Thật ra suy nghĩ cẩn thận lại lần nữa: ngay cả chuyện của mình cũng có chuyện nào do mình quyết định đâu? Có vẻ như đều là tên kia quyết đinh.
Cha mẹ, thân phận lão đại của họ về cơ bản đã được chứng thực, nhưng bọn họ cũng hiểm khi can thiệp vào chuyện của mình hoặc Tiểu Đa, có thể là không muốn can thiệp quá nhiều, cũng có thể là... can thiệp không được?!
Nghĩ đến đây, Tả Tiểu Niệm lại có chút hoang mang.
Ở nhà, giữa ta và Tiểu Đa nhìn bề ngoài có vẻ như: ta mới là phía mạnh nhất, nhưng bây giờ nghĩ lại... thì có cái gì không đúng cho lắm!
Cái tên kia mỗi ngày đều bị mình ném lên không trung, Cẩu Đát thường xuyên bị mình hung hăng chèn ép, đánh mông...Bất trí bất giác đã chỉ phối tất cả mọi thứ của ta?
Chuyện này cũng không đúng lắm?
Suy nghĩ cẩn thận thêm mấy lần, quả thật cảm thấy như vậy.
Chuyện này há chỉ là không đúng lắm, vốn là quá sai rồi!
Tính đến cả đột phá, địa điểm, phong thuỷ và rèn kiếm của mình, cùng với trang phục của mình, còn có hướng đi của mình.
Cái miệng nhỏ của Tả Tiểu Niệm từ từ mở rộng ra.
“Ta vẫn luôn... bị hắn dẫn dắt lâu như vậy... Vẫn luôn nghe theo chủ trương của hắn mà làm? Chuyện này quả thật là hoàn toàn nghe lệnh mà làm... Không thể tưởng tượng nổi, lạ lùng..."
Lúc này Tả Tiểu Niệm bỗng nhiên bị kích động muốn nắm chặt mái tóc.
Vừa tỏ ra yếu thế bị ta đánh qua đánh lại, vừa lặng lẽ sắp xếp toàn bộ mọi chuyện của ta...
Sao ta bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của ta, hai tháng trở lại đây bị người nào đó đáo ngược từ đầu đến đuôi... Điều buồn cười chính là, bản thân ta lại không phát hiện!
Cứ bất tri bất giác như vậy, dần dần chết lặng lúc nào không hay?!
Nhưng cho dù bây giờ đã tỉnh ngộ nhưng trong lòng lại không tức giận, ngược lại còn cảm thấy an tâm. Đây là cái cảm giác quỷ gì?
“Tiểu Niệm? Tiểu Niệm?”
Cô Lạc Nhạn không nói nên lời.
Sao vậy? Chúng ta đang nói chuyện, bỗng nhiên ngươi như người mất hồn vậy là có ý gì?
Sao lại hành động như vậy.
"À...."
Tả Tiểu Niệm lập tức hoàn hồn, vội vàng trả lời: “Chuyện gì?”
Cô Lạc Nhạn dùng tay che trán, tức xạm mặt.
Vốn là một ngôi sao lớn cũng bị ngươi chọc tức muốn nổ tung rồi!
Ta nói chuyện với ngươi hai tiếng đồng hồ, bây giờ ngươi lại hỏi ta chuyện gì vậy...
Ngươi thật không hổ là người mang họ Tả, gần giống với đứa em trai hiếm có của ngươi rồi
“Bài hát!" Cô Lạc Nhạn nặng nề núi.
“Ừ,ừ, ừ."
Tả Tiểu Niệm tỉnh ngộ lại, lập tức nói: "Không được."
Cô Lạc Nhạn đã có một trán đầy các đường đen bây giờ lại có xu hướng tiếp tục tăng thêm, suýt chút nữa nổi giận lôi đình.
“Vậy người đi tìm em trai ngươi với ta, ta sẽ nói trước mặt hẳn, chuyện này có thể chứ?” Cô Lạc Nhạn lùi một bước tiến ba bước.
“Không được không được”
Tả Tiểu Niệm lắc đầu liên tục: “Chuyện của Tiểu Đa ta chưa bao giờ quan tâm, sự có mặt của ta sẽ làm ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, ta không muốn tạo bất cứ áp lực gì cho hẳn, khiến hẳn đưa ra quyết định không phù hợp với ý định ban đầu."
Cô Lạc Nhạn quả thật không còn sức để than phiền nữa rồi.
“Rốt cuộc Tả Tiểu Đa là em trai ngươi hay là chồng của ngươi vậy há?”
Cô Lạc Nhạc uể oải: “Ngươi sợ hẳn đến mức như vậy à? Đừng nói đó là em trai ruột của ngươi, dù có là chồng của ngươi thì cũng không cần phải sợ vậy chứ..."
Mặt Tả Tiểu Niệm đỏ bừng, lắp bắp nói: “Chồng cái gì mà chồng chứ... Ta mới không thèm đâu”
- Chị hai à, ta nói với ngươi là chuyện này sao, ngươi có thể nắm được trọng điểm của chuyện này hay không vậy.."
Cô Lạc Nhạn nảy sinh cảm giác không thể nói chuyện tiếp nữa, cô nhóc này không phải não tàn đó chứ?
Tả Tiểu Niệm kiên quyết nói: “Nói tóm lại, ta không làm chuyện ảnh hưởng đến sự phán đoán của hắn, lại càng không muốn thay hắn làm ra quyết định gì."
“Này chẳng qua là một chuyện nhỏ, sẽ không tạo ra ảnh hưởng tiêu cực gì cho hẳn, thậm chí đối với hắn còn trăm lợi không hại gì."
“Không liên quan đến việc lợi hay hại, có việc nhỏ sẽ có việc lớn, có lần đầu tiên thì sẽ có lăn thứ hai, loại chuyện này hoặc là không có lần nào hoặc là sẽ có vô số lần, cho nên ta quyết định sẽ không tự tiện can thiệp, bất kể như thế nào cũng không thể mở mặt này đâu.
Một chút chăn chừ của Tả Tiểu Niệm tại đây hết sức rõ ràng, mà trên thực tế có lẽ chính nàng cũng không ý thức được ~ đây thật ra mới là tiếng lòng của chính nàng... lại hoặc là điểm mấu chốt cuối cùng!
“Haizz..."
Cô Lạc Nhạn nghe ra ý tứ chém đỉnh chặt sắt trong lời nói này, đành phải hoàn toàn hết hy vọng, không nhịn được nhỏ giọng mảng: “Đồ cuồng em trai! Ngươi hết cứu rồi!"
“Tại sao lại phải cứu?” Tả Tiểu Niệm trừng lớn đôi mắt to tròn.
“Lấy vợ đừng lấy cô nào cuồng em trai, lấy chồng đừng lấy con trai cưng của mẹ!"
Cô Lạc Nhạn hừ nói: "Ngươi ấy, đợi chờ chết già ở trong này đi, ngươi cuồng em trai như vậy, ai dám lấy, cho dù là Linh Niệm Thiên Nữ tiếng tăm lừng lẫy cũng sẽ không ngoại lệt”
“Ta vốn đã dự định chết già ở nhà rồi..”
Tả Tiểu Niệm không hiểu ra sao cả: "Chị Nhạn, lời này của người thật sự là không hiểu ra sao, ta có thể xem những lời này của ngươi là lời chúc không?”
“Tức chết ta rồi, ta với ngươi căn bản không có một chút tiếng nói chung gì hết”
Cô Lạc Nhạn tức giận đến sùi bọt mép, nhảy dựng lên: “Ngươi không đi, tự ta đi, có thế nói em trai ngươi thích cái gì chứ, chuyện này ngươi vẫn có thể nói đúng không?”
“Hắn thích...”
Tả Tiểu Niệm vốn định nói: hẳn thích ta.
Cuối cùng đúng lúc dừng cương trước bờ vực, nhanh chóng sửa miệng: "Hẳn thích tiền”
“Thích tiền à?!”
Cô Lạc Nhạn nhịn không được mắng một câu nói tục, nói: “Thật sự là một sở thích tốt, thích tiền... vậy dễ làm rồi!"
....
Buổi chiều, Tả Tiểu Đa kéo lê thân thể tã tượi đã muốn biến thành phủ thũng, từng bước từng bước đi ra khỏi cổng lớn trường học.
Luyện chùy thật đúng là một việc tốn sức.
Vung cái chùy lớn cả một buổi chiều, thiếu chút nữa đã làm tàn phế chính mình, bả vai sưng như đại tướng mặc áo giáp thời cổ đại.
Thay đối đột ngột thế này làm cho đám người Cô Lạc Nhạn đã hóa trang chờ ở bên ngoài gần như không thể nhận ra được. May mắn chính là tuy Tả Tiểu Niệm kiên quyết không đến nhưng Mục Yên Yên cuối cùng vẫn không chịu nổi Cô Lạc Nhan cầu xin mà đến đây.