Dạo này Lục Tuế Tinh rất phiền muộn, vô cùng phiền muộn, cậu cảm thấy đây là lần mình phiền muộn nhất trong bao nhiêu năm sống trên cõi đời này.
Nguyên nhân bởi vì hai hôm trước Tiêu Nhất Sùng đã mời cậu tham dự tiệc sinh nhật của anh.
Lục Tuế Tinh biết ngày sinh nhật anh chứ.
Vào thời đại mọi thông tin đều được công khai như ngày nay, sinh nhật của Tiêu Nhất Sùng vốn chẳng phải bí mật gì.
Song Tiêu Nhất Sùng còn có một chuyện rất nổi tiếng trong trường, đó là anh chưa bao giờ nhận món quà sinh nhật nào cả.
Thật ra cũng không phải không nhận, chỉ là vì mọi người không tìm được dịp tặng quà cho anh mà thôi.
Sinh nhật Tiêu Nhất Sùng rơi vào ngày Một tháng Năm, trùng ngày Quốc tế Lao động, lúc đó anh đã về nhà.
Dù có người muốn tặng vào ngày Ba mươi tháng Tư hay ngày Hai, ngày Ba tháng Năm, tất cả đều bị Tiêu Nhất Sùng từ chối, bảo rằng ngày bình thường thôi, không có lý do nhận quà.
Cũng chính vì vậy nên người theo đuổi mới tranh thủ từng cơ hội tặng quà cho Tiêu Nhất Sùng, tuy đa số toàn là kẹo sữa.
Nói ra cũng lạ, tuy bây giờ Lục Tuế Tinh và Tiêu Nhất Sùng khá thân, nhưng dường như cậu chưa bao giờ thấy Tiêu Nhất Sùng ăn viên kẹo sữa nào trước mặt mình, nếu không nhờ thói quen đăng bài kéo dài suốt hai năm và việc chạy bộ chung mỗi ngày, không chừng cậu còn hoài nghi chuyện Tiêu Nhất Sùng thích kẹo sữa chỉ là tin đồn thất thiệt thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, có khi nào bài đăng của Tiêu Nhất Sùng chỉ là hình thức nhỉ, khó phân biệt thật.
Tất nhiên lúc này Lục Tuế Tinh cũng chẳng có tâm trí nghiên cứu xem rốt cuộc chuyện Tiêu Nhất Sùng thích ăn kẹo sữa có phải thật hay không.
Được tặng quà sinh nhật cho Tiêu Nhất Sùng là một cơ hội tuyệt vời đối với những ai đang theo đuổi anh, ấy vậy mà Lục Tuế Tinh lại chẳng biết phải làm thế nào để nắm bắt nó.
Năm ngoái không tặng quà là vì không tặng được, bây giờ Tiêu Nhất Sùng đã mời cậu rồi, cậu còn lý do gì mà không tranh thủ nữa?
Nhưng nếu hỏi Lục Tuế Tinh định chuẩn bị món quà thế nào, thì cậu quả thật chưa có ý tưởng.
Bởi trông Tiêu Nhất Sùng có vẻ không thiếu gì cả, dường như ngoài luận văn thỉnh thoảng sẽ khiến anh nhíu mày ra, anh đều giữ thái độ hời hợt với tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Đâu có chuyện Lục Tuế Tinh viết luận văn giúp Tiêu Nhất Sùng chứ?
Dạo này Lục Tuế Tinh cứ đăm chiêu suy nghĩ, ăn không ngon ngủ không yên, còn chẳng có thời gian đâu chê bai mùi sữa dưỡng thể hương sữa vào mỗi tối.
Thậm chí cậu bắt đầu sốt ruột nhập những từ khóa như “Nên tặng quà sinh nhật gì cho chàng trai mình thích” tìm kiếm trên Baidu, mỗi ngày dành trọn bốn giờ đồng hồ lướt Taobao điên cuồng, nhưng mãi mà chẳng quyết định được.
Sinh nhật Tiêu Nhất Sùng dần kề, còn bốn hôm nữa sẽ đến lúc tổ chức tiệc, Lục Tuế Tinh nhìn thứ đang nằm gọn trong giỏ hàng mình trong ba ngày qua, cắn răng đặt nó.
Chuyện đến nước này, cậu không cho phép mình đắn đo thêm nữa.
Mà phải làm sao để trông nó thật đặc biệt thì để tính sau.
Ngày Một tháng Năm đã đến.
Từ trường đến địa điểm tổ chức mà Tiêu Nhất Sùng gửi cho Lục Tuế Tinh mất khoảng một tiếng ngồi xe.
Bữa tiệc bắt đầu lúc sáu giờ tối, thật ra cũng chẳng phải tiệc tùng đình đám gì, Tiêu Nhất Sùng chỉ mời vài người bạn khá thân đến dùng chung bữa cơm thôi, ăn xong có lẽ sẽ đi hát Karaoke, trò chuyện dăm ba câu.
Lục Tuế Tinh đến lúc năm giờ bốn ba, cậu đọc số phòng Tiêu Nhất Sùng đã đặt cho nhân viên.
Cậu tưởng mình tới hơi sớm, lúc đi sau lưng nhân viên còn đang do dự có nên gọi điện hỏi Tiêu Nhất Sùng trước hay không, nào ngờ đến rồi mới thấy đã có bốn người đang chờ sẵn.
Trông thấy cậu, Tiêu Nhất Sùng vội đứng dậy, mỉm cười bước tới: “Đến rồi à.”
Lục Tuế Tinh cũng cười với anh: “Ừm.
Sinh nhật vui vẻ nhé.
Nhân vật chính.”
Tiêu Nhất Sùng vỗ nhẹ lên đầu cậu trông có vẻ rất vui: “Cảm ơn.”
Dứt lời, anh quay sang nói với đám người đang nhìn họ đầy tò mò: “Giới thiệu với các cậu, đây là bạn mới của tôi: Lục Tuế Tinh.
Hoàng Thiên Dụ, Cao Lâm Phi, Hạ Khản, ba người này là bạn nối khố của tôi.”
Bất ngờ thay, bấy giờ Lục Tuế Tinh vô thức khom lưng với họ: “Chào mọi người.”
Ba chàng trai cười phá lên, người tên “Hoàng Thiên Dụ” còn nháy mắt với Lục Tuế Tinh: “Chào bạn nhỏ, ban nãy Nhất Sùng còn đang nhắc về cậu với bọn này đấy.”
Lục Tuế Tinh mừng rỡ ra mặt: “Thật không?”
Tiêu Nhất Sùng cười không nói, dẫn cậu sang bảo cậu ngồi bên phải mình, ngăn cách cậu với ba người kia.
Ngồi xuống rồi, Tiêu Nhất Sùng mới nhìn ba người bạn trông có vẻ ngả ngớn bằng ánh mắt sắc bén, cảnh cáo: “Gần đây khó khăn lắm tôi mới quen được bạn mới, các cậu mà dám quậy cậu ấy, sau này tự gánh hậu quả.”
Hạ Khản tỏ vẻ “tôi vô tội quá”: “Đừng nói cứ như bọn này ác độc thế chứ?”
Hoàng Thiên Dụ phụ họa ngay: “Đúng đó.
Bọn này thì làm được gì?”
Tiêu Nhất Sùng cầm ly nước trước mặt lên nhấp một ngụm, điềm nhiên rằng: “Lần trước trước nữa, trong tiệc sinh nhật tôi, cậu gạt Trần Phàm ăn một tuýp mù tạt, chẳng lẽ các cậu không phải người làm cậu ấy khóc chảy cả nước mắt nước mũi à?”
Hạ Khản: “Cậu thì hiểu gì? Đây gọi là phải đánh mới thân! Vả lại con trai với nhau, mấy chuyện này chỉ là đùa vui thôi, sao gọi là quậy được?”
Tiêu Nhất Sùng: “Trần Phàm thì tôi mặc kệ, nhưng các cậu không được đụng vào cậu ấy.”
Lục Tuế Tinh rất ít kinh nghiệm xã giao, nghe họ đấu võ mồm mà chẳng biết phải tiếp lời thế nào.
Nhưng điều kỳ lạ là rõ ràng đối tượng họ đang bàn luận là bản thân cậu, mà Lục Tuế Tinh im lặng từ đầu tới cuối cũng không thấy gượng gạo.
Cậu vẫn giữ nụ cười cầm ly nước uống từng ngụm nhỏ, thầm cảm thán rằng không ngờ Tiêu Nhất Sùng lại có những người bạn tính cách như thế, thú vị thật.
Tiêu Nhất Sùng chưa nói xong, giọng của Trần Phàm đã vang lên ngoài cửa: “Tiêu Nhất Sùng! Gì mà mặc kệ Trần Phàm hả?!”
Tiêu Nhất Sùng ngước mắt: “Đến rồi à?”
Có ba nam hai nữ, ba người bạn cùng phòng của Tiêu Nhất Sùng và hai cô bạn gái của hai trong số họ.
Lục Tuế Tinh cũng biết họ, Trần Phàm, Giang Sam và người còn lại tên Quách Đông Đông.
Thi thoảng họ cũng cùng Tiêu Nhất Sùng đi ăn cơm hoặc vào lớp v.v… Lục Tuế Tinh không ngạc nhiên khi trong thấy họ, cậu cười gật đầu xem như chào hỏi.
Nhưng cô gái đứng bên cạnh Trần Phàm lại trợn tròn mắt, nhìn Lục Tuế Tinh với vẻ bất ngờ: “Lục… Lục Tuế Tinh?”
Cô gái đứng cạnh Giang Sam cũng khá kinh ngạc: “Hình như đúng thật…”
Lục Tuế Tinh tự dưng nghe cô gọi tên mình cũng ngạc nhiên lắm, cậu vô thức quay đầu nhìn Tiêu Nhất Sùng.
Tiêu Nhất Sùng nghiêng sang thì thầm vào tai cậu, giới thiệu: “Bạn gái Trần Phàm, Trương Nhu Nhu, và bạn gái Giang Sam, Trình Na.”
Tuy Lục Tuế Tinh không biết hai cô nàng là ai, nhưng Tiêu Nhất Sùng đã giới thiệu, cậu cũng nên chào hỏi mới phải, bèn cười lễ độ nói: “Chào các cậu.”
Lúc vào chỗ, Lục Tuế Tinh gần như nghe thấy Trương Nhu Nhu nói rất khẽ với Trần Phàm, oán trách rằng: “Sao anh… nói với em… tới…?”
Nhưng vì nghe không rõ lắm, Lục Tuế Tinh không để trong lòng.
Năm người họ tới xem như đông đủ.
Những người bạn nối khố của Tiêu Nhất Sùng đã quen với bạn cùng phòng từ trước đó, chưa được mấy câu thì bắt đầu tự tâng bốc mình, không hề khách sáo chút nào.
So ra, ngoài hai cô gái, Tiêu Nhất Sùng và Lục Tuế Tinh khá ít nói.
Nhưng Tiêu Nhất Sùng luôn như vậy, Lục Tuế Tinh lại tham dự lần đầu, nên mọi người cũng chẳng thấy gì.
Thi thoảng họ sẽ dời đề tài sang Lục Tuế Tinh, đôi lúc Lục Tuế Tinh trả lời được, đôi lúc lúng túng quá Tiêu Nhất Sùng sẽ âm thầm giúp cậu, cả bữa ăn đều sôi động náo nhiệt.
Lấp đầy bụng xong cũng chỉ hơn tám giờ, mọi người tiếp tục ầm ĩ đòi vào KTV, đây là thường lệ rồi, Tiêu Nhất Sùng đồng ý cực kỳ dứt khoát.
Chỉ là lúc ra ngoài, anh hỏi Lục Tuế Tinh muốn đi cùng không.
Thật ra Lục Tuế Tinh không thích những nơi như vậy lắm, vừa tối vừa ồn.
Nhưng nếu được ở bên cạnh Tiêu Nhất Sùng lâu hơn, dù bước vào nơi mình ghét nhất là KTV, dường như cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Tuy lần này khác với bất kỳ cuộc hẹn nào trước đây, cậu không được ở riêng với Tiêu Nhất Sùng.
Song dù sao hôm nay cũng là ngày vui vẻ nhất trong một năm của Tiêu Nhất Sùng, chia sẻ anh với mọi người cũng chẳng sao cả.
Thế là Lục Tuế Tinh mỉm cười để lộ lúm đồng tiền bên má, đáp rằng: “Được.”.