Dù sao Mục Yên Yên vẫn đồng ý với cách nói của Cô Lạc Nhạn.
Bài hát "Phong thái nhuộm máu” kia ở trong tay Tả Tiểu Đa sẽ chỉ như viên ngọc sáng bị phủ bụi, không bằng giao nó cho người càng thích hợp hơn, làm cho nó tỏa ra hào quang xinh đẹp nhất.
"Tiểu Đa!"
Bây giờ Mục Yên Yên càng ngày càng thích Tả Tiểu Đa, tuy rằng tên nhóc này thỉnh thoảng có chút không đàng hoàng nhưng đến lúc làm việc vẫn rất bài bản.
Chỉ c ần sau này hẳn ít dùng loại thủ đoạn bỉ ổi như đá đũng qu@n... thì chính là một thiếu niên hoàn mỹ rồi!
Nhìn thấy hẳn vội vàng ngoắc tay.
“Ơ, Mục sư phụ”
Tả Tiểu Đa rũ vai đi tới.
“Bả vai ngươi bị sao thế? Tân Phương Dương vẫn chưa khai thông kinh mạch cho ngươi sao?”
“Buổi chiều không thấy thầy Tần, không biết đi đâu rồi”
Tả Tiểu Đa nhân cơ hội than phiền cáo trạng: “Người này làm thầy giáo không có trách nhiệm chút nào! Hoàn toàn không quan tâm đ ến khó khăn của học sinh, không chú ý đến sống chết của thiên tài chút nào... Ta đang định đến cục Võ giáo khiếu nại, cách chức hắn!” Mục Yên Yên nghe vậy muốn trợn trắng mắt.
Nàng rõ ràng rất yêu thích hắn nhưng mỗi lần gặp. hắn nàng đều không khống chế được tính tình mà muốn đánh hắn là chuyện gì xảy ra?
“Câm miệng! Nhanh chóng đi theo tai” Mục Yên Yên xoay người bước đi.
"À à à.." Tả Tiểu Đa vội vàng đuổi kịp.
Đoàn người đi qua mấy chỗ ngoặc, tìm một nơi tương đối bí ẩn gần đây.
- Tá Tiểu Đa nhìn xung quanh... trong lúc nhất thời không nhịn được mà run rẩy khóe miệng
Nơi bí ẩn đặc biệt gì chứ, một ngày ta đến tận ba lần...
Chỗ này người đến người đi, hầu như sắp thành nơi họp chợ rồi.
“Tiểu Đa, ta giới thiệu với ngươi, vị này thật ra ngươi cũng đã gặp qua rồi, là đại minh tỉnh đứng đầu của Đế quốc Viêm Võ chúng ta, Cô Lạc Nhạn."
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa kinh ngạc vui mừng: “Woaa! Chính là vị chuyên gia âm nhạc kia sao? Thật sự là rất xinh hạnh, cô Lạc Nhạn, ta là người hâm mộ của ngươi”
Vẻ mặt khoa trương, động tác hơi lố làm cho Cô Lạc Nhạn trong nháy mắt đã tức đến phình bụng.
Nàng tức giận hỏi: “Tả đại sư vậy mà lại thích nghe nhạc của ta, thật sự là vinh hạnh, không biết Tả đại sư nghe qua bài hát nào của ta vậy?"
"Tả Tiểu Đa nghe vậy thì sửng sốt, người phụ nữ này có ý gì, còn thật sự tưởng là thật đó à? Ta cl khách sáo nói một câu...
Ừm, Cô Lạc Nhạn hát bài gì ấy nhỉ?
Thật nhức đầy, nửa ngày mới nói ra: “Mười tám tìm kiếm cái kia à?"
“Bài hát gì vậy?! Chưa từng nghe qua!”
Cô Lạc Nhạn phụng phịu, cuối cùng cười tươi tỉnh trở lại
Tên bài hát tên nhóc này nói thật sự lạ quá, đúng là mình chưa từng nghe qua... thật sự là một nhân tài kỳ quái!
“Nhạn Nhỉ tìm ngươi có việc, chẳng qua cũng không phải là chuyện lớn gì, chính là muốn tìm ngươi mua lại bài hát”
Mục Yên Yên nói: "Tất cả mọi người đều là người một nhà, ngươi cùng đừng tham lam quá, vừa vừa là được rồi, coi như là nể mặt ta. Nhạn Nhi là một hậu bối của ta”
“Bài hát hả?" Tả Tiểu Đa không hiểu cho rằng chính mình để lộ: “Bài hát gì?”
“Chính là bài hát thứ hai ngươi hát ngày hôm qua đấy."
Cô Lạc Nhạn thiếu kiên nhẫn nói: "Bài hát kia... Hắn tên là Phong thái nhuộm máu đúng không?"
Tả Tiểu Đa nghe vậy lập tức hoảng sợ.
Đây là mình mơ thấy, sao nha đầu này lại Chẳng lẽ tối hôm qua mình thật sự đã hát à?
Hắn đang muốn phủ nhận lại nghe thấy âm thanh u dàng trước mặt nhẹ nhàng vang lên: "Có lẽ ta từ biệt, sẽ không thể trở về...."
Tả Tiểu Đa đờ người ra: “Các ngươi sao lại biết..”
“Tối hôm qua.. thật ra chúng ta cũng ở đó, ngay tại găn đó chính mắt nhìn thấy ngươi, chính tai nghe ngươi hát”
Trên mặt Cô Lạc Nhạn hiện lên vài phần trêu ghẹo.
Tả Tiểu Đa hiếm khi lại bưng kín mặt... Thật sự là mất mặt muốn chết, mặc dù hẳn tự xưng Tả đại sư da mặt còn dày hơn cả tường thành, thì lúc này cũng chịu không được.
Dù sao hình tượng của mình sau khi uống rượu rồi ca hát là như thế nào trong lòng Tả Tiểu Đa vẫn biết rất rõ.
“Ta muốn mua bài hát này của ngươi. Ta muốn hát bài hát này cho các tướng sĩ nghe.
Cô Lạc Nhạn nói thẳng, đi thắng vào vấn đề: "Tiểu 'Đa, ngươi có thể thành toàn tâm nguyện này của ta không, ngươi ra giá đi, chỉ cần ta có thể chịu được ta tuyệt đối sẽ không trả giá?”
“Ra giá hả? Còn tuyệt đối không trả giá sao?”
Trong lòng Tả Tiểu Đa sửng sốt: thứ này còn có thể bán lấy tiền à? Có vẻ như còn rất đáng giá nữa chứ?
Suy nghĩ đến điểm này không khỏi tỉnh táo tỉnh thần.
Hai mắt hẳn trong phút chốc trợn to, não lập tức vận chuyển tốc độ cao: “Cô Lạc Nhạn là chuyên gia âm nhạc, ta dốt đặc cán mai về vấn đề giá cả bài hát gốc, không biết ngươi có thể ra cái giá như thế nào? Nói nghe thử một chút”
Tuyệt đối không thể ra giá trước, ra giá trước chắc chắc sẽ chịu thiệt.
Điều này Tả đại sư rất rõ ràng.
Nhất là đối phương còn nhất định phải có được bài hát của mình, rất có không gian trả giá
Cô Lạc Nhạn nói: “Đây là bài hát gốc của ngươi, ta chỉ muốn có quyền được biểu diễn, cũng không muốn là chuyển quyền sở hữu bài hát này về dưới danh nghĩa của ta, theo luật và giá thị trường bây giờ, bình thường là 10 đến 20 nghìn Tinh Nguyên tệ.”
“Còn giống như ta gặp được bài hát mình rất yêu thích thì giá cả sẽ cao hơn một chút, mà giá kỷ lục mua bán bài hát cao nhất ở Đế quốc Viêm Võ của chúng ta là 200 nghìn Tinh Nguyên tệ”
Nghe thấy giá cả, Tả đại sư lập tức không còn tỉnh thần.
Chỉ chút tiền ấy?
Này căn bản là sỉ nhục Tả đại sư ta đúng không?!
Hân không khỏi tức giận nói: “Chỉ có chút tiền như vậy cũng đáng kéo theo nhiều người như vậy đến tìm ta... à, hay là như vậy đi..”
Tả Tiểu Đa đột nhiên xoay động tròng mắt: “Ta có thể không lấy một đồng nào, thậm chí quyền sở hữu và quyền kí tên đều giao hết cho ngươi, nhưng ta có một điều kiện khác”
"Điều kiện gì?" Cô Lạc Nhạn vội vàng hỏi.
“Sáu ngày sau chính là thời điểm chị của ta đột phá cảnh giới trước mắt. Ta muốn mượn dùng hai vị Thần Ảnh bên cạnh ngươi hộ pháp giúp chị của ta, bảo đảm đột phá thành công! Thế nào? Chỉ cần ngươi đồng ý, bài hát này sẽ thuộc về ngươi, ta không lấy một đồng nào, hơn nữa vĩnh viễn không đụng đến bài hát này nữa!”
Chuyện này thật đúng là đang buồn ngủ lại có người tặng cho chiếc chăn!
Thời khắc mấu chốt nguy hiểm như vậy lại có người nhiệt tình muốn đến mua bài hát, cố tình bên cạnh nàng còn có chiến lực cao thủ siêu mạnh!