Xả stress ở phòng bắn súng xong, lúc này Văn Nhạn Thư cầm cung tên trong tay thì chỉ giống như đang chơi một trò chơi giải trí thì đúng hơn. Anh bị Trịnh Thừa Diễn điều chỉnh tư thế, vô cùng tập trung bắn ra từng mũi tên.
Bao đựng tên dần trống rỗng, Văn Nhạn Thư lấy ra mũi tên cuối cùng rồi lắp vào cung tên. Tay phải chà xát vào quần áo nhưng ánh mắt anh lại dán chặt vào vòng tròn đỏ cách đó mười mét, điểm đó từ đầu đến cuối vẫn luôn nguyên vẹn.
Lúc này Trịnh Thừa Diễn không chủ động điều chỉnh tư thế giúp anh nữa. Văn Nhạn Thư tạo dáng đứng xong, liếc mắt nhìn người đang thờ ơ đứng bên cạnh một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Nhưng đúng lúc anh kéo căng dây cung, Trịnh Thừa Diễn bỗng nhiên bước tới rồi đưa tay đè lên bàn tay trái của anh, động tác thân mật hơn hẳn. Nó giống như Trịnh Thừa Diễn đang nửa ôm anh vào lòng, tay phải của hắn cũng cảm nhận được sức kéo của dây cung giống anh.
“Góc độ lúc trước em đứng đã chính xác rồi, nhưng lực em bỏ ra thì lại chưa đủ.” Trịnh Thừa Diễn ghé vào tai Văn Nhạn Thư, hướng dẫn anh với một tông giọng trầm ấm: “Em có biết điều kiện để đến khu chuyên nghiệp là gì không?”
Tay trái cầm cung và tay phải cầm mũi tên của Văn Nhạn Thư đang mất sức dần, nhưng vì có tay của Trịnh Thừa Diễn bao bên ngoài nên anh cảm thấy mình vẫn có thể dùng hết sức phóng ra mũi tên cuối cùng: “Kiểm chứng bằng cấp?”
“Yêu cầu cao như thế, bọn họ không muốn kiếm tiền nữa à?” Trịnh Thừa Diễn vẫn đang thử cọ xát với tính tình của Văn Nhạn Thư: “Chỉ cần bắn trúng liên tiếp mười vòng tròn hồng tâm ở khu người mới là em đã có thể vào được khu vực chuyên nghiệp rồi. Thật ra thì tôi cũng không giỏi hơn nhiều người đâu.”
Văn Nhạn Thư có cảm giác lời nói của Trịnh Thừa Diễn có ẩn ý gì đó nhưng anh lại không tìm được đầu mối.
Một lực không thể xem nhẹ được tác động lên mu bàn tay phải của anh, cùng lúc lực được giải phóng giữa các ngón tay, dây cung bật lại đã chuẩn xác đưa mũi tên đi trúng hồng tâm.
Không biết từ khi nào, khu người mới chỉ còn lại vài người, mọi người đều chìm đắm trong thú vui của mình trong không gian rộng lớn, chẳng có ai e ngại ai.
Trịnh Thừa Diễn vẫn chưa buông anh ra. Khi hai tay anh buông thõng xuống, Trịnh Thừa Diễn liền vòng tay ôm lấy anh, khẽ siết tay khiến cho cái ôm thêm chặt.
“Khi em cảm thấy lạc lõng giữa dòng đời, em hãy hướng về phía tôi, tôi sẽ bước đến bên cạnh em.” Trịnh Thừa Diễn cúi đầu, tựa cằm vào vai Văn Nhạn Thư: “Không vui cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ không chê em phiền phức đâu.”
Mồ hôi chảy ròng ròng giữa các ngón tay khiến cây cung có chút dính dính. Tiếng tim đập thình thịch của Văn Nhạn Thư như bị lồng ngực của Trịnh Thừa Diễn bắt lại khiến Văn Nhạn Thư có cảm giác hình như anh có thể nghe thấy trái tim người kia đang nói chuyện với mình qua từng lớp áo.
Anh tưởng mình đã che giấu rất khá, vì anh đã sống trên đời này nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa ai có thể phát hiện ra cảm xúc kiêu ngạo tiêu cực của anh, nhưng hóa ra là do anh không để ý đến cái người có thể nhìn thấu anh qua vẻ bề ngoài kia.
“Sao anh biết?” Văn Nhạn Thư hỏi.
Trịnh Thừa Diễn buông anh ra, lấy đi cây cung rồi để nó lên giá đỡ đằng sau: “Khi em có tâm sự thì sẽ hay ngơ ngác nhìn chằm chằm vào một chỗ, lúc nãy trước thang máy là như vậy, lần trước cũng thế.”
Văn Nhạn Thư không nhớ rõ: “Lần nào?”
Trịnh Thừa Diễn yên lặng không nói, mãi đến khi họ tiến vào thang máy để xuống tầng dưới mới nhỏ giọng bình tĩnh nói: “Là cái lần em ngồi xổm ở ban công nói Mocha dạy em cách bày tỏ tình yêu của mình ấy.”
Văn Nhạn Thư quay mặt qua chỗ khác, nhưng bốn vách tường thang máy đều có thể phản chiếu ánh sáng nên hình dáng của Trịnh Thừa Diễn có thể được phản chiếu ở bất kỳ phía nào. Điều đó cũng khiến cho nụ cười nhàn nhạt trên miệng Trịnh Thừa Diễn rơi vào trong mắt Văn Nhạn Thư.
Anh vừa thẹn thùng vừa chán nản. Khi đó anh đã thấy việc thổ lộ với Mocha là không ổn rồi, vì dù sao thì Mocha cũng không nghe hiểu được. Giờ lại bị Trịnh Thừa Diễn vạch trần, anh nghĩ lại chỉ cảm thấy cái hành động ngày đó mình làm ra thật ấu trĩ.
Thang máy đi xuống bãi đậu xe ngầm, hai người đều tự lái xe đến đây, lúc này đành phải chia thành hai đường, lấy xe rồi lần lượt chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Hai chiếc xe đen và xám theo sát nhau suốt chặng đường rồi cùng lúc tiến vào dinh thự nổi tiếng Tinh Đàm. Tắt máy, Trịnh Thừa Diễn xuống xe trước, sau đó đứng một bên chờ người kia để cùng nhau lên nhà.
Văn Nhạn Thư cầm theo một chiếc túi to rồi đóng cửa xe lại, bước vài bước đã đi đến bên cạnh Trịnh Thừa Diễn, hai người cùng sóng vai nhau bước về phía thang máy.
Logo nhãn hiệu trên túi quá chói mắt, Trịnh Thừa Diễn vừa ấn nút tầng thang máy vừa hỏi: “Có người tặng à?”
Lúc hắn còn đang đoán có thể đó là quà gặp mặt đồng nghiệp mới tặng cho Văn Nhạn Thư thì đã thấy anh bình thản nói: “Mẹ tôi tặng.”
Trịnh Thừa Diễn nhanh chóng hiểu rõ.
Số lần hắn gặp Chung Bạch Anh không nhiều lắm, một lần là trước khi kết hôn đến gặp cha mẹ hai bên, một lần là ở bữa tiệc của một người bạn, còn một lần là Văn Nhạn Thư đi công tác nên Chung Bạch Anh nhờ hắn đưa đồ cho Văn Nhạn Thư.
Ở lần gặp mặt đầu tiên, Chung Bạch Anh cho hắn biết rất rõ về bối cảnh và gia thế của Văn Nhạn Thư. Suốt bữa ăn tối Văn Nhạn Thư chẳng nói lời nào, chỉ yên lặng ăn rau, sau khi ăn xong liền đi xin lỗi hắn.
Lần thứ hai là khi hắn đi bộ lên sân khấu để đọc bài diễn văn cảm ơn người nhà Văn Nhạn Thư. Khi tầm mắt hắn quét xuống dưới sân khấu, Chung Bạch Anh đang yên lặng không một chút tươi cười ngồi ngay ngắn ở dưới đó. Nếu hắn chớp mắt vào thời điểm ấy, có lẽ hắn đã bỏ lỡ cái gật đầu của người kia.
Lần thứ ba là vào tháng năm năm nay, Chung Bạch Anh không gọi được cho Văn Nhạn Thư liền gọi điện thoại cho hắn. Lúc đó hắn đang họp, Vưu Lâm thay hắn nhận điện thoại. Sau khi hắn họp xong lập tức đi xuống dưới gặp Chung Bạch Anh, không ngờ bà ta đã đứng đợi bên vườn hoa từ lâu rồi. Câu đầu tiên bà nói với Trịnh Thừa Diễn là hỏi xem cô gái vừa nãy nhận điện thoại của hắn là ai.
Chung Bạch Anh trời sinh đã có tính đa nghi, lại còn là người kiêu ngạo. Trước kia Trịnh Thừa Diễn cảm thấy Văn Nhạn Thư khá giống bà, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy tính tình của anh dễ thương hơn nhiều so với ấn tượng ban đầu.
Cửa thang máy mở ra, Trịnh Thừa Diễn nghiêng người chặn cánh cửa để Văn Nhạn Thư đi ra ngoài trước: “Hôm nay em không vui vì gặp trở ngại trong công việc hay là vì việc khác?”
Trịnh Thừa Diễn hỏi cũng khá tinh tế, nhưng Văn Nhạn Thư có thể nghe hiểu ẩn ý sau câu hỏi đó.
Bình thường khi nói chuyện, họ rất ít khi đề cập đến chuyện gia đình của Văn Nhạn Thư. Trịnh Thừa Diễn cũng không rõ quan hệ cụ thể giữa anh và Chung Bạch Anh là như thế nào, nhưng dù là gì thì cũng không thể thoải mái vui vẻ như mối quan hệ giữa hắn và Vương Thính Tranh.
Văn Nhạn Thư vừa tìm chìa khóa mở cửa vừa nói: “Là vì hôm nay tôi đi gặp mẹ, nhưng không phải tôi không vui, mà là tôi cảm thấy mệt mỏi.”
Chuyện quá khứ nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì, Văn Nhạn Thư cúi người đón lấy Mocha đang lao tới: “Nhưng loại cảm xúc này cũng không duy trì lâu lắm đâu, hôm nay nó đã tan biến khá nhanh rồi.”
Mocha hiểu thế nào là cả nhà cùng vui nên sau khi nhào vào lòng Văn Nhạn Thư xong liền nhảy bổ sang người Trịnh Thừa Diễn. Trịnh Thừa Diễn ngồi trên ghế đẩu sờ sờ lông nó, không để ý lắm mà nhận lấy công việc này: “Lần sau nếu phải đến gặp dì thì em cứ gọi cho tôi. Nếu tôi không thể san sẻ sự mệt mỏi đó cùng em thì chúng ta có thể cùng đi bắn súng sau khi kết thúc cuộc gặp mặt.”
Văn Nhạn Thư vô cùng biết ơn Trịnh Thừa Diễn vì hắn không truy hỏi nhiều. Anh tháo đồng hồ đeo tay, vừa bỏ lên đĩa kim loại nhỏ vừa nói: “Được.”
Đồng ý xong anh mới nhớ ra một điều anh chưa kịp hỏi ở bãi đỗ xe: “Lần đó tôi nói chuyện với Mocha, anh nghe được nên về sau mới quyết định dạy cho tôi à?”
Trịnh Thừa Diễn biết rõ còn hỏi: “Dạy em cái gì cơ?”
Văn Nhạn Thư mập mờ nói: “Dạy tôi học tập.”
Trịnh Thừa Diễn dựa vào vách tường phía sau, bày ra một tư thế nhàn hạ, ngửa mặt lên nhìn Văn Nhạn Thư: “Nói là dạy em còn không bằng đổi thành tôi và em cùng đi tìm tòi học hỏi, vì tôi cũng là lần đầu tiên.”
Nói được một nửa, Trịnh Thừa Diễn cụp mắt xuống, nhìn Văn Nhạn Thư đang ngồi xổm trước mặt giống như Mocha: “Sao vậy?”
Văn Nhạn Thư nói: “Anh từng nói nhìn người khác như thế này thì sẽ không mệt.”
Trịnh Thừa Diễn rất muốn đưa tay ra xoa xoa đầu Văn Nhạn Thư, nhưng hắn đã kiềm chế lại để không bị người khác nhìn như một tên biến thái: “Vì là lần đầu tiên nên tôi cũng không biết mình đã làm tốt hay chưa, là được điểm tuyệt đối hay chỉ vừa đủ đạt, hay mình đã đạt đến mức độ nào rồi.”
Văn Nhạn Thư hỏi: “Tôi cần phải chấm điểm cho anh sao?”
Trịnh Thừa Diễn rất lo lắng mình không đủ tư cách: “Không cần phải vậy đâu, nhưng em có thể cho tôi một chút phản hồi.”
Văn Nhạn Thư liếc nhìn bàn tay Trịnh Thừa Diễn đang vuốt lông mèo, không biết là đang tự mình đưa ra phản hồi hay tranh giành sự ưu ái, nhưng cũng có thể là đang lấp đầy khoảng trống cuối cùng ở phần sâu nhất trong lòng mình: “Vậy anh có thể ôm em một cái không?”
Mặt Trịnh Thừa Diễn có chút sững sờ, một lúc sau mới rút tay khỏi Mocha, duỗi tay ra rồi cúi người ôm Văn Nhạn Thư vào lòng.