Giang Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm hồi lâu, răng nanh hơi ngứa, cậu nuốt một cái rồi ấn nhẹ đầu ngón tay lên môi Trần Thúc.
Cảm giác mềm mại ấm áp không hiểu sao lại thu hút Giang Tiểu Nhạc. Đột nhiên cậu muốn làm chuyện xấu, nhìn Trần Thúc giây lát, anh vẫn đang ngủ, thế là Giang Tiểu Nhạc xích lại gần chạm nhẹ vào môi Trần Thúc.
Ngay khoảnh khắc chạm vào, hơi thở Giang Tiểu Nhạc dừng lại. Cậu hôn một cái rồi nhịn không được thè lưỡi liếm liếm, chẳng khác nào vừa uống rượu làm tay chân như giẫm trên bông gòn, không kìm được nỗi hưng phấn.
Trần Thúc —— Trong lòng Giang Tiểu Nhạc thầm gọi tên anh.
Trần Thúc nhắm mắt vẫn chưa tỉnh giấc. Giang Tiểu Nhạc nhìn anh, nhất thời trong lòng có chút không vui nên cắn môi Trần Thúc làm anh bị đau lầm bầm một tiếng, Giang Tiểu Nhạc nhổm người dậy, bộ dạng như bất chấp hết mọi thứ. Trần Thúc mơ màng mở mắt ra thấy một bóng người mơ hồ, chẳng có chút phòng bị nào với cậu mà khàn giọng làu bàu: "Giang Tiểu Nhạc, cậu không ngủ mà làm gì thế hả?"
Giang Tiểu Nhạc mím môi nói: "Không có gì."
Một giây sau, Trần Thúc đưa tay đè đầu cậu xuống gối rồi buồn ngủ nói: "Nằm yên mà ngủ đi."
Giang Tiểu Nhạc mở to mắt nhìn chằm chằm mặt Trần Thúc, dường như động tác này của anh làm động đến vết thương nên hít sâu một hơi, lông mày nhíu lại.
Giang Tiểu Nhạc hỏi: "Đau lắm à?"
Trần Thúc vô thức ậm ừ rồi mơ màng nhắm mắt lại, lẩm bẩm như đang nói mớ: "Cậu cứ thử bị người ta trói lại rồi làm xem."
Nói xong anh lại ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi.
Hầu kết Giang Tiểu Nhạc nhấp nhô, thầm nghĩ trói lại làm —— Trần Thúc bị người ta trói rồi làm kiểu gì? Những suy nghĩ không nói rõ được cũng không tả rõ được xoay tròn trong đầu như sương mù dày đặc, mang theo chút ẩm ướt quấn chặt trái tim đang đập mạnh của Giang Tiểu Nhạc, cả người đều nóng ran.
Hồi lâu sau Giang Tiểu Nhạc ngồi dậy bật đèn ngủ lên, ánh sáng mờ ảo bao trùm lên Trần Thúc.
Đang là giữa hè, trong phòng bật điều hoà không khí, hai người còn đắp chăn mỏng. Giang Tiểu Nhạc nhẹ nhàng vén chăn lên, Trần Thúc mặc đồ dài rộng bằng vải cotton, tựa như càng che càng lộ.
Giang Tiểu Nhạc rũ mắt vén tay áo Trần Thúc lên, vết đỏ quanh cổ tay cực kỳ chói mắt. Cậu rón rén sờ vết đỏ kia, cuối cùng sợ đánh thức Trần Thúc nên ngoéo ngón tay anh rồi lại nằm xuống.
Cả đêm Giang Tiểu Nhạc ngủ không ngon.
Trong mộng cậu chìm chìm nổi nổi, đột nhiên hôn lên đôi môi mỏng đỏ của Trần Thúc rồi cắn mạnh, Trần Thúc bất mãn, tiếng thở dốc trầm thấp, đưa tay muốn đẩy cậu ra.
Giang Tiểu Nhạc nắm tay anh, bóp lấy cổ tay che đi vết đỏ chướng mắt kia, cậu ghì chặt Trần Thúc, thì thầm gọi tên anh, hôn anh, liếm anh nhưng làm thế nào cũng vẫn thấy không đủ.
Giang Tiểu Nhạc lột sạch Trần Thúc mà không hề che đậy gì, anh cứ thế nằm trần truồng dưới người cậu.
Trần Thúc cười như không cười nhìn cậu nói, Giang Tiểu Nhạc.
Giang Tiểu Nhạc mở choàng mắt ra mới phát hiện quả nhiên Trần Thúc đang gọi mình.
Trần Thúc nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó cậu buông tôi ra mau!"
Giang Tiểu Nhạc sửng sốt, cậu ngủ thiếp đi không ngờ lại ôm Trần Thúc, cả người dán sát vào anh, một chân còn gác lên người anh.
Trần Thúc mới ngủ dậy còn đang quạu, bực bội cau mày, "Mắc chứng gì thế hả, đi ngủ còn phải ôm người nữa à? Thế thì mua cái gối mà ôm!"
"Chưa chịu dậy nữa à?!" Thấy Giang Tiểu Nhạc bất động, Trần Thúc cao giọng hơn, muốn đứng dậy nhưng vừa mới động đã khựng lại, "Giang Tiểu Nhạc, cậu tè dầm đấy à?"