Kiều Minh đẩy gọng kính lên, vắt chéo đôi chân dài: “Tôi đã nghe nói trong một khoảng thời gian dài, chỉ là có vài tin tức mới có gần đây thôi, dù sao cậu đây gây ra động tĩnh cũng không nhỏ. Hai hôm trước tôi còn định đến mời cậu cơ, đấy cậu xem, cái này gọi là duyên phận.”
“Anh biết cái gì?” Ánh mắt Lý Trạch Khôn sắc bén.
Kiều Minh không lên tiếng. Người đàn ông ở bên cạnh thấy họ nói chuyện, bèn cất bước đi tới: “Kiều gia.”
“Không có gì đâu. Em chọn được rồi à?” Kiều Minh khoanh tay ngắm nghía, ám muội nói: “Phải bền nhé.”
Đào Nhiên rùng mình một cái, muốn bắt lấy vạt áo của Lý Trạch Khôn. Lý Trạch Khôn vung tay, lần nữa đẩy cậu ra: “Nói điều kiện đi.”
“Chỗ này không phải là nơi nói điều kiện.” Kiều Minh đứng lên: “Lý thiếu chờ tôi gửi giấy mời cho cậu nhé.”
Lý Trạch Khôn rất khác lạ, gần như mất bình tĩnh: “Kiều Minh, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
“Nhờ người giúp đỡ cũng phải có thái độ nhờ vả, cậu nói đúng không?” Kiều Minh cười cợt: “Chúng ta không trao đổi ngang hàng. Có điều nếu cậu muốn nói một câu không để ý thì coi như tôi thua. Ngược lại dù sao cũng đã bốn năm rồi, mồ yên mả đẹp cũng không lệch đi vài ngày như vậy đâu.”
“Tốt nhất là anh nên biết chính xác mình đang nói cái gì.” Lý Trạch Khôn lùi một bước, nhìn Kiều Minh đi qua.
“Tôi hiểu, tôi cũng sẽ không rảnh rỗi đến mức lấy cái này đi trêu cậu đâu đúng không? Chỗ này cũng không phải là Hồng Kông, tôi sợ chết lắm.” Kiều Minh lấy thẻ đưa cho người đàn ông kia: “Giang Viễn, tính hoá đơn đi.”
Lý Trạch Khôn quay người rời đi, nhưng Đào Nhiên lại đứng ngẩn ở đó nhất thời không phản ứng lại. Lý Trạch Khôn quay lại kéo cậu một cái: “Đi nào!”
Lúc này Kiều Minh mới nhìn thẳng vào Đào Nhiên, ánh mắt khẽ ngưng: “Ồ, đồng phục học sinh của bạn nhỏ này nhìn rất quen mắt.”
Bước chân của Lý Trạch Khôn ngừng lại, không lên tiếng.
Đào Nhiên không dám ngẩng đầu, cậu bị ánh mắt của Kiều Minh quét trên người, chân đã mềm nhũn.
Kiều Minh nhíu mày lại. Gã mới nhận ra Đào Nhiên nhìn rất quen, bèn tiến đến muốn nắm cằm Đào Nhiên nhìn cẩn thận một chút, lại bị Lý Trạch Khôn ngăn lại: “Tự trọng.”
Kiều Minh không động thủ nữa, nhưng xuyên qua khoảng cách không xa không gần này vẫn nhìn thấy rõ gương mặt Đào Nhiên. Chiếc cằm tinh tế, mặt mày nhỏ dài, khuôn mặt này… Lúc khóc lên đúng là quá đẹp đẽ.
“Ha ha, được đó Lý thiếu.” Kiều Minh bật cười, giống như phát hiện được chuyện cười gì đó ghê gớm: “Trong giới đều truyền nhau rằng ánh mắt của cậu rất cao, sao còn muốn một món hàng nát ở chỗ Đàm Sĩ Kiệt chứ?”
Kiều Minh hơi nghiêng đầu cười híp mắt nhìn Đào Nhiên, như gọi thú cưng: “Đào Nhiên… Tiểu Đào, còn nhớ tôi không?”
Đào Nhiên không khống chế được tần suất run rẩy trên thân thể, đây là bản năng mà thân thể này để lại. Đau đớn và trừng phạt là thứ mà cơ thể nhớ kỹ nhất, dù trong thân thể này đã thay đổi linh hồn. Cậu níu lấy cánh tay Lý Trạch Khôn, lúc này hắn lại không đẩy ra. Hắn chỉ nhìn thẳng vào mắt Kiều Minh: “Đây là người của tôi.”
“Ok, cậu vui vẻ là được rồi.” Kiều Minh nói, lúc này Sở Giang Viễn cầm theo túi giấy đã đến phía sau gã.
“Kiều gia đi thôi, buổi chiều còn phái đón Nhị thiếu gia nữa.” Giọng của người đàn ông này rất từ tính, giọng phổ thông rõ ràng.
Kiều Minh ừ một tiếng, nói hẹn gặp lại với Lý Trạch Khôn. Lúc đi qua Đào Nhiên gã đứng lại, nghiêng đầu ghé vào tai cậu nhẹ giọng: “Bye bye nha bảo bối.”
Hô hấp Lý Trạch Khôn căng thẳng, ngực phập phồng kịch liệt mấy lần rồi không thèm để ý đến Đào Nhiên mà bỏ đi. Đào Nhiên vội vã đuổi theo, bước chân của Lý Trạch Khôn dài, cậu chỉ có thể chạy cả đường mới đuổi kịp. Cuối cùng Đào Nhiên phải dốc sức ôm lấy eo hắn từ phía sau, gần như cầu khẩn: “Lý… Lý Trạch Khôn….”
“ĐCM ngu ngốc!” Lý Trạch Khôn đẩy Đào Nhiên ra, đá mạnh một cước vào chiếc Land Rover Range Rover, thân xe cứng như vậy mà cũng bị lõm một chỗ. Hắn đang phát tiết, không biết là vì thứ này hay vì gì khác.
Nhưng Lý Trạch Khôn không còn cách nào nữa, nếu như chỗ này không phải là thủ đô, Kiều Minh sẽ hoàn toàn không thể hạn chế được hắn. Gia tộc Kiều Minh ở Hồng Kông, mức độ phức tạp của mạng lưới thế lực người bình thường khó mà tưởng tượng nổi. Hút xong hai điếu thuốc Lý Trạch Khôn mới lên xe, chờ lúc Đào Nhiên chạy lên xe, lửa giận của Lý Trạch Khôn cũng lan đến trên người cậu.
“Con mẹ nó cậu cũng bản lĩnh thật, đi dạo phố cũng có thể đụng phải khách làng chơi.” Lý Trạch Khôn nghiến răng: “Đúng là nam kỹ không thể mang theo bên người, người ta đã chơi nát, mặt mũi tôi bị đồ đê tiện như cậu vứt sạch rồi!”
“Đừng…” Đào Nhiên đỏ ửng mắt, dùng dũng khí rất lớn mới dám từ từ vươn tay ra nắm lấy tay Lý Trạch Khôn, giọng có hơi khàn: “Đừng giận nữa mà…”
Lý Trạch Khôn gỡ tay Đào Nhiên ra: “Đừng chạm vào tôi! Mẹ nó ai tức giận vì cậu chứ?!”
Mu bàn tay Đào Nhiên đỏ một mảng. Cậu rất khổ sơ, cũng không biết phải để tay ở đâu. Cậu cúi thấp đầu, âm thanh rất khó chịu: “Anh đừng lo lắng, thứ anh muốn nhất định có thể có được…”
Lý Trạch Khôn đạp một cước trên phanh xe, trên cầu vượt nườm nợp xe cộ, hắn lạnh giọng nói: “Xuống.”
Thân thể Đào Nhiên cứng đờ, có phần không dám tin nhìn hắn. Ánh mắt cậu để lộ sự sợ hãi, cũng rất vô tội, như một chú mèo bị bỏ rơi trong mưa.
Trong lòng Lý Trạch Khôn bỗng nhiên đau đớn, nhưng hắn cố không để ý. Hắn lại gần bóp lấy cổ Lý Trạch Khôn, âm thanh cực lạnh lùng: “Sau này nếu cậu còn dám nói nhiều một câu, tôi không chỉnh chết cậu thì theo họ cậu.”
Nước mắt Đào Nhiên tuôn rơi, gần như nện trên mu bàn tay Lý Trạch Khôn. Nóng rực, lại như có tính ăn mòn, vì nó nóng đến mức hắn có hơi đau. Lần đầu tiên Lý Trạch Khôn không mềm lòng bỏ dở, hắn để bàn tay mình chậm rãi siết chặt, đang đợi Đào Nhiên xin lỗi.
Trong lòng Lý Trạch Khôn, tính cách của Đào Nhiên là mềm mại khiếp nhược như một chú mèo con, vừa dính người lại ngoan ngoãn, hù doạ một lần sẽ biết điều. Do vậy mà lần này Đào Nhiên quật cường như vậy đã nằm ngoài dự liệu của hắn, mới càng khơi thêm lửa giận.
Đào Nhiên đã thở không nổi, nhưng vẫn cụp mắt xuống. Cậu không xin tha cũng không xin lỗi, trên người là một luồng tử khí âm u chống cự. Cuối cùng Lý Trạch Khôn cũng buông lỏng tay ra, lạnh lùng nhìn Đào Nhiên thở hồng hộc ho khan. Hắn lần nữa khởi động xe, giọng nói mang theo ác ý khiến người ta sợ hãi: “Xương cứng là thứ tôi không sợ nhất, có gan thì hôm nay cậu đừng có nhả ra.
.................................................................................................................................................... Cua đồng....................................................................................................................................................
“Tôi còn nghĩ xương cậu cứng lắm cơ.” Lý Trạch Khôn không nhẹ không nặng đạp cậu một cái: “Cũng phải, nếu không thì sao có thể đi bán được.”