”Có nên chạy trốn một mình không?”
Cô nheo mắt suy ngẫm.
Thực ra, Valletta rất khó có thể ra khỏi nhà. Cô hạ tay xuống và nhìn vào chiếc vòng trên cổ tay mình. Chiếc vòng được Bá tước Delight tặng cho cô như một món quà nhân dịp sinh nhật khi cô tuổi, và nó giúp ông thực hiện việc theo dõi vị trí của cô. Đồng thời, đó là một thiết bị có thể buộc Valletta phải về nhà dù cô ấy đang ở bất cứ đâu.
”Mình và anh ta chẳng có gì khác biệt cả.”
Theo một nghĩa nào đó, cả hai đều bị giam cầm.
Cô nằm xuống giường, dang rộng hai tay và nuốt tiếng thở dài. Có vẻ như việc thích nghi với cách suy nghĩ của thế giới này, với những điều mà cô khó có thể hiểu được, vẫn còn quá xa.
Cốc cốc. Nghe thấy tiếng gõ, thắt lưng của cô có phản ứng và cơ thể lập tức đứng thẳng.
“Vào đi.”
“Tôi nghe nói người cho gọi tôi, thưa tiểu thư.”
“Ừm. Ta chuẩn bị đi tắm.”
“Vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị.”
Cô chậm rãi gật đầu. Giờ cô đã quen với việc được phục vụ và ra lệnh.
Vậy liệu tôi có quen với cuộc sống bị gông cùm, không thể làm trái mệnh lệnh của Bá tước Delight?
“Mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được đến đây để thử và tìm hiểu về các cuộc hôn nhân chính trị giữa các nhà tài phiệt.”
Valletta thở dài thườn thượt.
Cô sẽ sớm đính hôn với Thái tử. Bá tước Delight đã thông báo ngày hôm qua. Bọn họ đã gặp nhau vài lần, nhưng để đính hôn thì… Cô cố nén cười.
“Ahh, mình không muốn tắm chút nào.”
Hôm nay là ngày nói chuyện với Thái tử trước khi đính hôn. Đó là lý do tại sao cô ấy không muốn đứng dậy, nhưng vẫn tiếp tục bước đi khiến cô ấy tỉnh táo.
”Reinhardt ngu ngốc.”
Nếu đã bị cô từ chối lần, lẽ ra anh ấy nên hiểu và từ bỏ đi chứ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mỗi lần cô nói phút, anh sẽ thực sự đợi phút và đánh thức cô lần nữa.
Cô cúi đầu thở dài.
Sau khi mặc lại chiếc váy chưa giặt qua và ăn uống, cô đã được giải thoát khỏi bàn tay của những người hầu gái của mình. Khi cô kêu đói, họ nói rất khó để ăn vì chiếc váy sẽ trông xấu (có lẽ ý người hầu là khi ăn bụng sẽ to ra và làm xấu váy), vì vậy họ đã đưa cho cô một quả táo, một món salad và ba miếng grass. Sau đó họ thắt chặt áo nịt ngực.
”Trời ạ, mình ghét điều này.”
Nhưng tất cả những điều này là lệnh của Bá tước.
Nếu một câu chuyện hỗn loạn mà cô đến cung điện Hoàng gia lọt vào tai Bá tước, ông có thể sẽ treo ngược cô một lần nữa ngay cả khi đã ở tuổi này. Khi còn nhỏ, mắt cá chân của cô ấy không bị đau gì cả, nhưng những ngày này, cô ấy cảm thấy mình sẽ mất trí nếu bị treo lên một lần nữa.
“Xong rồi.”
“Được.”
Khi cô từ từ đi xuống cầu thang trải thảm đỏ với vẻ mặt cau có, Reinhardt trong bộ đồ dài đẹp hơn bộ thường ngày của anh. Valletta quay đầu về phía ngoại hình đẹp rực rỡ của anh ta, mặc dù anh chỉ khoác trên mình một tấm thảm rơm.
“Này, tránh ra đi. Sao ngươi dám đứng đây chặn đường hả? Đồ nô lệ thấp hèn.”
“Chậc, chưa gì đã trở nên kiêu ngạo chỉ vì được tiểu thư coi trọng…”
“…Chỗ ngồi của ngươi ở kia!”
“Vâng.”
Mặc cho người hầu và quản gia lăng mạ, Reinhardt chỉ mỉm cười yên lặng và trả lời. Nhưng với Valletta, có vẻ như cơn thịnh nộ đen tối đang chồng chất sau khuôn mặt tươi cười của anh.
”Ah, ổn thôi. Hãy lo cho cuộc sống của bản thân mình trước đã.”
Tại thời điểm này, cô ấy thậm chí còn không hiểu được chính mình. Ngay cả khi cô ấy đã nói họ đừng làm phiền anh ta, họ vẫn làm điều đó sau lưng cô.
”Tại sao không ai chịu để ý rằng tôi đứng về phía anh ta không phải là vì tôi thích anh, mà là vì tôi muốn sống? Mình đã tuyệt vọng đến mức này rồi, chẳng lẽ mình nên tìm cách cảnh báo cho mọi người biết là anh ta có điều gì đó kì lạ?”
Valletta đã bỏ cuộc.
Làm thế nào để cô ấy có thể cứu những người tự chui vào rãnh nước ngay cả khi cô ấy đã chỉ cho họ cách để sống sót.
Bất chấp những lời mắng mỏ của họ, Reinhardt vẫn cúi đầu và nhẹ nhàng tránh sang một bên.
Đối với Valletta, biết rằng Reinhardt sẽ nhớ tất cả những đau khổ của mình, và sau đó bẻ từng ngón tay của họ khi anh đọc lại chúng, cô nghĩ tốt nhất là nên ngậm miệng lại.
”Dù có chết thì cũng nên chết theo cách đẹp đẽ nhất.”
Mục tiêu của cô đã thay đổi một chút. Tuy không chết là ưu tiên hàng đầu nhưng cô hy vọng khi chết sẽ bị giết một phát, chết mà không cần tra tấn.
”Người nô lệ này sẽ ngồi trên sàn.”
Valletta đến cạn lời.
Cô cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô khẩn trương run tay một cái.
“À, không, đừng làm vậy. Đó là một cỗ xe lớn nên hãy nghe ta nói và ngồi đợi ở đó.”
“Nhưng…. đây là một nô lệ. Dù cho như thế nào…”
“Vậy là không ai chịu nghe theo ta ngay lập tức nhỉ? Ý ta là, đây là mệnh lệnh. Ta là chủ nhân, và ta đang ra lệnh cho các ngươi.”
Khuôn mặt của người quản gia biến dạng, nhưng anh ta không thể công khai đáp trả lại Valletta. Anh ta chỉ kịp mở miệng.
“…Tôi hiểu, thưa tiểu thư.”
Không hài lòng với lời nói của Valletta, người phục vụ thô bạo nắm lấy vai Reinhardt. Anh thì thầm điều gì đó vào tai Reinhardt và đẩy mạnh anh vào xe ngựa.
Nhưng ngược lại, chính Valletta lại nao núng.
”…Cái đồ thần kinh này.”
Valletta thấy đôi mắt của Reinhardt sáng lên một cách kỳ lạ khi cô bước vào xe ngựa.
Cô thở ra một hơi dài.
Đây có phải một ảo tưởng mang lại cảm giác rằng mọi thứ đều vô vọng?
Như thể biết được sự xáo trộn trong lòng cô, Reinhardt đi theo sau cô và đi vào.
“…Ngươi đang làm gì đấy?”
Valletta thốt ra một giọng điệu ngớ ngẩn khi nhìn Reinhardt ngồi trên sàn xe ngựa, để chiếc ghế đối diện với cô không có người ngồi.
Reinhardt, người đang ngồi trên sàn, thoáng thở dài. Ngửa đầu sang một bên, anh cười thật tươi.
“Vị quản gia xuất sắc và tuyệt vời kia đã nói tôi hãy biết thân biết phận.”
”À, anh ta bị xúc phạm.”
Khi Reinhardt nói chuyện thân mật, khoe ra khuôn mặt hoặc dựa vào cô ấy, anh ấy thường cảm thấy không thoải mái.
Có lẽ không phải chỉ vì những lời nói kia mà còn có điều gì đó càng xúc phạm đến anh hơn.
”Ngồi xuống đây đi, sẽ không ai nhìn thấy đâu, và ngươi chỉ cần quay trở lại trước khi chúng ta đến đó là được.”
“….Nếu chủ nhân cho phép tôi ngồi bên cạnh người.”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Hãy cho tôi mượn bờ vai của người.”
”Bây giờ mình chắc chắn rằng anh ta đang bị xúc phạm.”
Có thể là vì thiếu thốn tình cảm, nhưng bất cứ khi nào bị xúc phạm, anh ấy dường như sẽ tìm kiếm sự ấm áp.
Valletta suy nghĩ một lúc. Ngay sau đó, cô ấy gật đầu. Reinhardt mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh cô. Anh cúi đầu và dựa vào vai Valletta. Như thể mệt mỏi, anh ta nhắm mắt lại và không nói gì.
Sau đó chỉ có sự im lặng.
Như mọi khi, Reinhardt mượn hơi ấm từ cô, và khi họ đến đó, anh nhẹ nhàng ngồi xuống sàn, cảm giác tốt hơn trước.
Khi đến Hoàng cung, Reinhardt trước tiên mở cửa bước xuống, sau đó rất tự nhiên quỳ gối. Rõ ràng là để cô ấy bước lên, nhưng Valletta thực sự không muốn làm vậy. Tuy nhiên, Reinhardt đã nhận ra…
“Người cứ thoải mái giẫm lên lưng tôi đi.”
Cô có cảm giác nếu cô làm vậy thì anh ta sẽ đánh gãy chân của cô mất. Cô lắc đầu, run lên và nổi da gà vì trí tưởng tượng của mình.
”Phu xe.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
“Có một khúc gỗ dưới ghế lái. Hãy mang nó ra đây. Ta không muốn giẫm đạp lên người khác.”
“Tôi hiểu rồi.”
Người phụ xe vội vàng chạy trở lại ghế phụ. Reinhardt, người đang phủ phục như một con chó, ngước nhìn Valletta với vẻ mặt kỳ lạ.
Valletta xua tay để tránh ánh nhìn của anh.
“Ngươi cũng vậy, nhanh chóng tránh ra đi.”
“Chủ nhân có vẻ rất ghét tôi.”
Lần này, một giọng nói đầy đe dọa, như thể anh ta đang bị xúc phạm. Giọng anh ta đầy uy hiếp, mái tóc mềm dựng đứng và đôi mắt anh ta nheo lại. Khi cô quay đầu lại một chút, Reinhardt vẫn đang đứng ngay ngắn, mỉm cười như thường lệ.
”Có lẽ anh ta không bị xúc phạm như mình nghĩ?”
Trên thực tế, khi Reinhardt ở một mình với Valletta, đã có lúc anh không thể nói chuyện, vì cô không trách anh nhiều như vậy nên gần đây tần suất dường như đã tăng lên.
”Điều này thật dễ dàng. Chính là nó.”
Ai sẽ ngăn cản được anh ta ngay cả khi đã biết trước mọi thứ.
Đáng buồn Valletta là người biết tất cả mọi chuyện, nên dù Reinhardt có tát vào mặt cô thì cô cũng không dám nhiều lời.
Khả năng diễn xuất của anh ta luôn ở mức đỉnh cao.
”Cuộc sống này thật đáng buồn…”
Valletta thở dài khi nghĩ vậy.
“Nhưng sao hôm nay người lại đến hoàng cung?”
“Bởi vì Bệ hạ và Thái tử muốn dùng bữa cùng ta trước khi thông báo chính thức về việc đính hôn của chúng ta.”
Mặt Reinhardt đanh lại khi nghe những lời thờ ơ của Valletta.
“Ý người là gì khi nói đính hôn?”