Hoạ ở đây vừa có nghĩ là vẽ, vừa có nghĩa là tai hoạ nha ^^
Châu Úc Thành nghĩ ngợi, cái lỗ thông gió trên đầu có liên quan gì đến vị trí cánh cửa mà họ đang đi chứ?
Nhược Băng: “Được rồi, trong cuốn sách cổ đó ghi rằng hai lần trăng máu có điểm chung rất đặc biệt- vào giờ Thìn (h tối) là thời gian kết thúc hiện tượng này. Mặt trăng ở vị trí chếch khoảng độ so với mặt đất.
Vừa hay ánh trắng xuyên qua ô thông gió đó, chiếu thẳng vào vị trí bông hoa cát cánh- lối vào này.
Câu khắc trên đá “Hoa trăng cách biệt” còn ám chỉ bông hoa cát cánh này. Tôi còn chưa chắc chắn cho đến khi bông hoa cát cánh hiện ra- kèm theo một vết máu!”
Châu Úc Thành nghiêng người nhìn cô gái trước mắt, thán phục khả năng phân tích, tư duy nhạy bén của cô.
Phụ nữ xinh đẹp chỉ để thưởng thức còn phụ nữ thông mình mới khiến đàn ông động tâm!
Kì thực Nhược Băng còn chưa nói hết với bọn họ. Lúc ở trong huyễn cảnh do Hoa ảnh tạo ra. Nói là huyễn cảnh nhưng mọi thứ đều chân thực. Vì cái gì khi đó Hoa ảnh một mực dựa đầu vào góc tường đó cho đến khi mọi thứ tan biến?
Hắn ta chính là che đi vết máu kèm bông hoa cát cánh...
Sự đời mà, những thứ càng cố che giấu, lại càng làm người ta dễ phát hiện!
Đi khoảng thêm nửa giờ phía trước lại một cánh cửa đá. Cách cánh của một mét là cát khô- kì quái nha! Không lẽ Thuỷ hoàng đế bị nhân công bớt xén nguyên liệu? Nên phải lót cát làm đường?
Lần này Nhược Băng dễ dàng tìm được vị trí chốt cơ quan. Chưa kịp mở thì Bích Ngọc đứng lên chặn:
“Chờ đã. Theo thông tin tôi điều tra được lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng có rất nhiều thuỷ ngân, biết đâu sau cánh cửa này...”
Nhược Băng chưa kịp nói gì, Bích Ngọc ưỡn ngực vênh váo:
“Trầm tiểu thư à, lần này cô cũng quá sơ suất đi, là chín mạng người chúng tôi đó!”
Có người lên tiếng: “Chúng ta cũng đi khá dài rồi, liệu bên trong cánh cửa này có phải con sông thuỷ ngân? Có nên đeo mặt nạ chống độc không?”
Người khác phụ hoạ: “Phải đó, các nhà khoa học còn đo được nồng độ thuỷ ngân ở đây gấp bên ngoài tới lần. Ngửi một ngụm đã nghẻo rồi!”
Nhược Băng bĩu môi: “Ngu ngốc, tuỳ các người. Vả lại tôi cũng chưa nói chịu trách nhiệm giữ tính mạng của các người!”
Thế là một đám người đeo mặt nạ chống độc- trừ Châu Úc Thành, Cyril và Nhược Băng.
Châu Úc Thành sáng mắt nhìn cô:
“Trầm tiểu thư, tôi tin ở cô.”
“........” Ánh mắt tôn thờ đó là sao? Đừng tin tôi vậy chứ, nhỡ có gì sơ sót kéo theo thiếu niên tuấn tú chết cùng, mấy cô gái trẻ căm hận tôi chết mất!!!
Nhược Băng mím môi không nói gì, ấn chốt cơ quản, cánh cửa đá từ từ mở ra.
Biển cát rộng lớn...
“ Khụ...khụ...”
Châu Úc Thành muốn cười ra tiếng mà vẫn nén nhịn. Đừng đùa, bao nhiêu người thế kia lấy thịt đè người cậu ta cũng đủ đi rồi.
Lăng mộ không gió, hạt cát nhỏ nhoi bất động, đeo mặt nạ chống độc làm cái lông gì? Chống cát độc chắc hắc hắc ^^
Đám người thấy bầu không khí kì quái, cũng không ổn lắm. Hình như là bọn họ lo quá xa đi!
Mọi người đều cởi dần ra vì đeo mặt nạ chống độc khá cồng kềnh, bất tiện còn ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Bích Ngọc xấu hổ không thôi! Cô ta muốn hạ bệ ả Trầm Tịch Dương đó, ai dè tự lấy đá đập chân mình...
Nhược Băng thầm than trong lòng, trước kia vì tứ sư muội ngực hơi lép ấm ức không thôi, suốt ngày lẩm bẩm nữ nhân ngực to có gì hay chứ? Nữ nhân ngực to não ngắn! Xem ra ứng nhiệm trên người Bích Ngọc.
Lúc Nhược Băng thấy lớp cát kia đã đoán được phía sau cánh cửa đá là gì. Ban đầu đây là đất, trải qua hai nghìn năm đất khô không có nước nên hoá cát là việc hết sức bình thường. Đồng hồ đeo tay của cô cũng không phát hiện nồng độ thuỷ ngân bất thường, ha ha, vì cái lông gì phải giải thích cho đám người kia.
Con đường bằng đất rộng chừng cm đủ cho một người đi xuyên qua.
Nhược Băng lên tiếng: “Chỗ nào có hoa văn hoa cát cánh thì tuyệt đối không được dẫm vào, còn lại cứ đi bình thường. Tôi đi trước các người đi sau.”
Trải qua những việc ban nãy, bọn họ cũng có lòng tín nhiệm với Nhược Băng, gật đầu nghe theo.
Một đoàn người lối đuôi nhau xuyên qua biển cát.
Nếu cứ như vậy sẽ yên bình đi qua. Chỉ là...
“ Cách....” Thanh âm kim loại rơi xuống đất.
Bích Ngọc bần thần, định giơ tay nhặt chiếc nhẫn mà bạn trai mới tặng cho mình lên.
Từ đâu phát ra tiếng động nặng nề, thanh âm xuyên thẳng qua hầm một dài u tối, rồi lại dội ngược về từ cửa mộ phía đằng xa, dư âm vang vọng kéo dài nặng não nề, tựa như tiếng bước đi loạng choạng của người khổng lồ từ thời viễn cổ, trở về sau giấc ngủ ngàn năm trong lòng đất.
Rõ ràng là một hầm mộ kín bưng, nhưng không biết một cơn gió lạnh thổi đến từ đâu, khiến ai nấy cũng phả rùng mình, ánh sáng leo lắt bên trong hầm mộ hắt lên gương mặt xanh xao của từng người, trông như ma quỷ.
“ Chết tiệt! Chạy!”
Thời gian cấp bách không cho cô nghĩ nhiều...
______
^_^ Nghiêu ca sắp xuất hiện rồi ai hóng anh chị đoàn tụ không?
Hôm nay tròn một tháng ra truyện nè
Cảm ơn các tình yêu ủng hộ trong thời gian qua =^^=
Uyenca