rất chặt chẽ, có thể dành thời gian về nước đã không dễ dàng, không thể ở lại quá lâu.
- Biết rồi. – Dù trả lời như vậy nhưng Kỷ Tử Mân ít chủ động liên lạc với Lữ Diêu.
Lữ Diêu cũng quen giữ cách ở chung kiểu này với Kỷ Tử Mân, so với sự thân mật khăng khít như mẹ con, giống bạn bè ngẫu nhiên gặp mặt, nói mấy câu chuyện thích hợp với họ hơn.
- Tiểu Mân, mẹ chọn ở lại nước ngoài không phải muốn trốn tránh ở đây, mà vì ở nước ngoài có rất nhiều ký ức của mẹ với bố con. Có thể nhìn thấy những người cùng quen biết, cùng nhau trò chuyện về bố con, dù sẽ khiến mẹ càng nhớ bố, nhưng vĩnh viễn không cách nào quên bố. – Lữ Diêu ngửa đầu nhìn con trai cao hơn mình nửa cái đầu, lần đầu giải thích nguyên nhân thực sự mình ở lại nước ngoài. –Điểm này hi vọng con có thể hiểu.
- … Ừm, con hiểu.
Sau khi thả lỏng tinh thần, Kỷ Tử Mân phát hiện chuyện để ý trước đây thực ra đều không nghiêm trọng như trong tưởng tượng. Cậu đã từng oán mẹ vì công việc mà bỏ rơi mình, nhưng Lữ Diêu vùi đầu vào sự nghiệp thật ra là vì hoài niệm người đàn ông yêu nhất. Đi một vòng, Kỷ Tử Mân phát hiện cậu thích nhất vẫn là người mẹ yêu bố kia, hiểu được điểm ấy là đủ rồi.
Lữ Diêu cười vui mừng, lại nói:
- Liên quan đến tương lai của con, quyết định xong nhớ nói cho mẹ biết, ít nhất để mẹ chia sẻ một số việc nhỏ trong sinh hoạt của con, được không?
- Được. – Kỷ Tử Mân biểu hiện như một đứa bé siêu nghe lời, gì cũng đồng ý.
- Cuối cùng, dù Ngôn Hành nghĩ thế nào với quyết định của con… Tiểu Mân, hãy là chính con! – Lữ Diêu vỗ mạnh vào ngực con trai, cổ vũ cậu.
Kỷ Tử Mân mỉm cười gật đầu, sau đó trong ánh mắt đưa tiễn của Lữ Diêu ngồi vào xe.
Xe con màu bạc chậm rãi chạy ra biệt thự, khoảng cách của nữ vương và hoàng tử nhìn như trở nên xa xôi, trên thực tế tim hai người trong mấy ngày ở chung này đều gần nhau thêm một bước.
Tuy là ngày nghỉ nhưng gặp đúng lúc cao điểm tan tầm, xe kẹt trên đường cao tốc hơn hai tiếng, lúc bọn họ quay về thành phố đã bảy giờ tối.
Mới xa có một tuần lại có cảm giác lạ lẫm vật đổi sao dời với hoàn cảnh quanh mình.
Tâm tình thay đổi, tầm mắt cũng thay đổi theo.
Ngôn Hành và Kỷ Tử Mân đưa Kiều Hải Tinh về nhà trước, sau đó mới đi về hướng nhà bọn họ. Chỉ là xe đi qua đầu ngõ, trường học, quán cà phê quen thuộc, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại Kỷ Tử Mân mới phát hiện Ngôn Hành không có ý định thả cậu về nhà.
- Bây giờ cậu muốn đi đâu?
- Về nhà.
Trợn mắt nói dối.
Kỷ Tử Mân nhìn cột mốc chỉ dẫn trên đường, nói:
- Sao tôi không nhớ nhà của tôi là hướng này?
Ngôn Hành chú ý đường, cười đáp
- Bởi vì muốn về nhà tôi.
- Nhà cậu? – Kỷ Tử Mân chấn động, không ngờ Ngôn Hành lại định bắt cậu về nhà, đột nhiên như vậy! –Đợi, đợi chút, tôi không nói là muốn về nhà với cậu!
Sớm biết Kỷ Tử Mân sẽ không chịu về nhà cùng mình Ngôn Hành mới ra hạ sách này, không thông báo trước mà đưa thẳng người về nhà.
- Tôi đã gặp cha mẹ cậu, như vậy cũng nên để cậu thăm bố mẹ tôi. – Ngôn Hành cầm chặt bàn tay vì căng thẳng mà hơi lạnh của Kỷ Tử Mân, trấn an: -Ngoài anh tôi không dễ ở chung, bố mẹ tôi cùng chị gái đều rất tốt, sẽ không có ý kiến với cậu.
A ha ha… Nếu hôm nay cậu lấy thân phận bạn bình thường đến thăm có lẽ sẽ được chiêu đãi nhiệt tình… Nhưng đây là cậu lấy thân phận bạn trai đi gặp phụ huynh đấy! Là đầu sỏ hại con của họ đoạn tử tuyệt tôn đấy! Như vậy không có vấn đề thật chứ?
Kỷ Tử Mân rất không đồng ý với thái độ lạc quan của Ngôn Hành, chỉ cảm thấy trái tim cũng sắp vọt ra rồi.
Nhà Ngôn Hành cũng không xa, nằm kế Lâm thị, trong một tiểu khu loại nhỏ khá khí phái. Với địa vị và thu nhập của nhà họ, quả thật có thể mua được một ngôi nhà trong khu vực giá đất đắt đỏ này.
Ngôn Hành đánh xe vào gara, lúc chuẩn bị xuống xe lại phát hiện Kỷ Tử Mân ngồi không nhúc nhích trên ghế ngẩn người (giả chết), ngay dây an toàn cũng không cởi thì biết cậu không muốn xuống xe.
- Tử Mân, cậu đang sợ hãi à? – Ngôn Hành vặn bung ngón tay bấu chặt của Kỷ Tử Mân, giúp cậu cởi dây an toàn.
- Không phải sợ, chỉ là… – Kỷ Tử Mân giữ chặt bàn tay ấm áp của Ngôn Hành, nhìn hắn trên mặt đầy vẻ mê mang do dự. –Chỉ là còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
- Cậu cũng không để tôi chuẩn bị tâm lý. – Ngôn Hành chỉ việc Lữ Diêu về nước.
- Ai bảo cậu tới tìm tôi, đó là cậu tự tìm phiền toái biết không! Huống chi tôi cũng không xác định mẹ tôi trở về lúc nào!
- Đúng, đúng, như vậy ông Kỷ Tử Mân có thể xuống xe với tôi không? – Mặt Ngôn Hành gần sát Kỷ Tử Mân, tốt bụng hỏi thăm.
- Nếu anh cậu nhìn thấy tôi liền ném giày, ném dao thì làm sao? – Kỷ Tử Mân vẫn rất bất an.
Tuy cậu càng muốn làm người ném giày ném dao kia, mục tiêu đương nhiên là ông anh ghê gớm kia của Ngôn Hành.
- Nếu có giày, có dao ném tới, tôi cam đoan sẽ đứng trước cản thay cậu, như vậy cậu chịu xuống xe chưa? – Ngôn Hành kiên nhẫn dỗ dành.
Kỷ Tử Mân bĩu môi, tuy vẫn không muốn lắm nhưng Ngôn Hành đã lùi đến bước này rồi, cậu lại tránh né thì có vẻ trẻ con quá. Gì thì gì cậu cũng là đàn ông mà! Nhút nhát như thế còn làm bạn trai cái gì!
- Đi thôi! – Kỷ Tử Mân mở cửa xuống xe, cố lấy dũng khí lên pháp trường.
Ngôn Hành dẫn Kỷ Tử Mân cùng vào nhà, có lẽ là vì vừa ăn tối xong cả nhà đều tập trung trong phòng khách xem tivi, ăn trái cây. Mà nghe thấy tiếng mở cửa người phản ứng đầu tiên là mẹ Ngôn Hành.
- Ôi, Tiểu Hành con về sao không nói một tiếng, mẹ dọn hết thức ăn đi rồi… – Mẹ Ngôn nhìn thấy con út đã lâu không gặp tương đối vui vẻ, ra đón mới phát hiện phía sau còn một người khác thì hơi kinh ngạc. -Ồ? Con còn dẫn bạn về à?
Ngôn Hành dắt tay Kỷ Tử Mân vào phòng khách, chào mọi người:
- Con về rồi.
Kỷ Tử Mân yên lặng co người bên cạnh cảm thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình thì rất xấu hổ, rất lúng túng, nhưng cậu vẫn cười gượng nói:
- Chào mọi người, cháu là —
- Cậu ấy là đối tượng con đang hẹn hò, Kỷ Tử Mân. – Ngôn Hành nhanh chóng tiếp lời Kỷ Tử Mân, trực tiếp thừa nhận quan hệ của họ với người nhà.
Cái tên tự coi mình là trung tâm này! Kỷ Tử Mân cố nhịn dục vọng tát Ngôn Hành một cái.
- Cuối cùng nhìn thấy người thật rồi! – Ngôn Hâm là người biểu hiện bình tĩnh nhất, hoặc là nói cô chờ mong giờ phút này rất lâu rồi. Cô đi đến trước mặt Kỷ Tử Mân, xòe tay ra: -Xin chào, chị là chị gái A Hành, tên Ngôn Hâm.
Đúng là một chị gái siêu xinh… Hoàn toàn không thua học tỷ mỹ nữ! Bên người luôn có mỹ nhân vờn quanh, chả trách ánh mắt Ngôn Hành cao như vậy!
Kỷ Tử Mân nghĩ vậy rất có ý tự tán thưởng mình.
Bắt tay xã giao với Ngôn Hâm, cuối cùng Kỷ Tử Mân cũng bình thường lại, cười rạng rỡ:
- Chào chị ạ.
Hai người chào nhau xong, Ngôn Hâm quay đầu nhìn về phía Ngôn Duệ trên ghế, ra lệnh:
- Anh, có phải anh nên nói gì đó với Tiểu Mân không?
Mới nói được hai cậu đã được gọi bằng tên thân mật làm Kỷ Tử Mân vừa mừng vừa lo, bất giác nhìn về phía Ngôn Hành, tâm tình lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều.
[tôi đã nói mà.] – Ngôn Hành truyền đạt ý mình qua ánh mắt cùng nụ cười.
[hừ!] – Đây mới là người thứ nhất, ai biết sau đó sẽ thế nào, Kỷ Tử Mân không dám thả lỏng quá.
Lúc này Ngôn Duệ đã bị em gái nửa lôi nửa kéo đến trước mặt Kỷ Tử Mân, hai người từng có ‘ân oán’ chỉ có thể trợn mắt nhìn nhau.
- Khụ khu! – Cha Ngôn ngồi chủ vị đọc báo lại là người lên tiếng trước: -Đứng ở đó làm gì? Để khách ngồi xuống trước đi.
- Đúng đúng đúng! – Mẹ Ngôn phụ họa ba tiếng ‘đúng’ liên tục, bà thân thiện cầm tay Kỷ Tử Mân hỏi: -Tiểu Mân đúng không? Con với Tiểu Hành đã ăn gì chưa? Nếu chưa để dì đi hâm nóng đồ ăn.
- Bọn con vẫn chưa ăn tối, xin lỗi vì đã phiền dì. – Từ lúc kẹt xe bụng Kỷ Tử Mân đã sôi ùng ục không khách sáo với mẹ Ngôn, đương nhiên làm con trai yêu dấu của người ta đói cũng không tốt lắm, coi như cậu tiện thể đi.
- Sao lại phiền! Thức ăn nấu là để ăn mà! Hai đứa ngồi đi, chuẩn bị xong dì sẽ gọi hai đứa! – Mẹ Ngôn nói xong thì hí ha hí hửng vào bếp.
So với khí chất tinh anh của ba đứa trẻ nhà Ngôn gia, thì mẹ Ngôn là một bà chủ gia đình chất phác, rất bình thường. Dáng người nhỏ xinh, mặt mũi thanh tú lại không có mùi son phấn, có lẽ là xinh đẹp trời sinh, nhìn bề ngoài không ra tuổi thật, rất khó tưởng tượng bà lại là mẹ của ba đứa con.
Cha Ngôn nhìn qua đẹp trai không khác gì hồi trẻ, ngoài mái tóc trắng làm lộ tuổi thật, khí chất bình tĩnh tôn lên sự quyến rũ chỉ đàn ông trung niên mới có. Mà tính cách của Ngôn Duệ và Ngôn Hành rõ ràng chịu ảnh hưởng khá nhiều từ cha, Ngôn Hâm hiền hòa thì lại tương tự mẹ.
Đây là một gia đình thoạt nhìn đầm ấm hạnh phúc, giáo dục rất tốt.
- Kỷ Tử Mân. – Lúc Kỷ Tử Mân đang muốn tìm ghế ngồi với Ngôn Hành, Ngôn Duệ lại khẽ gọi cậu.
Kỷ Tử Mân buồn bực nhìn Ngôn Duệ, không lên tiếng.
Hiển nhiên Ngôn Duệ cũng trải qua giãy giụa nội tâm, tuy thái độ không thể nói là hòa ái nhưng so với việc gây khó dễ mấy lần trước, thế này đã tính là thân mật rồi. Có thể là vì đã bị em trai em gái cùng nhau trách cứ và xa lánh, Ngôn Duệ tự kiểm điểm, địch ý với Kỷ Tử Mân cũng giảm bớt rất nhiều, dần dần thay bằng cảm giác tội lỗi.
- Cậu không sao là tốt rồi. – Giọng điệu Ngôn Duệ lạnh tanh, nhưng muốn hắn xin lỗi vẫn còn khó khăn, dù sao hắn cũng không cho là mình sai chỉ là rất tình cờ trở thành một nhân tố. –Tôi sẽ không can thiệp vào hai đứa nữa, cậu với A Hành tự mình xử lý đi.
- … Cảm ơn. – Kỷ Tử Mân vốn chỉ muốn trả lời ‘ờ’, nhưng nghĩ lại cậu vẫn cảm ơn Ngôn Duệ cho cậu một con đường sống, không tiếp tục túm lấy cậu đánh nữa.
Ngôn Duệ nhướn mày, hừ một tiếng nói:
- Tốt nhất là không tốt, đỡ khiến chúng tôi lo lắng.
Kỷ Tử Mân mỉm cười, không hiểu sao thấy anh trai đại nhân giận dỗi thật đáng yêu, quả nhiên giống lời Ngôn Hành, thật ra người nhà cậu ta đều rất dễ thân cận.
- Yên tâm, bọn em sẽ rất tốt.
Khi Kỷ Tử Mân dính mông vào ghế sô pha mới phát hiện vị trí của mình vừa đúng đối mặt với cha Ngôn Hành. Cậu vừa dời mắt qua đối phương lập tức nhìn khiến cậu muốn trốn cũng không trốn được.
- … A Hành nói hai đứa đang hẹn hò, có thật không? – Cha Ngôn gấp báo để lên bàn, cũng tháo kính viễn trên sống mũi.
- Vâng, bọn cháu đã hẹn hò nửa năm rồi. – Chẳng biết vì sao bị cha Ngôn nhìn thẳng liền không dám có bất cứ suy nghĩ gì thái quá, Kỷ Tử Mân ngoan ngoãn trả lời.
Cha Ngôn gật đầu, lại hỏi:
- Hai đứa quen nhau thế nào? Bạn cùng trường?
- Dạ… Biết ở chỗ làm thêm ạ, cháu làm ở quán cà phê gần trường. – Kỷ Tử Mân hỏi một câu trả lời một câu, đối mặt với ánh mắt sắc bén của cha Ngôn cậu nào dám giấu diếm gì. –Cháu học khoa nghệ thuật thiết kế, ở trường không có gì liên quan với Ngôn Hành, cũng không thể nói là bạn học.
- Làm thêm là vì kiếm tiền học phí à? Cuộc sống của cậu khó khăn về kinh tế?
- Không, không phải vậy. – Kỷ Tử Mân phủ nhận, nếu điều kiện sinh hoạt của cậu gọi là khó khăn kinh tế, vậy nhưng hộ nghèo thật sự tính là cái gì! –Kỳ thật cháu không có áp lực kinh tế, làm thêm chỉ để tích lũy kinh nghiệm xã hội. Hơn nữa mẹ cháu nhiều năm ở nước ngoài, bình thường cháu không có hoạt động giải trí gì, tốt nhất đi làm thêm tiết kiệm tiền, sinh hoạt cũng tương đối phong phú.
- Ừ, không tồi. – Cha Ngôn rất thưởng thức cách nói chuyện thẳng thắn của Kỷ Tử Mân, không nói nhiều hay che dấu, tuy bề ngoài thoạt nhìn không thận trọng, nhưng khi nói chuyện không ngắc ngứ, không xấu hổ, biểu hiện thoải mái vừa đủ. –Bố mẹ cháu làm gì?
- Mẹ cháu là nhà thiết kế, bố cháu khi cháu còn bé đã qua đời rồi. – Kỷ Tử Mân không trốn tránh chuyện gì, nói hết chi tiết.
Nghe thấy Kỷ Tử Mân từ nhỏ không có bố, Ngôn Duệ cùng Ngôn Hâm đều kinh ngạc, nhưng cha Ngôn không lúng túng, rất bình tĩnh gật đầu tỏ vẻ ông đã biết.
- Cháu là đối tượng đầu tiên A Hành dẫn về nhà, chú không có ý kiến với lựa chọn của nó, chỉ cần hai đứa sống tốt là được.
Người đầu tiên…? Kỷ Tử Mân giật mình liếm trộm Ngôn Hành, nhìn thấy đáp án khẳng định trong nụ cười của hắn.
- Được rồi được rồi, hai đứa nhanh vào bếp ăn gì đi, đừng để đói quá! – Mẹ Ngôn trách móc cả đường từ bếp đến phòng khách gọi người, kéo tay Kỷ Tử Mân với Ngôn Hành đứng dậy rồi đẩy hai người vào bếp, chỉ sợ con trẻ đói bụng. –Có chuyện gì để sau lại nói tiếp, hôm nay Tiểu Mân muốn ở lại không?
- Dạ? Cháu không…
Tạm thời bị đưa đến gặp cha mẹ thì thôi, nếu ở lại qua đêm có thể phát triển quá nhanh không?
- Dạ, hôm nay bọn con ngủ ở nhà. – Ngôn Hành giành trước quyết định việc đi ở đêm nay.
- Vậy à! Thế để mẹ đi chuẩn bị khăn mặt với bàn chải mới. – Mẹ Ngôn nghe thấy con trai sẽ ở lại thì cực kỳ vui vẻ, bà thích nhất có người đến nhà làm khách, nhiều người náo nhiệt.
Trên bàn đã bày đầy thức ăn đủ cho hai người ăn no, cơm cùng bát đũa cũng đều chuẩn bị ổn thỏa, mẹ Ngôn nhìn hai người ngồi xuống liền nói:
- Hai đứa ăn no đi, hiếm khi tất cả mọi người ở nhà, còn thêm Tiểu Mân, trưa mai mẹ sẽ nấu phong phú một chút để hoan nghênh Tiểu Mân đến nhà chúng ta!
Tuy không biết ‘nhà chúng ta’ trong lời mẹ Ngôn rốt cuộc là về nhà làm khách hay là trở thành một phần tử trong Ngôn gia. Nhưng điều này không cấu thành vấn đề, bởi Kỷ Tử Mân từ trên người bà cảm nhận được sự ấm áp, bảo vệ cùng quan tâm chưa từng có.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, rõ ràng cậu là một thằng con trai, rõ ràng họ đều không biết mình, nhưng Kỷ Tử Mân không hề thấy mình là người ngoài, thoáng cái đã thân cận với mọi người.
Khi trong bếp chỉ còn cậu và Ngôn Hành, Kỷ Tử Mân cầm đũa thở phào cười nói:
- Chị cậu rất hiền hòa, mẹ cậu rất đáng yêu, bố cậu rất dịu dàng, anh trai cậu rất ngạo kiều.
- Tất cả mọi người nói bố tôi nghiêm túc, chỉ có cậu hình dung ông dịu dàng… Ừm, còn mẹ tôi nữa.
Mặc khác, nói anh hắn ngạo kiều… Ngôn Hành hiểu nghĩa của từ này, nếu bị Ngôn Duệ biết lời bình của Kỷ Tử Mân nhất định sẽ tức giận.
- Các cậu rất giống, thoại nhìn ít nói ít cười, trên thực tế có một mặt tinh tế tỉ mỉ. – Kỷ Tử Mân cầm một miếng sườn bỏ vào miệng, mắt trợn tròn tán thưởng: -Cái này ăn ngon!
Cậu đánh giá những món ăn khác, cứ nếm một ngụm đều kêu lên hoảng hốt, tương đối kinh ngạc.
- Tay nghề của mẹ cậu chỉ hơn chứ không kém Tinh Tử, bố Tinh Tử chính là đầu bếp của nhà hàng, được huấn luyện chuyên nghiệp đấy. Mẹ cậu thật lợi hại! – Kỷ Tử Mân đói muốn chết, cũng không để ý Ngôn Hành còn chưa cầm đũa, tự mình gắp lia lịa.
- Mẹ nghe thấy sẽ rất vui. – Thấy Kỷ Tử Mân có thể tự nhiên trong nhà mình như vậy, cuối cùng Ngôn Hành cũng bỏ được lo lắng trong lòng, muốn thoải mái hưởng thụ bữa tối. –Ăn chậm chút đi, ít nhất cũng để chừa cho tôi…
- Kệ cậu! Tôi đói lắm!
Mẹ Ngôn cầm hai bộ đồ vệ sinh khác màu đứng ở cửa bếp nhìn trộm, khi bà thấy trên mặt con trai nở nụ cười hiếm thấy cũng cười rộ lên theo.
Mặc kệ đứa bé này là người như thế nào, ít nhất vào giây phút này để bà nhìn thấy nụ cười trên mặt con trai, tán thành hay phản đối không hề quan trọng.
Đêm nay, Kỷ Tử Mân ở lại nhà Ngôn Hành.
Mẹ Ngôn vô cùng hiếu kỳ với Kỷ Tử Mân, dù sao người có thể lọt vào mắt con trai có hạn, nhiều năm qua cũng chỉ có một mình Hà Ngữ Tương. Hôm nay lại dẫn theo một nam sinh về nhà, bà có thể không tò mò sao?
Vẻ ngoài đẹp trai, mặt mũi xinh đẹp, tuyệt đối không thua minh tinh trên TV, mà vẻ mặt luôn tươi cười, dù nói chuyện gì cũng không ấp úng, mà điểm ‘hay nói’ ấy tương đối thêm điểm với mẹ Ngôn. Bởi lẽ đàn ông Ngôn gia người này còn im lặng hơn người kia, con gái bận rộn công việc, nếu có thêm người nói chuyện với bà thì thật là tốt!
Khi mẹ Ngôn biết Kỷ Tử Mân từng ba lần nhìn thấy cảnh con trai bị đá thì không hề nể mặt cười nhạo Ngôn Hành:
- Điều này không phải đang nhắc nhở con người hữu duyên ở ngay bên cạnh sao? Thằng nhóc con mắt phải sáng một chút!
Ngôn Hành rất thức thời cười nịnh, nói:
- Cho nên lúc duyên phận tìm tới cửa, con bắt được.
Kỷ Tử Mân phát hiện bàn tay mình đặt trên ghế bị nắm chặt, lướt mắt nhìn theo liền nhìn thấy đôi mắt vui vẻ chứa dịu dàng của Ngôn Hành.
Từ lúc nào mà khối băng giả này lại lộ vẻ mặt như vậy với mình? Từ lúc nào mà người đàn ông vốn chất phác cũng sẽ nói ra những lời tâm tình buồn nôn?
Bắt đầu từ lúc nào mà cậu lại chìm đắm trong sự dịu dàng không thể vùng vẫy? Bắt đầu từ lúc nào mà cậu ước gì mỗi ngày đều nghe được những câu buồn nôn kia?
Không hề phòng bị, tình yêu lặng lẽ đến, thành công thấm sâu vào lòng bọn họ.
Gần nhau cả đời, rất khó khăn. Nhưng ‘thử’ cố gắng cả đời chỉ cần dũng khí cùng nghị lực, không khó.
Kỷ Tử Mân nghĩ đến quyết định mà mình muốn nói lại không nói nên lời, thời gian dần qua đã không còn sợ hãi như trước. Chỉ cần mình không buông tay trước, cậu tin rằng Ngôn Hành cũng sẽ không buông tay.
Đừng có lo sợ không đâu nữa Kỷ Tử Mân, mày không phải học tỷ, Ngôn Hành cũng không còn là đồ ngốc kiềm chế tình cảm năm đó nữa.
Tình cảm mới nửa năm, quá trình phong phú ý như phim truyền hình hoặc tiểu thuyết, hiện giờ lại được mọi người chúc phúc và cổ vũ. Nhưng điều người khác không dễ dàng lấy được tình yêu đồng giới này của bọn cậu lại đều nhận được, việc gì phải buồn rầu.
Khoảng cách không là vấn đề, thời gian mới là khảo nghiệm. Nếu tình cảm của họ đã chống lại gió táp mưa sa lại không chịu được nhớ nhung cùng cô đơn ăn mòn, thì là duyên phận đã đến cuối, đứt thì đứt đi.
Kỷ Tử Mân không phải người bi quan, chỉ là nghĩ hơi nhiều.
- Tiểu Mân à, dì vẫn thấy con hơi quen mặt, chúng ta đã từng gặp nhau chưa? – Mẹ Ngôn nhìn chăm chú Kỷ Tử Mân nghiên cứu, bỗng hỏi.
- Con lớn lên giống bố, không biết dì đã từng nghe cái tên Kỷ Lễ Dương chưa? Ông ấy chính là bố con.
Mẹ Ngôn cùng cha mẹ Kỷ Tử Mân không kém nhau nhiều tuổi, đều thuộc cùng một thế hệ. Kỷ Lễ Dương năm đó dùng một quảng cáo nổi tiếng cả nước thậm chí toàn thế giới, chính thức bước vào giới người mẫu, bao nhiêu phái nữ hâm mộ, phái nam điên cuồng cũng không tính ít.
Minh tinh đã từng cực kỳ nổi tiếng bỗng công khai tình cảm, kết hôn rút khỏi giới, tỉ lệ xuất hiện cực ít. Vài năm sau thì để bảo vệ người nhà mà anh dũng qua đời, khiến bao nhiêu người tan nát cõi lòng, là một nhân vật rất truyền kỳ.
- Không ngờ bố con lại là minh tinh kia? Trời ạ, vài chục năm trước dì siêu mê ông ấy đấy!
Mặt mẹ Ngôn hớn hở, vẻ hoài niệm tình nhân trong mộng lúc còn trẻ khiến cha Ngôn bên cạnh dịch dịch mông, ho nhẹ vài tiếng để cảnh cáo.
- Úi trời, nghĩ lại thôi có gì mà phải ghen tỵ! – Mẹ Ngôn đánh nhẹ cha Ngôn một cái.
- Ngoại tình về tinh thần cũng là ngoại tình, pháp luật không quản nhưng tôi quản.
Cha Ngôn nói vậy khiến tất cả mọi người bật cười, mẹ Ngôn thẹn thùng lại đánh chồng vài cái.
- Nếu chị nhớ không lầm, vậy mẹ em hẳn là nhà thiết kế Diana? – Ngôn Hâm cũng mở miệng hỏi.
Tuy mười mấy năm trước cô vẫn chỉ là học sinh, nhưng cũng có chút ấn tượng với tin tức.
- Vâng.
Ngôn Hâm cười mừng rỡ, nói:
- Wow, giày Diana thiết kế đều rất đẹp, cũng đeo rất thích, trong tủ giày của chị có mấy đôi!
Kỷ Tử Mân không ngờ Ngôn Hâm lại là người ủng hộ cho nhãn hiệu của mẹ mình, nhưng điều này lại kéo gần khoảng cách giữa cậu với người nhà họ Ngôn.
- Nếu mẹ em nhìn thấy chị Hâm, nhất định sẽ hi vọng chị làm người mẫu của bà. – Gen nổi trội của người nhà họ Ngôn với Lữ Diêu đều là hạt giống tốt có thể bồi dưỡng, Kỷ Tử Mân còn nói: -Ngôn Hành cũng bị mẹ con coi trọng, đáng tiếc cậu ấy không muốn.
- Hả? Tiểu Hành đã gặp mẹ của Tiểu Mân à? – Mẹ Ngôn kinh ngạc hỏi.
- Vâng, mấy hôm nay cùng nghỉ phép với Tử Mân, cô Diana cũng ở.
Nghỉ phép Ngôn Hành nói thực tế vì sao, Ngôn Hâm cùng Ngôn Duệ biết chuyện rất tự giác không nói nhiều. Nhưng hai người không ngờ một chuyến này của em trai lại gặp mặt phụ huynh của Kỷ Tử Mân, đúng là ngoài ý muốn.
- Mẹ con thấy thế nào về chuyện hai đứa hẹn hò? – Cha Ngôn hỏi.
- Điều này… Ngay từ đầu mẹ con không tán thành. – Kỷ Tử Mân xấu hổ trả lời. –Bởi mẹ con cảm thấy chúng con không nghiêm túc suy nghĩ tương lai của mình, cũng lo lắng về thái độ của người nhà Ngôn Hành nên phản đối. Nhưng sau khi chúng con nói chuyện mẹ con đã chấp nhận, hơn nữa bây giờ con đã biết thái độ của chú dì, mẹ con cũng có thể yên tâm.
- Ừ, nhưng nếu có cơ hội, chúng ta vẫn nên nói chuyện với mẹ con. – Cha Ngôn cho rằng có một số việc vẫn phải là phụ huynh hai bên tự mình nói chuyện mới được, nhưng việc này không gấp.
- Vâng, có cơ hội con sẽ nói với mẹ con. – Kỷ Tử Mân nói xong dừng lại một lúc, chần chờ nhìn Ngôn Hành, lại nhìn về phía tất cả mọi người. Khi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Kỷ Tử Mân rõ ràng còn muốn nói gì đó, cậu mới nói: -Kỳ thật, mẹ con hi vọng sau khi con tốt nghiệp thì ra nước ngoài sống cùng mẹ con, nhưng bị con từ chối. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp con định đến Mỹ tiếp tục học lên, đây là chuyện con đã quyết định từ năm nhất, vẫn luôn chuẩn bị… Chỉ là, chuyện này con không nói với bất cứ ai, trước mắt cũng chỉ đề cập với mẹ con.
Kỷ Tử Mân nắm chặt tay Ngôn Hành nhìn hắn áy náy, đợi phản ứng của hắn.
- Cho nên đến giờ A Hành cũng mới biết? – Cha Ngôn nghiêm túc nhìn phản ứng của hai người, hỏi: -A Hành, suy nghĩ của con thì sao?
- … Vốn định ở trong nước thi lấy giấy chứng nhận trước, xem ra phải kéo dài sau rồi. – Ngôn Hành liếc mắt nhìn vẻ bất an của Kỷ Tử Mân, nở nụ cười trấn an. –Tôi có thể đến Mỹ lấy học vị J.D hoặc LL.M, đây không phải quyết định hi sinh bản thân gì, chỉ là thay đổi con đường khác thôi.
- Cậu… – Kỷ Tử Mân đoán học vị Ngôn Hành nói là chương trình bồi dưỡng liên quan đến pháp luật, giống như cậu muốn học MFA.
Ngôn Hành chấp nhận vì cậu thay đổi quyết định, cậu còn có thể nói cái gì?
- Tử Mân, cậu đừng mơ bỏ tôi lại mà chạy.
- Vậy cậu phải nắm chặt đấy… – Kỷ Tử Mân cúi đầu che giấu hốc mắt ướt nước vì cảm động của mình, chỉ hi vọng giọng của mình không làm lòi đuôi.
Nhìn hai người một lúng túng một chiều chuộng, người nhà họ Ngôn ai cũng không nói gì thêm, biết điều quay đi làm chuyện của mỗi người, không để ý đến đôi tình nhân đang đắm chìm trong cảm động ấm áp này.
- Chuyện một năm sau không ai nói chính xác được, hai đứa cứ xin được học bổng đi rồi hãy diễn lưu luyến không rời. – Ngôn Duệ không hổ là núi băng phụ trách phóng hơi lạnh, nhẹ nhàng đánh tan bầu không khí tim hồng phấp phới giữa Kỷ Tử Mân và Ngôn Hành.
- Tiểu Duệ! – Mẹ Ngôn giật giật tay con trai, thấp giọng quát. –Tính này của con đúng là…
Ngôn Duệ đọc tạp chí tài chính và kinh tế trong tay, không hề có cảm giác áy náy vì đã phá hỏng không khí.
- Aizz, anh con nói cũng có lý, hai đứa cứ chuẩn bị sẵn sàng trước cũng tốt. – Mẹ Ngôn nhìn đồng hồ, nói: -Đã muộn rồi, hai đứa tranh thủ đi rửa mặt, nghỉ ngơi sớm chút!
Ngôn Hành kéo Kỷ Tử Mân đứng dậy đi về phòng mình.
Nếu ở chỗ đông người không thích hợp nói chuyện yêu đương, vậy về phòng sẽ không có ai quấy rầy.
Căn phòng của Ngôn Hành cùng con người của hắn, thậm chí là ngành học pháp luật giống nhau, thuần túy trắng và đen. Cũng không phải vì hắn thích hai màu này, mà hai màu đen trắng là màu đơn giản nhất, không cần phải chọn lựa.
Vừa vào phòng Kỷ Tử Mân đã bị Ngôn Hành kéo ngồi xuống giường, mà Ngôn Hành thì kéo ghế đến trước mặt Kỷ Tử Mân, hai người ngồi mặt đối mặt rất có ý thẩm vấn.
- Cậu làm gì thế?
Kỷ Tử Mân thấy khó hiểu với vẻ nghiêm túc của Ngôn Hành, cậu còn tưởng tất cả đều xong hết rồi, hóa ra là tên này đang đè nén?
Ngôn Hành cầm một tay Kỷ Tử Mân nắm chặt, trầm giọng nói:
- Có đôi khi tôi cảm thấy chúng ta bỏ qua không ít thời gian mới có thể liên tiếp xảy ra vấn đề mà không có cơ hội giảm xóc.
Kỷ Tử Mân không vội vàng nói tiếp, lẳng lặng nhìn Ngôn Hành lộ ra vẻ bàng hoàng. Người đàn ông dường như bất cứ lúc nào đều có thể gắng giữ suy nghĩ tỉnh táo này, ở trước mặt cậu luôn vô tình thể hiện mặt khác của bản thân.
Dù là động tình, ghen tuông, phẫn nộ, lo lắng hay là bất an bối rối lúc này, so với tài tử nổi tiếng xa tít trên cao được mọi người vây quanh trong trường, so với người mẫu tư thế oai hùng trước sau như một trong bản phác họa, Kỷ Tử Mân càng thích Ngôn Hành khác với quá khứ, có máu có nước mắt này.
- Rất kích thích không phải à? Chuyện mà người khác có thể yêu đương mấy năm, hoặc cả đời cũng sẽ không gặp, chúng ta lại thoáng cái đụng phải. – Kỷ Tử Mân nhe răng cười nói. -Thật là kỳ lạ, rõ ràng lúc đâu tôi chỉ thử hỏi có muốn hẹn hò không, không ngờ cậu lại đồng ý, không ngờ cậu sẽ nghiêm túc với một chàng trai, không ngờ tôi cũng càng ngày càng coi trọng cậu, không ngờ chúng ta gặp phải nhiều chuyện quấy nhiễu như vậy, không ngờ tôi lại vì cậu mà thay đổi kế hoạch, không ngờ…
Kỷ Tử Mân dừng lại, Ngôn Hành chăm chú nhìn cậu chờ câu tiếp theo.
- Không ngờ bị cậu nói trúng, hóa ra tôi vẫn luôn thích cậu.
Mắt Ngôn Hành từ từ trừng lớn, Kỷ Tử Mân đột nhiên thổ lộ làm hắn cực kỳ kinh ngạc. Tuy lúc trước hắn có vẻ rất chắc chắn tình cảm Kỷ Tử Mân dành cho mình, trên thực tế hắn lại không có gì tin tưởng, bằng không sẽ không vào lúc này biểu hiện bối rối bất ngờ như vậy.
Hiện giờ hắn nên hỏi cái gì? Tôi cũng thích cậu… Không đúng! Tôi vẫn luôn đợi câu này của cậu… Không đúng! Dù được đáp lại chính mặt của Kỷ Tử Mân, Ngôn Hành vẫn luống cuống chân tay như trước.
- Ở cùng với cậu căn bản là ngoài ý muốn, bị mẹ hỏi tôi mới phát hiện vì cậu tôi đều ném kế hoạch đời mình sang một bên, không nhịn được mới nổi giận với bà. Chúng ta hẹn hò đến nay, phát hiện như là dùng nhảy, tôi nghĩ rốt cuộc đã trải đường tốt chưa? Dường như chỉ không chú ý sẽ ngã xuống. – Kỷ Tử Mân ngã xuống đệm giường mềm mại, nằm nghiêng liếc nhìn Ngôn Hành. -Vừa rồi nghe thấy cậu vì tôi mà đổi quyết định, tôi thật sự rất vui. Tôi vốn còn đang lo lắng cậu có thể đơn giản buông tay như năm đó không…
Kỷ Tử Mân nói rồi vùi mặt vào chăn, như đà điểu không dám nhìn Ngôn Hành.
Ngôn Hành chú ý tới vành tai đỏ lên của Kỷ Tử Mân, hắn cười cười đứng dậy quỳ một gối lên giường, cúi người phủ lên người Kỷ Tử Mân đang cuộn tròn lại.
- Cậu không nỡ bỏ tôi à? – Ngôn Hành nhẹ giọng hỏi bên tai Kỷ Tử Mân, hắn cảm thấy Kỷ Tử Mân ngây thơ như vậy vô cùng đáng yêu.
Kỷ Tử Mân rầm rì nói từ trong chăn:
- Không nỡ bỏ được đấy thì sao!
Nói thật, tình sử của Kỷ Tử Mân phong phú thì phong phú nhưng phần lớn đều mang tư tưởng chơi đùa, đây là lần đầu tiên nghiêm túc yêu thương như vậy. Cậu nghĩ có lẽ là vì Ngôn Hành rất chân thành nên ảnh hưởng tới mình, dù sao lúc trước hẹn hò với các cô cũng đều là chơi bời, chia tay rõ ràng, hai bên đều giữ lại điểm mấu chốt cuối cùng.
Nghiêm túc chú tâm vào một cuộc tình, sẽ lo được lo mất như mấy ngày nay Kỷ Tử Mân xem như sâu sắc cảm nhận được. Đã đi đến bước này, có thích hay không, có thả hay không, muốn cậu thừa nhận cũng không khó khăn, dù sao tiếp tục giữ tình cảm này mới là trọng điểm.
Ngôn Hành tươi cười hớn hở, nằm xuống bên cạnh thân mật ôm Kỷ Tử Mân.
- Chúng ta đây sẽ cố gắng, cùng nhau xuất ngoại hoàn thành việc học cùng giấc mơ, đừng tách ra.
- Khư! Tôi thấy cậu là đang lo lắng tôi, muốn giám sát tôi chặt chẽ hử? – Kỷ Tử Mân cuối cùng cũng lộ mặt ra, giọng nói rõ ràng hơn rất nhiều.
- Hừ hừ… Đúng, tôi sợ cậu giống như học tỷ, xuất ngoại một chuyến liền phình bụng quay lại.
- Phình bụng con khỉ! – Kỷ Tử Mân muốn thúc khuỷu tay ra sau, nhưng vì bị Ngôn Hành ôm chặt không thể động đậy chỉ có thể dựa vào miệng để xả tức: -Nếu tôi phình bụng, loại cũng là của cậu đấy biết không!
- … Nói cũng phải, nếu không thì cho cậu phình bụng xuất ngoại, như vậy cũng không có người ngấp nghé rồi. – Ngôn Hành buông cánh tay ra xoay người Kỷ Tử Mân lại, để cậu nằm thẳng dưới người. -Từ giờ trở đi cố gắng.
Cố, cố cái đầu cậu ấy! Cho dù lỗ đt của cậu bị chọc nát thì ngay quả trứng cũng ấp không ra!
Cảm giác quần áo bị vén lên, Kỷ Tử Mân giãy giụa hô to:
- Ngôn Hành cậu học bài phát điên rồi sao? Tôi là nam, cậu chọc vào chính là hậu môn! Muốn tôi sinh con cậu nằm mơ còn nhanh hơn!
- Đùa thôi, cậu đừng căng thẳng. – Ngôn Hành ra tay cởi dây lưng Kỷ Tử Mân. -Nhưng hiện giờ tôi muốn vào trong thân thể cậu là sự thật, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nằm yên là được.
- Đáng chết! Lần này đổi cậu nằm im, tôi đến! – Vừa rống xong Kỷ Tử Mân lập tức đè ngược Ngôn Hành dưới thân, cả người ngồi ngang hông hắn.
Chủ động cởi áo mình ra, Kỷ Tử Mân nhéo nhéo hai má Ngôn Hành, cười đểu:
- Bao chuẩn cậu thoải mái ngất trời, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nằm im là được!
Ngôn Hành nghe lời không phản kháng cũng không phối hợp, ngoan ngoãn nằm im.
Còn việc Kỷ Tử Mân làm sao để hắn ‘thoải mái ngất trời’, chỉ có bọn họ biết được.