Trong phòng, Ngu Thanh Thiển hút toàn bộ những tia độc từ cơ thể Lục Trạm vào cơ thể mình, dị năng Mộc hệ nhanh chóng chữa khỏi kinh lạc bị tổn thương do độc tố ăn mòn của đối phương.
Kinh lạc Lục Trạm vốn đã héo rút chợt sống lại như bình thường một lần nữa, sắc mặt cũng dần dần trở nên hồng hào.
Một lúc lâu sau, Ngu Thanh Thiển hít sâu một hơi chuẩn bị thu công, người nằm trên giường lại đột nhiên mở mắt.
Lúc đầu độc tố khiến Lục Trạm chìm sâu trong hôn mê, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, đi qua Quỷ Môn quan một lần, hắn vừa mở mắt ra đầu tiên là mơ màng, ngay sau đó khôi phục ý thức.
Hắn ngước mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp cùng bàn tay nắm chặt sáng rỡ, đối phương nở nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp như ánh nắng, trong lúc bất chợt chiếu rọi vào trong lòng của hắn.
Ngu Thanh Thiển không nghĩ tới Lục Trạm lại tỉnh lại nhanh như vậy, nàng khẽ cười lên tiếng hỏi: "Ngươi cảm giác thế nào?"
Lục Trạm lập tức hoàn hồn, giọng khàn khàn trả lời: "Ta cảm giác toàn thân đều thoải mái hơn rất nhiều, kinh lạc bị độc tố ăn mòn trong cơ thể cũng không còn cái loại cảm giác đau đớn như người ta xiết chặt nữa."
Ánh mắt của hắn ôn hòa ấm áp lộ ra một nụ cười: "Cảm ơn ngươi!"
Nếu không có người thiếu nữ với y thuật giải độc cao minh này, hắn nghĩ là chính mình có thể đã chết.
Ngu Thanh Thiển khẽ cười một tiếng, trắng ra mà nói: "Không cần khách khí, ta cũng không miễn phí giải độc cho ngươi."
"Ta thiếu ngươi một mạng." Lục Trạm mới được giải thoát từ trong tay tử thần, vẫn còn rất suy yếu, song giọng nói lại kiên định vô cùng.
Ngu Thanh Thiển đem một đạo linh lực trị liệu Mộc hệ cuối cùng từ lòng bàn tay đánh vào cơ thể Lục Trạm, ngay sau đó buông hắn ra: "Tốt! Vậy bắt đầu từ bây giờ ngươi thiếu ta một mạng."
Trên người Lục Trạm tản ra một luồng khí chất ôn hòa sạch sẽ, giọng của hắn kiên định vang vang, có thể nhìn ra được hắn rất chân thành.
"Được!" Lục Trạm cho là cái mạng này của mình là do đối phương cứu, thiếu nàng một mạng cũng là phải.
Tiếp theo hắn nói sang chuyện khác, mang theo vài phần thỉnh cầu nhìn Ngu Thanh Thiển nói: "Đúng rồi, ngươi có thể đi ra ngoài báo bình an với cha ta không?"
Bắt đầu từ lúc hắn trúng độc, cha hắn vẫn luôn hối hả, vừa rồi khi nghe được tin hắn phải chết, chắc là cha hắn hết sức thống khổ, hắn rất lo lắng.
Ngu Thanh Thiển nghe được lời Lục Trạm nói thì ý cười trong mắt càng đậm thêm, người này cũng không có uổng phí tấm lòng yêu con của Lục thành chủ, nàng có thể vài phần thiện cảm với hắn.
"Tốt, ta đây phải đi."
Ngu Thanh Thiển cũng không trì hoãn, đứng dậy kéo cửa đi ra ngoài.
Thấy cửa mở ra, người ở phía ngoài đều đồng loạt nhìn qua.
Lục thành chủ thấy trên mặt Ngu Thanh Thiển mang ý cười mở cửa đi ra ngoài, trong lòng sinh ra một tia hi vọng khó hiểu: "Ngu tiểu thư, độc của con ta đã được giải sao?"
Ngu Thanh Thiển cười nhẹ nói: "Độc tố trong cơ thể thiếu chủ đã giải, người cũng đã tỉnh lại, sợ thành chủ ngươi lo lắng, cho nên mới bảo ta ra ngoài báo tin bình an với ngươi."
"Cái gì..." Lục thành chủ mất kiểm soát lộ ra sắc mặt kinh hoảng, không thể tin được mà nhìn Ngu Thanh Thiển chằm chằm: "Ngươi, ngươi nói là, độc của con ta đã được giải?"
"Ừ, hiện tại thiếu chủ đã tỉnh lại, Lục thành chủ có thể vào xem một chút." Ngu Thanh Thiển phát hiện tình cảm phụ tử giữa Lục thành chủ và Lục Trạm rất sâu dậm, cũng có thể nhận thấy được sự mất kiểm soát của đối phương.
Trong lòng không khỏi càng thêm tưởng niệm cha mỹ nhân.
Lục thành chủ vội vàng lảo đảo xông vào gian phòng, lúc này hắn chỉ là một người phụ thân yêu con lòng đầy sốt ruột, cũng không phải là cái vị thành chủ thành Thanh Khâu cao cao tại thượng kia.
Đám người Trì Hiên nghe được lời Ngu Thanh Thiển nói thì cũng lộ ra vẻ mặt không dám tin, nhưng lại cảm thấy đối phương không thể nào lấy loại chuyện này ra để nói giỡn.
"Ta cũng vào xem một chút." Trì Hiên là Linh Thực Sư hệ trị liệu có thiên phú cao nhất Trì gia, thích nhất là nghiên cứu nghi nan tạp chứng, ngồi không yên lập tức đi vào gian phòng.