“ Ầm....”
Hai đầu con đường đất hoá cát với một tốc độ nhanh khủng khiếp tựa như chiếc đồng hồ cát đang trôi đi vô tình. Cát rơi- người chết.
Mọi người lùi dần về phía trung tâm con đường, sắc mặt tái nhợt.
Có những người mở miệng là nói đã theo con đường đạo mộ này là không sợ chết- giờ khắc đối mặt với tử thần này họ mới nhận ra sự sống quan trọng đến nhường nào.
Nhược Băng bình tĩnh đến cực điểm, lúc này phải giữ cái đầu lạnh.
Hố sâu xoáy cát, gió lốc mịt mù.
Đây chắc chắn là trận pháp của người xưa. Ắt để lại đường ra.
Đáy mắt cô loé sáng, rút nhanh khẩu PSS ngắm chuẩn trung tâm cơn xoáy.
Một nắm đấm bất chợt lướt ngang qua người Nhược Băng. Tuy nhiên lực đạo của cánh tay, độ nhanh nhậy không ăn thua với cô, Nhược Băng lé người, thân hình dẻo dai như con rắn.
“ Mẹ kiếp, giờ phút này cô muốn hơn thua với tôi?”
Bích Ngọc khuôn mặt đen xì, liều mạng nói:
“ Có chết tao cũng phải kéo mày theo.”
Đôi mắt Nhược Băng nheo lại, gằn từng chữ: “Mày đánh giá cao mình quá đấy!”
Bích Ngọc cười phá lên một cách dữ tợn: “ Ha ha tao sớm biết sẽ không đấu lại mày, đều tại mày anh trai tao mới chết. Trầm Tịch Dương, chết đi.”
Bích Ngọc lôi ra quả lựu đạn cỡ nhỏ. Fuck!!!! Trong khoảng không gian chật hẹp thế này chết cả lũ.
“ Mày biết anh tao là ai không? Anh tao là...”
“ Đoàng....”
Tiếng súng vang lên. Nhưng không phải của Nhược Băng mà của Cyril. Cyril đạp bay Bích Ngọc xuống biển cát mênh mông, điềm đạm nói như chưa có việc gì xảy ra.
“Trầm tiểu thư tiếp tục việc cần làm đi.”
Nhược Băng phức tạp nhìn Cyril, Bích Ngọc rõ ràng định nói gì đó quan trọng thì Cyril chặn họng, đây là giết người diệt khẩu.
Không suy nghĩ nhiều thêm, Nhược Băng ngắm về phía trung tâm xoáy cát bắn.
“Đoàng....”
Nhưng cô không kịp thở ra hơi, xoáy cát vẫn không ngừng hoạt động.
Dựa theo nguyên lí của trận pháp, chỉ cần tác động vào vùng trung tâm là hoá giải được- tuyệt đối không sai.
Tại sao xoáy cát vẫn không dừng?
“Trầm tiểu thư, cô....”
Nhược Băng day trán, cô đã sai ở đâu?
Cát lún ngày càng nhiều...
Khoảng ba phút nữa mọi thứ sẽ chìm trong biển cát. Con quái vật khổng lồ đang há miệng chờ khoảnh khắc nuốt chừng họ...
....
Cùng lúc đó, ở phía của Đông- ngược với cửa Tây mà Nhược Băng đi.
Nổi bật giữa đám người nọ là người đàn ông cao lớn. Hắn trên người tự phụ, kiêu ngạo có thừa cùng khí thế bức người khiến người ta không thể thờ ơ đến sự tồn tại của hắn.
Khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ bạc kia như được tạo hoá tinh tế mài dũa, hàng lông mày rậm mười phần anh khí, sống mũi cao thẳng.
Đôi mắt đen thẫm sâu như hồ nước, mang theo sức hấp dẫn chết người. Đôi môi mỏng mà thanh thiển khẽ nhếch lên.
Hắn mang vẻ ôn nhu hoàn mỹ tuấn tú lại lành lùng bức người. Hai loại khí chất hoà quyện trong con người này một cách hài hoà.
Vị này chính là Mạc lão đại của mafia Ý hay cũng chính là Mạc Tu Nghiêu.
Hắn cao cao tại thượng dẫn đoàn người xuyên qua biển cát.
Khi nãy chìm trong Mộng ảnh, dù là mộng thôi nhưng có thể thấy bóng hình của cô, kỉ niệm của hai người, Mạc Tu Nghiêu cũng thấy ấm áp từ tận đáy lòng...
Cũng đã khá lâu rồi hắn chưa gặp lại cô gái nhỏ nhỉ? Rất nhanh thôi, chờ lấy được thứ cần tìm trong đây Mạc Tu Nghiêu hắn sẽ đem đến cho cô mọi thứ tốt nhất trên thế gian, sẽ không có hành vi kích động làm tổn hại cô nữa.
Nhược Nhược à, chờ tôi lấy được thứ trong lăng mộ này, chờ tôi buông xuống gánh nặng trên vai, chờ tôi không còn nợ gì Thiên gia nữa, sẽ quay về bên em!
Sắp xong tôi...
Không hiểu sao trong khoảnh khắc nào đó, tim Mạc Tu Nghiêu khẽ thắt lại, dự cảm không lành ngổn ngang trong tâm trí anh.
Anh khẽ lắc đầu. Cô ấy đang quay MV, có thể có việc gì được chứ?
Vận mệnh trêu ngươi, cùng là một lăng mộ- hai người lại ở vị trí đối diện nhau, hai trái tim đều hướng về nhau, hai linh hồn tưởng chừng dung hoà làm một. Nhưng họ vĩnh viễn không biết đến sự tồn tại của nửa kia....
Tình yêu của họ- là dung cốt tận xương!
_____
^^ Nghiêu ca quay lại rồi nha
Cầu ủng hộ!!!!!
Mọi người nhiệt tình vote tối nay ta ra chương mới tiếp nè!!!!
Uyenca