Nói xong Trần Thúc đột nhiên hiểu ra, mặt Giang Tiểu Nhạc đỏ bừng, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ, cố gắng giải thích, "...... Tôi đâu có ——"
"Đây không phải đái dầm mà!" Đũng quần vẫn còn ẩm ướt, Giang Tiểu Nhạc kẹp chặt chân, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa xấu hổ.
Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc rồi phá lên cười ngặt nghẽo, Giang Tiểu Nhạc càng thêm quẫn bách, nhảy phóc xuống giường chạy thẳng vào phòng tắm.
Trần Thúc hiếm khi thấy Giang Tiểu Nhạc chạy trối chết như vậy, vừa chật vật vừa ngây ngô, cửa phòng tắm bị đóng ập phát ra một âm thanh chát chúa, Trần Thúc cười đến nỗi đau bụng, chỉ cảm thấy Giang Tiểu Nhạc đúng là vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Anh ung dung xuống giường, trên khuỷu tay vắt áo ngủ của mình và tấm chăn mỏng kia, nhìn cánh cửa đóng chặt nói: "Giang Tiểu Nhạc, mở cửa ra."
Giang Tiểu Nhạc rầu rĩ nói: "Đợi chút!"
Trần Thúc nói: "Không đợi được, ông mót tè, nhanh lên, cậu muốn tôi đái dầm như cậu hả?"
Giang Tiểu Nhạc tức giận: "...... Tôi không phải——"
Mấy giây sau cậu mở cửa ra, lập tức bắt gặp ánh mắt ranh mãnh của Trần Thúc, biết tỏng anh cố tình đến đây xem náo nhiệt.
Cậu vô thức muốn đóng cửa lại nhưng Trần Thúc đã lách vào, trên mặt nở nụ cười gian tà: "Ui, trốn trong đây giặt quần sịp à?"
Giang Tiểu Nhạc: "......"
Trần Thúc hỏi cậu: "Dễ giặt không?"
Giang Tiểu Nhạc: "...... Trần Thúc!"
Trần Thúc cười ha ha rồi ném quần áo và chăn mỏng vắt trên khuỷu tay cho Giang Tiểu Nhạc, nghiêm trang nói: "Giặt cho sạch vào, bị nước tiểu của cậu làm dơ hết rồi."
Giang Tiểu Nhạc: "......"
Cậu ôm đống đồ Trần Thúc ném sang, mặt nóng như thiêu đốt, vẻ lạnh lùng già dặn trước tuổi đã biến mất sạch, chỉ còn vẻ luống cuống ngây thơ của thiếu niên mới lớn.
Trần Thúc cười đủ rồi mới vỗ vai Giang Tiểu Nhạc nói: "Được rồi được rồi, nhóc mù chữ."
"Để anh dạy cậu một khóa sinh lý nhé," Trần Thúc khoác vai Giang Tiểu Nhạc, kề vào tai cậu nói, "Cái kia không phải đái dầm mà là mộng tinh đấy."
Chỉ vỏn vẹn hai chữ truyền qua răng môi, rõ ràng nói rất thản nhiên nhưng lại làm Giang Tiểu Nhạc nóng mặt tim đập nhanh, bàng hoàng ngơ ngác, trong đầu hiện ra giấc mộng hoang đường kia, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Trần Thúc nói: "Bình thường thôi, đàn ông nào mà chẳng có, nhưng đây là lần đầu của cậu đấy à?"
Giang Tiểu Nhạc nói không nên lời.
Trần Thúc cười: "Cậu trễ quá rồi đấy, dậy thì muộn thì thôi đi, sao cái này cũng muộn thế hả?"
Qua sinh nhật thứ mười sáu Giang Tiểu Nhạc mới bắt đầu cao lên, giờ mười bảy tuổi lớn nhanh vùn vụt, trước kia còn thấp hơn Trần Thúc nhiều, nhìn vừa gầy vừa nhỏ làm Trần Thúc cứ tưởng cậu chỉ mới mười bốn mười lăm là cùng.
Trần Thúc lẩm bẩm: "Hay là tới bệnh viện khám thử xem?"
Giang Tiểu Nhạc gượng gạo nói: "Không đi."
Trần Thúc lại cười, véo má Giang Tiểu Nhạc một cái rồi nói: "Không đi thì thôi, chậc, lớn rồi đấy."
Giờ Giang Tiểu Nhạc đã cao ngang bằng anh.
Trần Thúc nói: "Giang Tiểu Nhạc, nói anh nghe với, sao tự dưng giác ngộ vậy, dạo này gặp người nào làm cậu động lòng xuân à?"