Mãi đến khi Lý Trạch Khôn rời đi rất lâu Đào Nhiên mới chậm rãi hồi thần. Cậu đã bị đông cứng đến chết lặng, không đứng lên nổi. Nước đá tan chảy dọc theo bắp đùi, cậu cúi xuống nằm nhoài bên bồn tắm trơn nhẵn, đến sức để khóc cũng không có.
Đào Nhiên thiếp đi một lúc trong phòng tắm, nhưng nhanh chóng tỉnh lại vì lạnh. Dù sao cũng đã khôi phục chút thể lực, cậu cọ rửa mình thật sạch sẽ, lại thu dọn phòng tắm xong mới đi ra ngoài. Đào Nhiên cuộn mình trong sô pha, mở to mắt trong bóng đêm thất thần suy nghĩ. Một bên má cậu đã sưng lên, trong đau đớn lại thêm cảm giác ngứa và nóng hừng hực. Cậu không biết tại sao Lý Trạch Khôn lại đối xử với mình như thế, giống như mình là một vật dơ bẩn khiến người ta chán ghét, giống như những ôn nhu nhã nhặn đối xử lúc trước với mình đều là nguỵ trang.
Đêm đó Lý Trạch Khôn cũng không ngủ, từ từ bĩnh tĩnh lại. Hôm nay những câu nói của Kiều Minh quả thật đã gây chấn động rất lớn với hắn. Lão nhị Kiều gia từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, còn số lần Kiều Minh trở về lại cực kỳ không có quy luật. Có hơn một năm rồi Lý Trạch Khôn chưa từng thấy Kiều Minh, hôm nay bất ngờ gặp mặt, gã lại cầm thẻ đánh bạc lớn như vậy.
Tro cốt Trình Hạ, Lý Trạch Khôn đã tìm suốt bốn năm.
Chuyện hắn làm năm đó ở bệnh viện gây ra huyên náo rất lớn, lúc đánh nhau với nhân viên trong bệnh viện bị người qua đường dùng di động quay lại rồi phát trên Internet. Chờ đến khi Lý Trí Khải rốt cuộc cũng phát hiện đứa con trai này của mình không có thuốc nào cứu chữa được thì những suy đoán liên quan đến thân phận của Lý Trạch Khôn đã bùng nổ đầy trời khắp đất. Đứng ở vị tri này của Lý Trí Khải, chỉ cần một chút không ổn là vạn kiếp bất phục, ông vừa tìm người ép chuyện xuống, vừa tìm người trói Lý Trạch Khôn về nhà mẹ đẻ.
Điều mà tất cả bạn bè của Lý Trạch Khôn chỉ thổn thức nhiều lắm là cạnh hắn vắng vẻ bốn năm, nhưng không một ai biết lúc Lý Trạch Khôn ở Thâm Quyến suýt nữa đã phát điên. Hắn chỉ nghĩ đến việc chạy trốn, hắn quỳ xuống trước mặt bà ngoại mình, nói hãy để con theo Trình Hạ một đoạn đường cuối cùng. Khi đó căn bản hắn không biết Trình Hạ đã thế nào rồi. Lúc Lý Trạch Khôn bị ép mang đi thi thể Trình Hạ vẫn chưa được xử lý, lẻ loi để tại Bắc Kinh.
Sau đó Lý Trạch Khôn nuốt một bình không rõ là thuốc gì rồi bị đưa vào bệnh viện rửa dạ dày. Hắn gọi điện thoại cho cha mình quyết tâm nói muốn đi theo Trình Hạ. Lý Trí Khải còn ác hơn, ông châm biếm Lý Trạch Khôn, con thích làm gì thì cứ làm đi, con mà chết cha sẽ ném tro cốt của Trình Hạ, coi con đi đâu mà tìm!
Lý Trạch Khôn ngoan ngoãn sang Anh. Một hai năm đầu lúc hắn gọi về nhà mẹ hắn còn an ủi rằng chờ đến khi về hẵng cầu xin Lý Trí Khải để được gặp Trình Hạ, nhưng dần sau này lại bắt đầu lấp liếm. Thêm vào những ngày đó Lý Trạch Khôn đều mơ thấy ác mộng không thấy Trình Hạ, bèn tìm bạn bè ở Bắc Kinh tìm hiểu quá khứ một chút, cuối cùng mới biết tro cốt Trình Hạ để trong nhà tang lễ đột nhiên biến mất!
Lý Trạch Khôn nhíu chặt mày. Hắn không dám nghĩ sâu hơn, cái cảm giác bất lực kia khiến hắn hoảng sợ. Nếu như Kiều Minh thật sự biết Trình Hạ đang ở chỗ nào, gã muốn cái gì mình cũng không dám từ chối.
Lý Trạch Khôn dụi tàn thuốc vào gạt tàn, trong lòng vẫn đè nặng thứ gì đó. Lúc hắn phản ứng lại thì đã thấy mình đang cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài. Vẫn không có âm thanh gì, cũng không biết đứa bé kia thế nào rồi.
Hôm nay hắn có hơi quá đáng. Lý Trạch Khôn nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc rầu rĩ bên chân mình của Đào Nhiên, nhìn thật sự rất đáng thương. Đúng vậy, những chuyện xấu xa ở bên ngoài kia, hắn giận dữ gì với Đào Nhiên chứ? Càng nghĩ càng thấy trong lòng không thoải mái, nhưng hắn vẫn không ra ngoài nhìn. Hắn không muốn lưu lại cho Đào Nhiên quá nhiều hi vọng, chờ sau khi Trình Hạ trở về, mình có sợ thành cái dạng gì cũng không rõ lắm.
Chính Đào Nhiên cũng không biết nơi cậu liên tục nhìn chằm chằm là cánh cửa phòng ngủ đóng chặt. Rõ ràng đã không có nhiều mong đợi, nhưng cậu vẫn đang khát vọng một kỳ tích.
Tại sao yêu thích một người lại khó khăn đến thế? Rốt cuộc Đào Nhiên cũng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hôm sau cậu bị đánh thức, mới sớm ra đã nghe thấy tiếng lanh canh của nồi niêu trong nhà bếp. Đào Nhiên hơi choáng váng, híp mắt đi vào trong xem, rồi sau đó ngửi thấy mùi thuốc đông y rất đậm.
“Tỉnh rồi? Đi đánh răng đi, sau đó uống thuốc.” Lý Trạch Khôn nhìn sang, bưng một cái bát nhơ nhỡ đến trước mặt cậu: “Hôm nay chủ nhật, đợi lát nữa ăn cơm xong tôi dẫn cậu đến nhà mới nhìn.”
Đào Nhiên bắt đầu hoài nghi hết thảy chuyện đáng sợ tốt qua đều là ác mộng. Cậu ngây ngốc đưa tay chạm vào dưới gò má, vẫn đau. Đào Nhiên ngửa mặt nhìn Lý Trạch Khôn, ánh mắt có hơi ảm đạm: “Em….”
Giọng của Lý Trạch Khôn cũng không dịu dàng: “Làm sao thế?”
“Em sai rồi, sau này sẽ không chọc anh tức giận nữa.”
Lý Trạch Khôn trầm mặc chốc lát, cuối cùng chỉ thấp giọng ừ một tiếng rồi quay người đi vào nhà bếp.
Lúc Đào Nhiên nhìn vào gương trong phòng rửa tay mới biết mình có bao nhiêu chật vật, thực sự không dễ nhìn. Vành mắt thì đen thui, gò má sưng đỏ vẫn chưa bớt, nhìn vô cùng chán chường thê lương. Kỳ thật đêm qua Đào Nhiên không bị thương, nhưng vẫn bị lạnh, cổ họng nóng rát đau đớn, đầu óc cũng không tỉnh táo.
Lúc cậu đi ra ngoài thì Lý Trạch Khôn đang nấu cháo. Từ sau khi Đào Nhiên đến, căn bếp này cũng lần đầu tiên được sử dụng. Cậu ngồi trên ghế sô pha uống thuốc đông y. Vốn nghĩ mình có thể chịu được, ai dè vẫn bị đắng đến suýt nữa rơi nước mắt. Sau khi bóp mũi uống thuốc xong cậu phải uống không ít nước.
Lý Trạch Khôn vẫn chưa đi ra. Nếu bình thường Đào Nhiên dậy sớm sẽ giữ cửa đi sau hắn, nhưng lần này rốt cuộc cũng bị giáo huấn sợ, đàng hoàng ngồi trên ghế sô pha. Thực sự không có chuyện gì làm, Đào Nhiên bèn mở TV lên. Cậu tìm phim hoạt hình trên mạng, mất hồi lâu mới chọn “Tom & Jerry”.
Lý Trạch Khôn đang xới cơm trong nhà bếp, bên tai độ nhiên vang lên tiếng sư tử gầm đặc trưng. Tay hắn run run một cái, suýt nữa quăng vỡ bát.