Lục Tuế Tinh, Tiêu Nhất Sùng, Trần Phàm và Trương Nhu Nhu ngồi cùng một chiếc taxi.
Tiêu Nhất Sùng ngồi ghế trước, còn Lục Tuế Tinh, Trần Phàm, Trương Nhu Nhu ngồi ghế sau, Trương Nhu Nhu và Lục Tuế Tinh ngồi sát cửa sổ.
Lục Tuế Tinh nghiêng đầu, trông có vẻ đang ngắm cảnh bên ngoài, nhưng thực tế thì cậu đang lén ngắm Tiêu Nhất Sùng, tuy từ góc độ này chỉ thấy một phần tư mặt Tiêu Nhất Sùng thôi: phần nhỏ chóp mũi, phần nhỏ môi mỏng, phần nhỏ đuôi mắt, và mái tóc đen.
Đang say sưa phác họa đường nét khuôn mặt hoàn chỉnh của Tiêu Nhất Sùng, cậu chợt nghe người ngồi bên phải bắt chuyện với mình, Lục Tuế Tinh nghiêng đầu sang.
Người nói là Trương Nhu Nhu, cô không ngờ mình sẽ gặp Lục Tuế Tinh trong tiệc sinh nhật của Tiêu Nhất Sùng, lúc ăn đã không nhịn được gửi tin nhắn cho Dư Thanh Lam.
Phản ứng đầu tiên của Dư Thanh Lam sau khi nhận được tin nhắn là trả lời Trương Nhu Nhu bằng gần mười tin “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”, “A” xong thì gặng hỏi Trương Nhu Nhu mãi về phương thức liên lạc.
Trương Nhu Nhu không định hỏi, dù hỏi cũng sẽ nhờ Trần Phàm hỏi Tiêu Nhất Sùng hoặc bằng cách khác, dù sao thì họ mới gặp mặt lần đầu, cô chỉ là bạn gái của Trần Phàm thôi, tính ra cũng chẳng thân thiết gì với Tiêu Nhất Sùng, càng khỏi bàn về quan hệ với Lục Tuế Tinh.
Nhưng Dư Thanh Lam cứ nài nỉ cô mãi.
Gì mà ‘chính vì không thân mới ngại từ chối’, rồi gì mà ‘có Tiêu Nhất Sùng ở đây cậu ấy sẽ giữ mặt mũi cho cậu thôi’, khiến Trương Nhu Nhu cũng hơi lung lay.
Lục Tuế Tinh là ai, là người nổi tiếng khó gần trong trường ngang ngửa Tiêu Nhất Sùng.
Dù Trương Nhu Nhu không có ý đồ gì với Lục Tuế Tinh, nhưng ai cũng có quyền thưởng thức cái đẹp, nếu bảo rằng Trương Nhu Nhu không muốn bắt chuyện với Tiêu Nhất Sùng là nói dối.
Nên sau khi nghe Dư Thanh Lam lải nhải hai tiếng đồng hồ, Trương Nhu Nhu đã chịu thua.
Cô bắt chuyện Lục Tuế Tinh với vẻ ngượng ngùng: “Lục Tuế Tinh, chị thường nghe bạn mình nhắc tới em, cô ấy nói em rất tốt, chị cũng luôn muốn được làm quen em.
Không ngờ hôm nay lại gặp mặt trong tiệc sinh nhật Nhất Sùng, chị luôn có ấn tượng tốt với em, chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc không?”
Có lẽ Trần Phàm cũng biết người yêu mình đang giúp bạn bè, biết rằng nếu bây giờ mình tỏ rõ lập trường mà Lục Tuế Tinh đồng ý, anh ta chắc chắn sẽ được người yêu khen ngợi, nghĩ thế, Trần Phàm vội phụ họa theo: “Đúng đó Tuế Tinh, anh cũng thường nghe Nhu Nhu nhắc tới cậu, gặp nhau xem như có duyên rồi! Để lại phương thức liên lạc, sau này cậu sẽ là một thành viên trong nhóm chúng ta!”
Lời Trần Phàm khiến Lục Tuế Tinh hiểu ra nguyên nhân trước đây Trần Phàm xin WeChat mình, thì ra là bạn gái anh ta muốn.
Cậu cười tít mắt, đang định trả lời, Tiêu Nhất Sùng ngồi phía trước đã cất tiếng thong thả: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy bạn gái mình hỏi xin phương thức liên lạc chàng trai khác, mà bạn trai còn ngồi bên cạnh giúp đỡ nữa đấy.”
Trần Phàm đỏ mặt, to giọng mắng Tiêu Nhất Sùng: “Đồ FA như cậu hiểu gì!”
Trần Phàm không hiểu ý Tiêu Nhất Sùng, nhưng Lục Tuế Tinh hiểu.
Tiêu Nhất Sùng đang từ chối giúp cậu đây mà, có lẽ vì biết cậu không thích thêm bạn lung tung, nghĩ thế, Lục Tuế Tinh chợt thấy ấm lòng.
Cậu nhìn Trương Nhu Nhu đang lúng túng, thuận thế giúp Tiêu Nhất Sùng lấy thêm thiện cảm: “Không sao, sau này mọi người đều chơi với nhau, trao đổi phương thức liên lạc cũng bình thường.
Vả lại bạn gái Trần Phàm cũng không phải người ngoài, em sẽ không thêm bạn người lạ đâu.” Nói đoạn, cậu lấy điện thoại thêm bạn Trương Nhu Nhu một cách sảng khoái.
“Không thêm bạn người lạ đâu.” – Câu nói rõ ràng như vậy khiến Trương Nhu Nhu bối rối, dù sao thì cô cũng chỉ muốn xin WeChat cho Dư Thanh Lam mà.
Dù Trương Nhu Nhu có, mà Dư Thanh Lam không có thì cũng như không thôi? Cô đâu thể để Dư Thanh Lam dùng acc WeChat của mình tán tỉnh Lục Tuế Tinh chứ, cô đã có bạn trai rồi.
Do đó tuy ngoài mặt Trương Nhu Nhu cười rất tươi, nhưng trong lòng chẳng phấn khích được bao nhiêu, ngược lại còn mường tượng được dáng vẻ thất vọng của cô bạn thân khi tưởng chừng đã nhìn thấy hy vọng nhưng hóa ra lại chỉ là mơ.
Trần Phàm bị Tiêu Nhất Sùng điểm danh, lòng biết rõ Trương Nhu Nhu không có ý đó song cũng hơi ghen.
Lục Tuế Tinh thêm bạn Trương Nhu Nhu xong cũng lại ngẩn người, cả buồng xe ngoài tài xế ra, chỉ có mỗi Tiêu Nhất Sùng – người vừa nghe thấy những lời hay ban nãy của Lục Tuế Tinh là như mở cờ trong bụng thôi.
Bọn Tiêu Nhất Sùng tới trước nên đặt phòng ngồi chờ trước, sau đó gửi số phòng cho bọn Hạ Khản và Quách Đông Đông.
Chỉ chừng chưa tới mười phút sau, mọi người đã có mặt đông đủ.
Hoàng Thiên Dụ gọi thức ăn vặt bày đầy bàn như có vẻ đã quen lắm rồi, mặc dù họ vẫn đang căng bụng sau khi vừa ra khỏi nhà hàng, còn chọn thêm vài chai bia và hai ly nước ép dưa hấu cho các cô gái.
Bạn bè Tiêu Nhất Sùng đều thuộc đã chơi là quẩy hết mình, chẳng mấy chốc trong phòng đã bắt đầu rộn rã.
Sáu, bảy người lần lượt giành micro hát, thi thoảng sẽ ép Tiêu Nhất Sùng hát một bài, tiếng cười to đến mức Lục Tuế Tinh nghi ngờ chắc người ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy.
Lục Tuế Tinh ngồi một góc uống nước la hán quả của tiệm tặng, cười nhìn họ đùa giỡn, đôi khi Trương Nhu Nhu và Trình Na sẽ hỏi han cậu vài câu, Lục Tuế Tinh cũng chẳng ngượng nghịu, trả lời rất thoải mái.
Chơi khoảng một tiếng, Hoàng Thiên Dụ ra ngoài nhận cú điện thoại, nào ngờ mười mấy phút sau thì mang theo một cái bánh kem về.
Hạ Khản tự giác bật đèn thường, chuyển sang mở bài “Chúc mừng sinh nhật”.
Tiêu Nhất Sùng cười bất đắc dĩ: “Năm nào cũng vậy, các cậu sáng tạo hơn chút được không?”
Cao Lâm Phi kéo anh ngồi chính giữa sofa, hùng hồn rằng: “Chúng ta quen biết mấy năm trời, năm nào cậu cũng không sáng tạo mà còn đòi bọn này sáng tạo à? Chuyện mình không làm được thì đừng yêu cầu người khác nhé Tiêu Nhất Sùng.”
Tiêu Nhất Sùng đấm anh ta một cú: “Cảnh cáo cậu, nói chuyện tôn trọng nhân vật chính ngày hôm nay.”
Cao Lâm Phi bụm lại chỗ vừa bị Tiêu Nhất Sùng đánh, vờ ho sù sụ: “Khụ khụ khụ khụ khụ… Vâng vâng vâng, nghe anh đại hết, em sai rồi.”
Kỹ năng diễn xuất giả trân tạo nên tràng cười giòn giã.
Sau khi thắp nến, Quách Đông Đông đứng gần công tắc nhất vội chạy đi tắt đèn.
Chưa kịp chờ Quách Đông Đông trở lại, Hoàng Thiên Dụ đã hát trước: “Happy birthday to you, happy birthday to you…”
Mọi người hát vang lời ca mừng sinh nhật, vui như đón tết vậy.
Lục Tuế Tinh cũng hát theo, cậu ngồi đối diện Tiêu Nhất Sùng, nơi cách anh xa nhất, vỗ tay ca hát cùng mọi người, đầu nhỏ lắc lư, cười lộ ra những chiếc răng trắng đều.
Tiêu Nhất Sùng dưới ánh đèn mờ là một Tiêu Nhất Sùng mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
Có lẽ cậu đã dần hiểu nguyên nhân vì sao thế gian có nhiều người thích dùng bữa với người yêu dưới ánh nến rồi.
Trong bóng đêm tối tăm, hai người đều sẽ kiếm tìm ánh sáng, khoảnh khắc tìm được cũng là lúc trông thấy gương mặt đối phương, anh và em ở phía sau ánh sáng, trong mắt đong đầy tình yêu vô hạn.
Chỉ nghĩ thôi Lục Tuế Tinh đã thấy lãng mạn lắm rồi.
Tiêu Nhất Sùng nhìn một lượt, cuối cùng đặt tầm mắt trên mặt Lục Tuế Tinh.
Lục Tuế Tinh cười với anh, giữa những tiếng ca chúc phúc, cậu dùng khẩu hình miệng lặp lại câu mà mình đã nói với anh trước đó.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Tiêu Nhất Sùng mỉm cười với cậu, dường như vì bầu không khí quá tốt đẹp, hoặc có lẽ bởi ánh nến quá mờ ảo, hay phải chăng do Lục Tuế Tinh quá thích Tiêu Nhất Sùng nên sinh ảo giác, nếu không thì vì sao giây phút ấy, cậu lại cảm nhận được yêu thương đầy ắp trong mắt Tiêu Nhất Sùng chứ?.